Qủy Ba Ba

Chương 48




Không nên làm phụ tử – H

“Liệt! … Ngươi có thế để cho ta yêu ngươi không?”

Y đã nói ra rồi! Bản thân dù chưa thể tin được dũng khí của chính mình, nhưng còn sau đó…kết quả sẽ là gì đây? Là bi thương hay là vui sướng?

“Ngươi không gọi ta…là cha nữa?” Hắn mới vừa rồi không có nghe sai, không phải tình yêu đối với phụ thân! Mà đúng là tình yêu đối với tình nhân! Đối với tình nhân đó! Trời biết bây giờ hắn có biết bao nhiêu hưng phấn đâu? Nhưng lúc này, Hàn Liệt lại không thể tin được cái lỗ tai của mình, đại não trước đó còn không tự chủ bật thốt ra vấn đề hóc búa này trong đầu, vậy mà…

Nghe thấy lời đáp lại của đối phương, toàn bộ thế giới của Ngả Diệp nhất thời như long trời lở đất, trước mắt không biết làm sao đột nhiên ướt át, một viên nước mắt trong suốt không chịu thua kém chảy xuống, uất nghẹn nói: “Ta… Ô… Xin lỗi… Ta biết ngươi nhất định cho rằng ta rất ác tâm, ngươi buông ta ra! Để cho ta đi thôi… Ta không muốn làm con của ngươi… Ta là Ngả Diệp, ta không phải Hàn Đằng, xin ngươi thả ta đi đi…”

Ngả Diệp đột nhiên xoay người, cầu hắn thoát khỏi trói buộc, lệ trên khóe mắt thì càng chảy càng nhiều, Hàn Liệt thấy mà trái tim cực kỳ đau đớn, liền cúi xuống thương yêu hôn lên dòng lệ đang cuồn cuộn chảy ra nơi khóe mắt, đồng thời kích động nói: “Tiểu Diệp, ta yêu ngươi! Ta vốn không nghĩ chỉ là cha ngươi, mà còn là Hàn Liệt! Ngươi không phải Hàn Đằng, là Tiểu Diệp Nhi của ta! Hàn Liệt yêu Tiểu Diệp… Từ thật lâu thật lâu trước kia đã yêu ngươi rồi! Chỉ là Hàn Liệt quá ngu ngốc, phân không rõ cái gì là tình yêu phụ tử, cái gì mới là tình yêu giữa tình nhân, nên đã làm cho Tiểu Diệp chịu khổ… Đều là do ta không tốt!” (sến quá quá~~)

“Thật sao?” Ngả Diệp sửng sốt, thế giới của y nhất thời đình chỉ đợt đóng băng, đều là bởi vì lời nói của Hàn Liệt mà đã cứu được y rồi. Còn sau đó, ngay sau đó, càng làm cho y cảm động chính là giọt nước ẩm ướt trên gò má…là lệ quang trong suốt, không phải của y, mà là của Hàn Liệt…

“Thật sự! Đều là sự thật cả! Tiểu Diệp… Ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi!” Hắn không nghĩ tới Ngả Diệp sẽ vì câu nói trước đó của hắn mà bật khóc… Hắn không dám hồi tưởng lại những khi hắn gọi lên xưng hô ″Đằng Nhi″ này, trong lòng Tiểu Diệp đã đau đớn bao nhiêu.

Hảo! Chúng ta không làm phụ tử! Chuyện ngươi là Hàn Đằng vĩnh viễn sẽ trở thành bí mật!

Từ hôm nay trở đi, ngươi là Ngả Diệp! Là người yêu của ta!

Hàn Liệt hảo kích động, Ngả Diệp cũng thật là cảm động, cảm động tột đỉnh. Y dùng tay lau đi nước mắt của Hàn Liệt, quay người ôm lấy hắn, cái mũi thân thiết chạm vào mũi đối phương: “Liệt, ta cũng yêu ngươi…”

Trong lúc bầu không khí giữa hai người lên đến đỉnh điểm, đang chuẩn bị đến hồi lửa nóng triền miên, thì lại bị một người đột nhiên tiến vào quấy rầy…

“Tiểu Diệp! Ta mới vừa đi tra sách! Cái thứ mà chúng ta mới vừa gặp kia chính là…”

Lý Đức Tân ngay cả gõ cửa cũng không có, hơn nữa vì chạy vội đến lảo đảo, thở hỗn hển mà phá cánh cửa nhào thẳng vào, nên vừa mở cửa liền trông thấy ngay hình ảnh này…

Chính là cảnh tượng hai người trần như nhộng. Phía dưới chính là Ngả Diệp, mà người nam nhân đang nằm trên thân y thì lại là…

“Hả? Là… Là ngươi…Không nên! Không nên… Xin lỗi… Hàn Liệt… Ta xin lỗi ngươi…” Lý Đức Tân ôm đầu quỳ xuống.

Hàn Liệt bên này còn đang bận rút chăn mền ra che lên người Ngả, sau đó cũng mặc lại quần áo của mình, ngồi xếp bằng trên giường, trong khoảng thời gian này cũng không biết mở miệng như thế nào. Hắn đối Lý Đức Tân vốn là vừa hận lại cảm kích…

Cuối cùng người mở miệng trước tiên lại là Ngả Diệp, y ngồi dậy, dùng chăn che lại da thịt hoàn mỹ không chút tỳ vết của mình, cũng cố gắng quên đi cảm giác khó chịu do viên mứt quả đang chôn trong hậu huyệt gây ra, cùng với cánh tay đang vỗ về chơi đùa phân thân của y dưới lớp chăn của Hàn Liệt, đối Lý Đức Tân hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy Đức Tân? Ngươi mau đứng lên! Liệt sẽ không làm gì ngươi hết!”

Bây giờ chính y vì có chút nguyên nhân khó nói mà không có cách nào xuống giường được…

“Không! Ta xin lỗi Hàn Liệt! Xin lỗi ngươi! Ta…” Lý Đức Tân bắt đầu run rẩy, thẳng đến khi Hàn Liệt lên tiếng ngăn cản hắn.

“Không sao cả rồi, Lý Đức Tân, hết thảy cũng không sao cả rồi!” Thấy bộ dạng uất ức này của Lý Đức Tân, Hàn Liệt liền hướng hắn khoát khoát tay, lại nói: “Ngươi đi ra ngoài đi, cái gì cũng đừng nói!”

“Không! Ta muốn nói! Ngả Diệp, là ta giết cha ngươi! Ta giết cha ngươi…” Lý Đức Tân đã có chút điên dại, cái gì cũng không nghe mà gào thét: “Cha ngươi chính là hắn! Chính là Hàn Liệt! Ta giết Hàn Liệt… Tha thứ cho ta…” Tiếp theo, hắn chậm rãi hướng về phía Hàn Liệt, run lắc bờ vai của Hàn Liệt, hai mắt trừng to, nói: “Ta biết cái gì tới cuối cùng cũng sẽ tới… Ta biết ngươi là đến lấy mạng ta! Ngươi đem mạng của ta cướp đi đi…”

Không được! Hắn vẫn không có cách nào buông bỏ sự sợ hãi với Hàn Liệt, hay là nói hắn không có cách nào đối mặt với Hàn Liệt, càng hỏng bét chính là, bây giờ hắn ngay cả Ngả Diệp cũng không có tư cách đối mặt rồi… Thật sự là tự làm bậy không thể sống…

“Đức Tân… Ngươi lại gạt ta?” Y không thể tin được, y nhìn qua Hàn Liệt, lại nhìn qua Lý Đức Tân, trong đầu chen chúc thật nhiều hình ảnh vụn vặt, không biết đáp lại như thế nào.