Quốc Thuật Hung Mãnh

Quyển 2 - Chương 17: Quý trọng người bên cạnh




Một con đường tên là Hà Nam trong thành phố S, trên con đường này có một hộp đêm tên là Trung Trung Dạ( Đêm Trung Trâu).

Trong khu khách quý của hộp đêm, hai người trung niêm nam tử tầm hơn bốn mươi đang ngâm mình trong bồn tắm, bên cạnh là mấy nhân viên nữ ăn mặc hở hang đang hầu hạ.

Xung quanh bên ngoài có vài hán tử mặc âu phục đen đứng thành hàng thẳng tắp, mỗi người bộ dạng đều lực lưỡng nhanh nhẹn, hình như rất sợ người khác không nhận ra bọn họ là xã hội đen vậy, tất cả đều bày ra bộ mặt lạnh như tiền.

Hai người ngâm mình trong bồn tắm, một người bộ dạng cứng nhắc trên mặt có vết sẹo, trên hai mí mắt vừa vặn mang một dải lang ben, hình thành hai dải da màu trắng cân xứng như lông mày, đúng là vị long đầu thượng vị chưa tới hai năm của Hà Nam bang, Bạch Nhãn Lang.

Bạch Nhãn Long vốn cũng họ Bạch, trên mí mắt lại có hai hàng lang ben trắng như lông mày, vốn tưởng điểm gở, ai ngờ có một đạo sĩ tha phương nói với hắn, anh họ Bạch, hai mắt sinh bạch, chính là điềm lành.

Vì thế hắn không tẩy đi, sau lại có cái biệt hiệu Bạch Nhãn Lang, vốn tên hắn là Bạch Phồn Tài nghe không kêu. Hơn nữa sau khi đổi tên thành Bạch Nhãn Lang, không ngờ mọi việc đều trôi chảy, chưa tới bốn năm đã leo lên vị trí lão đại của Hà Nam bang rồi.

Bạch Nhãn Lang thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, trong tay cầm một ly hồng tửu, uống một ngụm lớn nói: "Con mẹ nó! Lúc trước đám quỷ tây dương nói hơn vạn đồng một bình rượu còn thấy không đáng, ai ngờ cái loại rượu Tuyết Bích này uống ngon thật!"

Hán tử bên cạnh vừa nhấp một ngụ vào miệng, nghe hắn nói xong thiếu chút nữa phun hết ngụm rượu trong mồm ra nói: "Rượu này gọi là Tuyết Bích?"

"Đương nhiên rồi, tôi vốn có cảm giác không tới vạn đồng, uống lại như dấm chua, nhưng mà Tiểu Yến Toa nói, Tuyết Bích này uống ngon, vì thế bèn thử một lần, con mẹ nó, thực sự là ngon a!" Vừa nói chuyện, tay kia vừa thò ra xoa nắm mông của cô gái ngồi bên cạnh hắn.

Cô gái kia nghe xong hắn nói, vẻ mặt bất đắc dĩ, thiếu chút nữa bày ra biểu tình không nhận người quen.

Nhưng không phải ai cũng phản ứng nhanh, đám cồn đồ lăn lộn đầu đường xó chợ cũng không giỏi giả bộ, ai nấy đều đỏ mặt tía tai cố nén bật cười.

Hán tử bên cạnh khóe miệng không khỏi hiện ra một tia khinh bỉ.

Nhưng lập tức đưa ly rượu lên che giấu đi.

Bạch Nhãn Lang nhìn thấy bộ dạng uống rượu nhấp môi của đối phương, liền cười lớn: '' Phòng Tam, ông không cần nhấp nháp như vậy, cứ ngụm lớn mà uống, không phải tiếc, nếu ông cần loại rượu này, một trăm bình tôi cũng tặng cho ông được! Gần đây không biết lão tử gặp phải vận *** chó gì, Hà Nam bang chúng tôi vừa ra tay, Bưu Thịnh Đường lập tức bại lui, đoạt liền năm bãi, lại còn đều là bãi tốt, lão tử bây giờ chính là một ngày thu một núi tiền! Mẹ nó chứ, ả đàn bà của Bưu Thịnh đương kia cũng coi như lợi hại, một mình gây dựng cơ đồ, địa bàn còn nhiều hơn tôi hai ba bãi... nhưng mà, thân thể cô ả, ái chà cũng thật bốc lửa nha..."

Nói đến đây, liếm liếm môi, trong lòng đã nghĩ: lần này bắt được ả ta, có nên thưởng thức một chút sau đó mới đưa cho Thang thiếu gia không nhỉ?

Phòng Tam thấy bộ dạng hắn, sắc mặt lạnh lẽo, nói: "Bạch Nhãn Lang, Thịnh tỷ là người thiếu gia chúng tôi để ý, ông tốt nhất đừng nổi lên tâm tư xấu xa gì! Mặt mũi của Trung Nghĩa đường có giá trị hơn một ả đàn bà nhiều!"

Bạch Nhãn Lang cười rộ lên, nói: "Phòng Tam, ông yên tâm, tôi chỉ đánh giá thế thôi, đâu dám phá chuyện tốt của tiểu thiếu gia trung nghĩa đường chứ."

Phòng Tam liền cười nói: "Chỉ cần Bạch Lão Đại trượng nghĩa, Thang thiếu sẽ ủng hộ ông đến cùng!"

Bạch Nhãn Lang liền cười ha hả, thầm nghĩ: cứ đà này, lão tử thanh toán xong Bưu Thịnh đường rồi, chắc gì đã yếu hơn Trung Nghĩa đường nhà ông chứ! Đến lúc đó, lão tử trở mặt, ngươi cứ cắn lão tử thử xem! Trong lòng nghĩ thế, nhưng hiện tại không dám biểu hiện ra, chỉ cười nói: "Đó là đương nhiên, thái độ làm người của Thang thiếu, tôi cũng biết một ít..." Miệng nói khách khí, nhưng nghĩ tới mấy bãi vừa cướp được mấy ngày nay, lại không khỏi đắc ý, nhịn không được nói: "Trần Bàn Tử chó má, Hà Nam bang chúng ta là minh chủ đối phó với Bưu Thịnh đường, hắn vẫn bất mãn, lần này hắn ra tay, bị thương mười mấy người, không cướp nổi một bãi, lão tử cướp được bốn bãi, nhưng chỉ bị thương có sáu người, xem ra đúng là đầu xuôi thì đuôi lọt.... ha ha..."

Phòng Tam nghe xong, trong lòng khẽ động, nói: "Bãi của Bưu Thịnh đường đều bị các ông cướp hả?"

Bạch Nhãn Lang nói: "Cũng không phải, lần này vận khí Thanh Trúc bang cũng không tồi, đoạt được hai bãi nhỏ..."

Phòng Tam ồ một tiếng, cũng yên tâm.

Kỳ thực bãi mà Thanh Trúc bang cướp được cũng là do Thịnh tỷ cố ý bỏ ra, cái bang phái nho nhỏ đó cũng chẳng làm nên sóng gió gì. Kế hoạch của Khang Thuận Phong chỉ là phương hướng tác chiến, còn kế hoạch cụ thể với kinh nghiệm của Thịnh tỷ, tiến hành chỉ là chuyện vặt.

Ông ngoại Khang Thuận Phong vốn là một vị tú tài, trong đầu chứ không ít sách, tuy rằng văn vẻ thì dốt, nhưng binh pháp từ cổ chí kim ông ngoại hắn dạy cho hắn không ít.

Hồ Tà Tử bình thường nói với hắn, quyền thế từ trước tới nay đều theo binh pháp, không hiểu binh pháp không tập nổi quyền! Chung quy một chiêu đánh ra, đều ẩn chứa căn nguyên tương tự như binh pháp.

Khang Thuận Phong nghĩ tới điểm ấy, nhưng cũng không nói rõ, chỉ nhắc nhở Thịnh tỷ, kế hoạch phải chi tiết một chút, đừng để người ta nhìn ra sơ hở mà đề phòng!

Thịnh tỷ nhìn ra tâm tử cẩn thận của hắn, không khách khí nói tại chỗ: "Không cần người mặt Thịnh tỷ chơi trò bóng gió, cậu tưởng Thịnh tỷ chỉ là hữu dũng vô mưu à? Chị cậu thực ra rất thành thạo mấy trò này đó!"

Một câu nói khiến hắn xấu hổ đỏ mặt, chạy trối chết.

Nhưng mà nói tới nói lui, Thịnh tỷ cũng biết đạo lý trăng khuyết lại đầy, biết một khi dùng kế, phải khiến đối thủ mơ hồ, không thể cho đối thủ nhìn ra. Nếu như chỉ ném lợi ích cho Hà Nam bang, đúng là rất dễ khiến các bang phái khác sinh ra bất mãn, phá đổ liên minh của bọn họ, nhưng lại dễ bị người thông minh nhìn thấu.

Hơn nữa, liên minh muốn loạn, cần phải có ngòi nổ.

Thế lực Hà Nam bang to lớn, được nhiều chỗ tốt, kẻ khác đỏ mắt, nhưng chỉ có thể nhìn, không dám động vào. Thời gian dài, có thể khiến cao nhân để ý nhìn thấu, vì thế Thịnh tỷ cố tình thả cho Thanh Trúc bang hai bãi nhỏ, như vậy kẻ khác không dám đụng vào Hà Nam bang, nhưng Thanh Trúc bang thì có thể lấy ra trút giận rồi! Đều là đổ máu vì cướp đoạt của Bưu Thịnh đường, dựa vào cái gì chỉ có hai nhà hưởng lợi.

Một khi có người động tới Thanh Trúc bang, Thanh Trúc bang không bằng người, không thể làm gì khác là xin giúp đỡ của minh chủ là Hà Nam Bang, Hà Nam bang không chủ trì được công đạo, mấy bang phái nhỏ còn ai trông mong minh chủ nữa chứ? Một khi mấy bang phái nhỏ không tin tưởng, chỉ còn hai nhà Hà Nam bang và Nam Kinh bang, một núi hai hổ, tự nhiên liên minh tan rã.

Nếu như Hà Nam bang đứng ra chủ trì công đạo, để người khác chiếm địa bàn mà Thanh Trúc bang cướp được, hừ! Mày ăn thịt không nhả cho tao chén canh à? Mày một mình chiếm bốn bãi, tao một bãi cũng không, công bằng ở đâu? Thiên hạ là thế, việc không có lợi, ai làm chứ? Một khi không có lợi ích, ông mày lăn lộn với mày làm gì? Liên với minh cái rắm gì?

Phòng Tam là một kẻ khôn khéo, nhưng lúc này vẫn chưa ý thức được gì.

Hai người tiếp tục uống rượu nói chuyện, đùa giỡn gái đẹp. Phòng Tam còn văn nhã một chút, Bạch Nhãn Lang thì căn bản là mặc kệ... ngay tại chỗ kéo Tiểu Yến Toa vào bồn, ấn vào cạnh bồn, náo loạn ngay trong nước.

Phòng Tam nhìn bộ dạng của hắn, không khỏi lắc đầu, mẹ nó! Cái loại óc đất này cũng có thể thượng vị lão đại Hà Nam bang, ông trời quả không có mắt.

Nghĩ xong bèn đứng dậy, rời khỏi bồn, lập tức có một cô gái quấn khắn tắm cho hắn. Cô gái hầu hạ Phòng Tam vừa quấn khăn tắm cho hắn, vừa đỏ mắt tía tai lén nhìn Bạch Nhãn Lang đùa giỡn Tiểu Yến Toa dưới nước.

Phòng Tam nhéo mũi nàng một chút, nói: "Xuân tâm nhộn nhạo rồi a!" Cô gái đõ liền đỏ mặt, xấu hổ cười rộ lên.

Phòng Tam liền lôi nàng sang bên cạnh, đi vào phòng nghỉ, còn chưa tiến vào trong phòng, bên kia đã nghe thấy tiến Tiểu Yến Toa rên lớn lên, rất có lực xuyên thấu.

Cô gái kia lại đỏ mặt, quay đầu nhìn lại, Phòng Tam hung hăng vỗ lên mông cô ả một cái, khiến nàng che mông la hoảng lên, bèn mắng: "Mẹ! Nhìn người ta làm gì, vào phòng lão tử làm cho cô rên đến chết!''

Cô gái đỏ mặt, xoa xoa mông một chút, dùng một tay che mặt, đi theo hắn vào phòng.

Bên này Bạch Nhãn Lang của Hà Nam Bang đổ mồ hôi, bên kia Bưu Thịnh đường, Thịnh tỷ cũng đổ mồ hôi.

Nàng đang luyện đao pháp cùng bốn mươi hán tử kia.

Thịnh tỷ tuy là phận nữ nhi, nhưng lúc trước cũng là một tay khảm đao chém người mà đi lên, trên dáng người thướt tha cũng che dấu không ít vết thương! Thượng vị mấy năm nay, đã lâu không ra tay, nhưng bình thường vẫn rèn luyện, giữ gìn dáng người.

Đao pháp Khang Thuận Phong truyền cho, mấy người Tam Tử sau khi luyện xong đều kêu lớn dùng tốt!

Thành ca là người lão luyện, lời nói cũng sâu sắc hơn nhiều: "Chúng ta một đám nhiều năm nay đều lăn lộn, lúc trước đánh nhau với người ta đều là cầm đao là chém, chưa từng bái sư, luyện tập đao pháp, nếu như luyện từ trước, Bưu Thịnh đường cũng không tới mức bị Hà Nam bang chèn ép như bây giờ!"

Thịnh tỷ không nhịn được, bản thân cũng đem đao pháp ra rèn luyện.

Kết quả luyện xong phát mê.

Nàng từ trong chém giết mà trưởng thành, tự nhiên hiểu được một đường đao từ đao pháp cùng với một đao chém lung tung khác nhau tới mức nào.

Những người liếm máu trên lưỡi đao mà tiến lên khác với người luyện đao, bọn họ không biết đao pháp, chỉ biết chém giết nhiều luyện ra bản năng, dựa vào phản ứng cùng bản năng của bản thân mà chém giết, nói cách khác mỗi người đều là hảo thủ luyện võ. Nếu không phải là kẻ có thiên phú chiến đấu, sớm đã bị lưỡi đao giết chết rồi.

Vì thế đám người này cực kỳ linh mẫn, trải qua sinh tử, luyện tập nhanh hơn so với người bình thường nhiều.

Hầu như mỗi ngày đều tiến bộ vượt bậc.

Thịnh tỷ hôm nay không mặc sườn xám, mà là mặc một bộ thể thao bó sát người, lập tứ xuân quang phát tiết ra rất nhiều, nếu không phải ngực xăm hình thanh hoa, ai cũng không có khả năng nhìn là nàng là lão đại một đường khẩu.

Thịnh tỷ đánh ra từng chiêu từng chiêu đao pháp, đao quyển ngày càng nhỏ, dán sát vào thân thể mà cuộn lên, rất nhanh lại có lực, cuối cùng một nhát đâm càng có lực.

Nàng bình thường mặc áo sườn xám cũng là loại vóc người siêu mẫu, vóc người phụ nữ không đẹp mà mặc áo sườn xám cũng như đàn ông cười nhạt vậy.

Hiện tại nàng một thân bó sát, mồ hôi toát ra, thân thể càng bại lộ xuân phong vô hạn, dần dần hai bên trái phải cũngn không luyện nổi nữa, từng người một dán mắt vào nhìn nàng.

Thịnh tỷ đang luyện đao pháp, bỗng cảm thấy bầu không khí có chút khác lạ, không khỏi khó xử.

Lúc này khí trời hơi nóng, nàng ăn mặc bó sát, lại bị mồ hôi dán chặt vào da thịt, phong cảnh thực sự là.....

Thỉnh tỷ đỏ mặt, liền nói: "Mấy tên nhãi con, không chăm chỉ tập luyện, nhìn cái gì?"

Bên kia Tam Tử cùng A Bình đều không nhịn được nở nụ cười.

Thịnh tỷ vừa thẹn vừa giận, liền dùng đao tới hỏi chuyện, hai người đều nhanh chóng lủi về sau, liên mồm xin lỗi.

Hồ Viên ở một bên linh cơ nhanh nhạy, nhanh chóng cầm bộ trường sam Thịnh tỷ đặt ở cửa tới, nói: "Thịnh tỷ, quần áo của chị đây!"

Thịnh tỷ buông tha hai người kia, nhận lấy quần áo, khoác lên người, nhưng lại thấy con mắt Hồ Viên nhìn loạn, không khỏi một cước đá tới, giận dữ nói: "Cậu cũng không phải thứ tốt gì!"

Mặc quần áo vào, bước ra ngoài cửa, Thịnh tỷ đột nhiên bật cười, thầm nghĩ: đám người này cũng thật quá trớn rồi.

Đi tiếp vài bước, vừa vặn nhìn thấy bên cạnh lối đi có một cái gương, liền nhìn qua, tháo bỏ áo khoác bên ngoài thưởng thức vóc người của chính mình, không khỏi đắc ý một trận, vóc người lão nương vẫn đẹp như vậy! Nghĩ tới đây, lại đỏ mặt, chẳng lẽ bản thân hồi xuân? Liền nhanh chóng quay về phòng làm việc.

Đi tới đi lui, bỗng nhiên trong lòng thấy một cỗ chua xót, trong đầu nổi lên khuôn mặt. Khuôn mặt một nam nhân như trong tiểu thuyết của Cổ Long.

Con mắt không khỏi đỏ lên, oán giận nói, ma quỷ! Bỏ mặc một thân da thịt tốt như vậy, mà đi sang thế giới bên kia.

Lúc này, lại có một khuôn mặt thay thế khuôn mặt mà nàng ngày nghĩ đêm mong, đây là một khuôn mặt trẻ tuổi nhưng mang lại cho người khác lòng tin tưởng mãnh liệt.

"A Bưu!" Thịnh tỷ trong lòng hô lớn, nỗ lực kéo khuôn mặt cũ trở về.

"A Bưu! A Bưu..." Nàng vẫn gọi, nhưng làm thế nào cũng không trở về khuôn mặt cũ được, trong đầu chỉ hiện lên khuôn mặt trẻ tuổi kia.

Đột nhiên, Thịnh tỷ lệ rơi đầy mặt.