Quốc Sắc Thiên Hương 2: Phu Nhân Tướng Quân

Chương 2




Nếu như nói trong đại sảnh đang hừng hực, trong tân phòng cũng không thể yên bình.

“Oa! Oa! Oa!”

“Quyên nhi, em là đại cô nương, không cần phát ra tiếng khóc như tiểu hài tử.”

Như Ý mặc một bộ rực rỡ, chỉ có điều nàng cố ý ăn mặc mộc mạc, che giấu chút tươi đẹp bắn ra bốn phía, nhưng lại không giấu hết vẻ đoan chính trời sinh của nàng.

Nàng u buồn nhìn tân nương tử khóc đến hoa mắt, ngay cả mặt mũi cũng sắp nhìn không rõ.

“Đừng khóc, em xem mặt của em giống như hề, đợi lát nữa hù tân lang cũng không tốt.”

“Tiểu thư.” Quyên nhi đưa tay nắm lấy tay áo tiểu thư. Tay của nàng run rẩy không ngừng, hại Như Ý cũng run rẩy không ngừng theo. “Tiểu thư – em – rất – sợ –”

“Không có cách nào, ai bảo em là nha đầu của ta, hy sinh vì chủ tử là vinh hạnh của em.”

“Tiểu thư, tiểu thư, em còn không muốn chết.” Nàng khóc sướt mướt cầu khẩn.

Mặt Như Ý “Ta cũng không có cách nào”, nàng an ủi vỗ vai Quyên nhi. “Yên tâm, cuồng long kia sẽ không đối xử với em như vậy, nếu như –”

“Nếu như có? Nếu như có sẽ sao đây?”

Như Ý ngẫm nghĩ, sau đó nghĩa khí nói với Quyên nhi: “Nói cho ta biết em thích hoa gì, thích ăn trái cây gì, ta để cho người chuẩn bị.”

“Oa!” Quyên nhi nằm trên vai Như Ý khóc òa lên, cho nên nói, khi nữ nhân ra đời bụng không giống, sinh mệnh cũng khác.

“Tốt lắm, ngoan, đừng khóc, có lẽ chuyện cũng không hỏng bét như em tưởng, có lẽ Tư Mã Vô Úy là một lão già, trên giường hắn không được –”

“Cái gì không được!”

Gầm lên giận dữ vang lên ở cửa ra vào, ngăn lời Như Ý nói, cũng khiến Quyên nhi ngừng khóc.

Ánh mắt Như Ý thẳng tắp mà đón nhận ánh mắt điên cuồng không thuần phục kia, trong thời gian ngắn lại bị nam nhân cường tráng cao lớn này chấn động.

Ai nói hắn là lão già vừa già vừa hỏng bét?

Hoàn toàn sai!

Nhìn khuôn mặt điển trai tràn đầy phong độ kia, ngũ quan hoàn mỹ giống như pho tượng, mà cặp mắt chim ưng xinh đẹp không thể tin được đang lóe tia sáng cực nóng, sống mũi thẳng, cằm kiên nghị khiến hắn xem ra hơi cố chấp, hung ác, cùng – tính tình.

Trong khoảng thời gian ngắn, Như Ý giống như bị trúng niệm chú mê hoặc, bị nam nhân trong nam nhân này hấp dẫn.

Mặt khác, Tư Mã Vô Úy dù bị uống quá nhiều rượu làm cho choáng váng, nhưng cũng hiểu được hai nữ nhân vẻ mặt kinh ngạc trước mắt, ai tương đối đẹp hơn.

Bước chân hắn hơi không ổn mà đi đến trước mặt Như Ý, đưa tay nâng cằm xinh xắn của nàng lên. “Dung mạo ngươi thật đẹp, giống như một đóa hoa – một đóa hoa nhỏ nở rộ trên vùng quê rộng lớn.”

Hắn mê muội nhìn khuôn mặt rung động lòng người của nàng ấy, da thịt trắng nõn như ngọc, một dục niệm chạy như điên trong máu tràn ngập rượu của hắn.

Như Ý hiểu nàng nên tức giận đẩy hắn ra, nói cho hắn biết tại sao có thể đùa giỡn nha hoàn trước mặt tân nương tử.

Nhưng nàng có thể cảm nhận được hô hấp hàm chứa mùi rượu, nhiệt độ nóng rực cùng nhịp tim có lực của hắn --

Lần đầu tiên, nàng ở trước mặt nam nhân hiểu rõ thân thể nữ nhân yếu đuối và mảnh khảnh.

Khi tia lửa giữa hai người giống như thiên lôi câu động địa hỏa * đã xảy ra là không thể ngăn cản thì Quyên nhi bị bỏ quên ở bên cạnh khiếp sợ phất tay giữa hai người một cái.

(*) thiên lôi câu động địa hỏa: 天雷勾地火 nghĩa đen: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất)

Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.

“Này!”

Lúc này Như Ý mới bừng tỉnh, nàng đỏ mặt nhớ lại thân phận bây giờ của mình, vội vàng cúi đầu cung kính nói: “Tướng quân, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng.”

Gương mặt tuấn mỹ của hắn chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, khiến toàn thân Như Ý cũng không được tự nhiên.

Sao nam nhân này giống như một con sư tử mãnh liệt muốn một miếng nuốt trọn nàng vậy?

“Ngươi nói không sai.”

“Vậy mời tướng quân cùng tiểu thư uống ly rượu giao bôi, nô tỳ cáo lui trước.”

Khi nàng lướt qua hắn định đi về phía cửa thì Tư Mã Vô Úy bất thình lình túm lấy cổ tay nàng.

“Chờ một chút.”

“Tướng quân?”

“Lưu lại.”

“Cái gì?”

“Cái gì?”

Như Ý và Quyên nhi hai người trăm miệng một lời, không thể tin lời lỗ tai mình vừa nghe được.

Khi hai người vẫn không rõ tình trạng thì tân nương tử Quyên nhi lại bị hắn kéo một phát, sau đó giống như vứt rác đá một cước ra ngoài cửa.

“Rầm!” Một âm thanh đóng cửa thức tỉnh Quyên nhi bị dọa đến không cách nào mở miệng.

Đêm tân hôn, tân nương tử lại bị cự tuyệt ngoài cửa!

“Này! Tướng quân? Tiểu – Như Ý -” đợi chút, nàng gọi như thế nào?

Dù sao bên trong kia mới chân chính là phu nhân tướng quân, tiểu thư vẫn nên làm trọn nghĩa vụ động phòng cùng nam nhân của tiểu thư.

Quyên nhi đứng ở cửa suy nghĩ trọn vẹn hồi lâu, mới hạ quyết định.

“Tiểu thư, tự giải quyết cho tốt.” Nói xong nàng rưng rưng chạy đi trốn.

Mà Như Ý ở bên trong phòng không biết Quyên nhi đã bất chấp đạo nghĩa sớm bỏ chạy, mặt vẫn không đổi sắc mà một mình đối mặt với nam nhân uống rượu say.

Tỉnh táo lại, Nam Như Ý, bọn hắn sẽ giống như kẻ nát rượu nằm xuống ngủ.

“Tới đây, cởi quần áo giúp ta.” Tư Mã Vô Úy lớn tiếng ra lệnh.

“Vâng.”

Như Ý vội vàng tiến lên, đưa tay trắng trẻo như ngọc thay hắn cởi quần áo.

Trời ạ! Lồng ngực nam nhân -

Gương mặt Như Ý không tự chủ đỏ ửng lên, nhịp tim cũng theo lồng ngực phập phồng của hắn nhanh chóng nhảy vọt.

Nàng thiếu chút nữa không khống chế được ý nghĩ đưa tay đi vuốt ve bắp thịt chặt chẽ trên người hắn, trời ạ! Sao nàng lại có ý tưởng không đứng đắn như vậy?

Thật khó khăn cởi đến khi chỉ còn lại một chiếc quần, nàng thu người muốn chạy, lại bị hắn dùng lực giữ hai vai.

“Bỏ chạy đi đâu? Đổi lại cởi cho nàng.”

“Cái gì! Đến lượt ta – sao ta lại muốn cởi? Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của tướng quân -”

“Không sai, hơn nữa xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, lời này là nàng nói.”

“Ta -”

Nàng vừa định mở miệng, hắn đã cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng như anh đào của nàng.

Cái hôn này khiến Như Ý rung động không thôi, nụ hôn của hắn chính là khí phách, cậy mạnh, thiêu đốt, hòa tan lực lượng muốn phản kháng của nàng.

Nàng gần như bị nụ hôn này bao phủ, ở trong khuỷu tay mạnh mẽ mà có lực của hắn, nàng giống như choáng váng chìm chìm nổi nổi trong biển sâu.

“Cảm giác hôn nàng thật ngọt.”

“Không, buông ta ra, ngươi thật quá đáng.” Như Ý vừa nghĩ hắn đẩy tân nương tử ra khỏi phòng trong đêm tân hôn, bí mật – đó! Không! Là quang minh chính đại ở chung một chỗ làm bừa với nha hòa, đã cảm thấy tức giận không chịu nổi.

Nếu hôm nay nàng thật sự mặc hỷ phục ngồi ở tân phòng chờ hắn, người chịu đựng phần nhục nhã này chính là nàng.

Cao ngạo trong huyết quản sôi trào, tâm tình của nàng cũng bộc phát.

Nàng tát hắn một cái nóng rát.

“Nàng dám đánh ta?” Giọng điệu bình tĩnh của hắn khiến người khác sợ.

Dáng vẻ hung thần ác sát của hắn, khiến lòng người sinh ra sợ hãi.

Hắn đột nhiên túm lấy tay nàng, gầm rú lên bên tai nagnf: “Chưa từng có nữ nhân nào có thể động thủ đánh ta, nàng đáng chết.”

“A!” Như Ý bị sợ đến kêu to.

Tư Mã Vô Úy chuẩn bị trừng phạt nữ nhân không biết điều này thì cảm giác hoa mặt chóng mặt đánh tới, ghê tởm, cảm giác muốn ói ngừng cũng không ngừng được.

“Ta – sắp -”

“Ngươi định làm gì? Ngươi – a!”

Nàng trợn mắt không thể tin nhìn việc hắn làm. “Sao ngươi lại có thể ói trên người ta? Thật buồn nôn!”

“Đây chính là kết quả nàng dám bất kính với ta.” Hắn cười đến hả hê.

“Lớn mật!” Như Ý nũng nịu, quên mất mình chỉ là một tiểu nha hoàn, ít nhất là bây giờ.

“Lớn mật!”

Nụ cười nơi khóe miệng hắn từ nhỏ biến thành lớn, sau đó chuyển thành cười to, “Lớn mật? Nàng dám nói hai chữ này, buồn cười quá, nàng không phải chỉ là một nha đầu.”

Nhục nhã làm mặt nàng đỏ lên, “Ngươi dám cười ta, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi.”

Không bận tâm tới khí chất thùy mị, nàng giống như mèo hoang nổi giận, liều mạng đấm lên lồng ngực hắn.

Khi nàng cố phản kháng thì hắn thôi cười, tròng mắt thâm thúy nhìn nàng đăm đăm, sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xé rách y phục của nàng.

“A, ngươi làm cái gì!”

“Nàng quá bẩn rồi, như vậy ta không ôm nàng được.”

“Nói cái gì! Ta bẩn do ngươi, hơn nữa ta còn chưa nói muốn ngươi ôm.” Nàng cắn răng nghiến lợi kêu.

Nhưng trả lời nàng vẫn là tiếng cười sang sảng của hắn, cùng với tiếng xé rách thanh thúy. Khi Như Ý cố gắng cứu lấy y phục của mình thì hắn ôm nàng ném lên trên giường.

“A! Đau quá!”

Nàng lăn trên giường một vòng, ngay cả y phục cũng không kịp cứu đã bị Tư Mã Vô Úy dùng sức xé ra.

Lúc này nàng chỉ còn lại cái yếm thêu hoa mai màu trắng, theo ánh nến chiếu vào bóng dáng yểu điệu của nàng, nửa thân trần tỏa ra hơi thở ngọt ngào của da thịt.

Một cái yếm nhỏ bé gần như không che giấu được da thịt trắng noãn như ngọc của nàng, làm cho người ta có kích động muốn vuốt ve.

Hắn tháo trâm ngọc trên đầu nàng xuống, mái tóc dài tới thắt lưng lập tức tản khắp xuống dưới, bọc lấy đường cong thân thể lả lướt.

“Chờ một chút, tướng quân, ngươi không thể làm như vậy, ngươi biết hậu quả đáng sợ bao nhiêu không? Nếu tân nương tử trong cơn tức giận chạy về phủ Tướng quốc, chuyện này truyền đến tai Quốc chủ, vậy ngươi -”

Hắn đột nhiên nhảy một phát lên giường, nghiêng người dùng tay bưng lấy khuôn mặt hồng hào của nàng.

“Nàng bao nhiêu tuổi rồi hả?” Hắn thốt ra một câu làm cho người ta không rõ chân tướng vấn đề.

“Ta – ngươi hoàn toàn không nghe lời ta nói sao!” Như Ý thở phì phò mà dùng lực ngăn cản hắn càng lúc càng đến gần thân thể.

“Thôi, dù sao bao nhiêu tuổi cũng không ngăn cản được quyết tâm muốn nàng của ta.”

“Cái gì?!”

Ngay cả chạy trốn nàng cũng không kịp, chỉ cảm thấy môi nóng bỏng của hắn đè xuống.

Như Ý dùng sức giãy giụa, nhưng hai cánh tay cứng như sắt thép kiềm chế nàng, môi của hắn kiên định, bá đạo giày xéo nàng, đầu lưỡi như lửa nóng cưỡng ép nàng nghênh đón hắn đi vào.

Nàng ý loạn tình mê đón lấy đầu lưỡi trêu đùa của Tư Mã Vô Úy, cảm giác nụ hôn này dưới khát vọng của hắn càng trở nên tham lam.

“Dừng lại, dừng tay.” Lòng của nàng cuồng loạn, thử đẩy tay hắn ra, lồng ngực bền chắc của hắn dán lấy nàng, Như Ý cảm giác mình như động vật nhỏ bị bức đến góc tường, lúc nào cũng có thể vô tình bị cắn nuốt sạch, rơi vào vực sâu muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

“Không, chưa có ai có thể kêu ta dừng tay, nếu ta kiên trì.”

Tư Mã Vô Úy nhớ lại trong đời hắn trước khi xuất hiện nữ nhân này, chưa từng có ai cao ngạo rồi lại vô cùng đáng yêu như nàng, mặc dù hắn biết mình say, có lẽ quá nhiều rượu làm nhiễu loạn lý trí và hành động của hắn.

Chỉ có điều, tối nay hắn nhất định muốn nàng…