Quỷ Bảo

Chương 46: Quỉ diện lang nhân




Bùng! Bùng! Hai tiếng, hai kiếm khách đó rú lên thất thanh, thân hình lảo đảo lùi hẳn lại đứng không muốn vững.

Trong khi đó, Vô Ảnh Kiếm Triệu Tử Bách đang bước vào Trung liền sang Hùng môn, phóng kiếm tấn công Thượng Chí.

Song chưởng chưa kịp thu về, Thượng Chí đã nghe kiếm khí đã áp tới. Kinh ngạc vô cùng, chàng vội lắc mạnh thân hình một cái đã nhảy lùi ra sau năm bước tránh.

Triệu Tử Bách là người đứng đầu bọn Trung Châu bát kiếm nên công lực cao thâm hơn bảy người kia nhiều và chiêu thức biến ảo khôn lường. Thượng Chí vừa tránh được chiêu này thì chiêu khác lại đến, hai luồng kiếm bạc theo sát như hình với bóng vậy.

Khi Thượng Chí lùi lại tránh kiếm của Triệu Tử Bách, chợt phát giác có năm luồng kiếm từ sau phóng tới. Và hai tay kiếm vừa bị đẩy lui ra bây giờ cũng xáp vào vung kiếm chém xa tới.

Đứng trong tình trạng cấp bách, cái chết dễ như trở tay Thượng Chí vội vung chưởng, búng mạnh, năm luồng chỉ lực bắn ra, xé gió tiến thẳng vào người Triệu Tử Bách. Tư thế thật lợi hại, khủng khiếp vô cùng.

Kiếm thuật của Triệu Tử Bách rất cao diệu, vừa thấy Thượng Chí biến thế, liền vung kiếm bao bọc toàn thân thủ thế. Thân hình Triệu Tử Bạch lúc ấy đã hoàn toàn núp kỹ trong vừng kiếm sáng bạc.

Lối biến thế từ công sang thủ nhanh nhẹn ấy khiến bọn quần hùng lóe mắt.

Mấy tiếng keng keng phát lên chói óc, cây trường kiếm trên tay Triệu Tử Bách bị năm luồng chỉ lực của Thượng Chí chạm phải, gãy tiện làm năm đoạn rơi xuống đất.

Triệu Tử Bách mất cả hồn vía, ném vội chuôi kiếm vào người Thượng Chí, rồi nhảy tung ra ngoài.

Thượng Chí lách mình tránh chuôi kiếm của Triệu Tử Bách, đồng thời bước xịch tới trước một chút bảy bóng kiếm chém vụt vục sau lưng chàng, chỉ trong gang tấc nữa thôi Thượng Chí có thể làm mồi ngon cho những thanh kiếm bén ngót kia.

Không để địch thủ đủ thì giờ thâu kiếm lại, Thượng Chí xoay người, song chưởng vung lên đánh tréo ra. Cái đánh này Thượng Chí dùng cả mười phần công lực, nên uy thế vô cùng. Hai luồng kình lực mạnh như sóng vỗ bờ, cuồn cuộn cuốn đến, bảy tay kiếm khách bị chưởng khí cuộn hất ra ngoài. Cát đất tung lên mịt trời.

Sái lão đạo sĩ khi ấy đã lọt sau lưng Thượng Chí, không bỏ lỡ cơ hội, cả sáu đạo sĩ cùng vung chưởng nhắm Thượng Chí bủa xuống. Sáu luồng kình khí mạnh như vũ bão áp đến, sáu luồng kình khí hợp lại, tạo thành một đạo Kình lực, sức mạnh tưởng bứng được cả núi.

Bị tập kích một cách bất ngờ, Thượng Chí không còn cách nào tránh đỡ, nên lãnh đủ sáu ngọn chưởng của sáu lão đạo sĩ.

Thân hình lảo đảo tiến tới tám bước, máu xông ngược lên chực trào ra miệng.

Thượng Chí hừ một tiếng định quay lại, đột nhiên có tiếng thét to.

- Ngã!

Tiếng thét vừa dứt, Thượng Chí cảm thấy trong người đau nhói mười mấy chỗ liên tiếp, và sau đó chân tay gần như tê liệt cả.

Biết đã trúng ám khí độc, Thượng Chí kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.

Nhưng mắt của Thượng Chí rất tinh, nên vừa nghe thét, chàng đã thoáng thấy có một người trong đám giang hồ bên ngoài thu tay về. Sau khi vừa đứng vững, liền đảo mắt nhìn kỹ lại, té ra kẽ ám toán chàng chính là Bang Chủ Thất Én bang.

Thất Én Bang Chủ tái mặt kinh sợ, vì chính mắt gã đã thấy Thượng Chí lãnh nguyên vẹn mười mấy chiếc Thất Sát Thần Man. Gã lẩm bẩm:

- Hắn là thần chăng mà chưa ngã nhỉ?

Thất Sát Thần Man là một loại ám khí tối độc, chỉ nhỏ bằng chiếc lông bò, khi phóng ra không hề gây tiếng động.

Người nào đã trúng phải ám khí này dẫu công lực có thâm hậu bao nhiêu đi nữa cũng phải gục chết ngay tại chỗ.

Nay thấy Thượng Chí trúng một lần đến mười mấy chiếc mà vẫn trơ trơ ra đó, việc này ngoài sức tưởng tượng của Thất Én Bang Chủ.

Bọn cao thủ nín thở! Không khí ngột ngạt căng thẳng vô cùng.

Mặt Thượng Chí bừng lên vầng sát tinh dày đặc, mặt lộ hùng quang, nhìn thẳng vào mặt Thất Én Bang Chủ.

Thất Én Bang Chủ bất giác giật mình lùi lại ba bước, đưa mắt sợ hãi nhìn Thượng Chí.

Hoàng Thượng Chí vốn được thoát thai đổi cốt nhờ Địa Mạch Linh Toàn, bản thân đã sẵn chứa vô số kháng độc tố, nhưng vì chất độc của Thất Sát Thần Man rất lợi hại, nên toàn thân vẫn cảm thấy tê rần, nhức nhối khó chịu vô cùng, đầu óc choáng váng tưởng như trời đất quay cuồng trước mắt.

Đám cao thủ thâu nhỏ vòng vây lại, Thượng Chí vẫn đứng yên nhìn mọi người, không phát một cử chỉ phản kháng nào khác.

Đột nhiên Hồng Nương Tử Đông Phương Linh từ ngoài chống trượng nhảy vào, quát lớn:

- Khổng Trung Dân! Mi là Bang Chủ của một bang, mà dở thủ đoạn bỉ ổi, ám hại đối thủ như thế, mi không thấy nhục nhã sao?

Bang Chủ Thất Én Bang trố mắt ba góc nhìn Hồng Nương Tử một hồi, rồi cất giọng nham hiểm!

- Thưa Đông Phương tiền bối! Đối với những hạng ma đầu tà ác này, mà còn phải hành sự theo qui luật giang hồ chăng?

Thái độ của Đông Phương Linh làm bọn giang hồ ngơ ngác, mọi con mắt đều đổ dồn vào con người dị tướng của Hồng Nương Tử.

Buông chuỗi cười quái đản, Hồng Nương Tử nói:

- Khổng Trung Dân! Mi đừng có phách lối, giở giọng thầy đời! Trong khi người bỏ mạng ra tranh đấu, thì mi lại lén lút như chuột nhắt để dỡ tuyệt nghệ ám hại đê hèn! Hư!

Đồ chó chết!

Bang Chủ Thất Én Bang mắt đỏ vì hổ thẹn, lời nói của bà lão quái hình này khiến gã khó chịu và tức giận vô cùng. Nhưng vốn là con người thâm độc, nên gã liền cười nham hiểm, lãnh đạm hỏi:

- Tiền bối có dụng ý gì chăng?

- Hừ! Ta hỏi mi:

nó có thiệt mạng vì chất độc của mi không?

Bang Chủ Thất Én Bang hơi lúng túng, đáp:

- Điều này ...

- Nói mau! Đừng có giở trò bịp bợm mà chết đấy!

- Thất Sát Thần Man này nếu bị trúng phải kể như hết đời!

- Láo! Sao nó vẫn sống nhăn ra đó?

Lộ vẻ lúng túng một lát, đột nhiên gã hỏi lại:

- Có lẽ Đông Phương tiền bối muốn cứu ...

- Phải! Ta cần nó sống để nhờ một việc! Bộ không được sao?

Cười thâm độc, Bang Chủ Thất Én Khổng Trung Dân nói:

- Tại hạ chỉ sợ đồng đạo ở đây không chịu bỏ qua ...

Bây giờ Thượng Chí đã thấy đỡ nhức nhối, ráng chịu đau và vận sức vào đơn điền, quát lớn:

- Không Trung Dân! Mi đã tới số rồi! Ta hóa kiếp mi đây!

Âm vang câu nói chưa kịp dứt, thân hình Thượng Chí đã lướt tới, vung tay, búng mạnh Đông Kim Chỉ bắn ra tua tủa, xé không khí phát lên những tiếng véo véo rợn người ...

Không để Thượng Chí ra tay hạ độc thủ Bang Chủ Thất Én Bang, sáu lão đạo sĩ phóng tới, thét lớn một tiếng, sáu luồng chưởng khí ép về phía Thượng Chí.

Trong khi ấy, có tiếng kiếm xé gió rít lên rờn rợn, bảy thanh trường kiếm biến thành bảy đạo hào quang bủa xuống người Thượng Chí. Bảy thanh kiếm khách của Trung Châu Bát Kiếm quyết giết Thượng Chí cho kỳ được mới thôi.

Còn Bang Chủ Thất Én Không Trung Dân thấy chưởng lực phóng tới kinh hãi vô cùng, thân hình gã nhanh nhẹn như én, liền bay vút lên tránh. Nhưng còn chậm một chút, nên Khổng Trung Dân không thoát toàn vẹn, gã rú lên một tiến như trâu bị thọc huyết, rồi rơi ngay tại chỗ, lăn lộn chẳng khác nào trâu điên. Hai chân của Khổng Trung Dân bị hai luồng chỉ lực xoi thủng hai lỗ sâu hóm, máu chảy ướt cả ống quần.

Thượng Chí cắn chặt răng, tả chưởng vung mạnh về phía bảy đạo kiếm quang, hữu chưởng phất lia lịa mấy cái tiếp chưởng của bọn sáu lão đạo sĩ Không Động.

Những tiếng nổ long trời phát lên, Thượng Chí chuệnh choạng cơ hồ như đã bị kiếm đâm phải ...

Còn sáu lão đạo sĩ cũng bị chấn động, dội lại một bước ...

Bọn thủ hạ của Khổng Trung Dân thấy Bang Chủ bị thương vội vã phóng mình đến.

Thượng Chí hừ một tiếng lạnh lùng, bước tới mấy bước, vung song chưởng đánh ra.

Có nhiều tiếng kêu hự hự bọn thủ hạ Khổng Trung Dân bị chưởng lực cuốn về chỗ cũ.

Nhìn mặt Khổng Trung Dân, Thượng Chí tức sôi trào, nên vừa thâu chưởng liền vụt tả chưởng ra trở lại, nhắm ngực Bang Chủ Thất Én đánh xuống ...

Một tiếng thét thê thảm rung động cả không gian, đầu và ngực của Bang Chủ Thất Én nát bét, não tủy tạng tung tóe tứ phía, máu me bê bết cả một vũng.

Nhờ trong người có sẵn chất kháng độc, nên chất độc trong mười mấy Thất Sát Thần Man không sao phát ra được. Nhưng Thượng Chí qua mấy lần xuất chiêu, vận dụng quá nhiều sức lực do đó độc tố mới có cơ hội hoành hành.

Vì thế khi giết được Khổn Trung Dân rồi. Thượng Chí thấy đầu óc choáng váng đứng không muốn nổi, lảo đảo lui lại mấy bước, suýt ngã xuống đất rồi.

Biết nguy đến nơi, Thượng Chí gượng làm tĩnh để che mắt bọn giang hồ tại đó.

Nhưng nếu ai tinh mắt sẽ thấy Tiểu Sát Tinh này đã bị nhiễm độc tố rồi.

Sự cố gắng của Thượng Chí không thoát khỏi những con mắt từng trải giang hồ của bọn võ lâm tại đó. Họ cảm thấy thích thú vô cùng, vì sắp giết được Thượng Chí.

Bọn Không Động Lục Đạo đưa mắt nháy nhỏ, rồi cả sáu chưởng vung lên, bủa mạnh vào Thượng Chí.

Sáu đạo chưởng khí hợp lại tạo thành một luồng kình lực kinh người, với uy dũng của nó tưởng có thể chuyển cả núi ...

Thượng Chí bị độc tố hoành hành đến hoa cả mắt, đầu óc nhức nhối như đinh đóng, không biết gì cả. Sự nhanh lẹ thường ngày biến mất, bóng chưởng đã sát bên mình mà Thượng Chí nào hay. Đến khi bị chưởng phong của lục đạo ép mạnh, cái phản ứng tự nhiên xúi Thượng Chí vung song chưởng lên đỡ, vì thế uy lực chưởng phong của Thượng Chí bằng một nửa khi trước thôi ...

Bùng! Trong tiếng chưởng khí chạm nhau chí chát, người ta còn nghe một tiếng hự nho nhỏ.

Thượng Chí chuệnh choạng lùi lại tám bước, hai dòng máu tươi ứa ra mép, rồi chảy ròng xuống đất.

Bị đánh khá đau, thần kinh do đó được kích thích mạnh, nhờ thế Thượng Chí đã tĩnh lại phần nào.

Bọn Trung Châu Bát Kiếm đâu chịu bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này. Bảy ánh thép vung lên ngập trời, xen lẫn bóng song chưởng của Triệu Tử Bách, chia nhau tấn công Thượng Chí tới tấp.

Thượng Chí biết tình thế lúc này rất nguy cho tính mạng mình, vì ngoài mười mấy cao thủ trong sân này ra, còn gần một trăm người đứng xung quanh, mục đích chung của họ là phải giết chàng kỳ được.

Chàng lẩm bẩm:

- Ta không giết họ thì họ giết ta! Hừ!

Thoạt đầu Thượng Chí không muốn gây đổ máu, mà chỉ mong trình bày những sự về hành tung của ân sư đã nói trong cuốn Ma Ma Tôn Giả Ân Oán Lục để giải oan với mọi người và thanh minh cho sư phụ. Nhưng sự phải, quấy trong giang hồ không dễ gì phân biệt minh bạch được. Danh dự của chàng và của sư phụ không cho phép Thượng Chí lùi bước trước nguy hiểm, hơn nữa nếu muốn lùi cũng không còn đường.

Không thèm suy nghĩ lôi thôi, vừa thấy Trung Châu Bát Kiếm công tới, Thượng Chí cắn chặt răng, vận toàn tựa vào hữu chưởng, xuất liền chiêu Hỏa Ma Liên Nguyên đánh tới.

Bóng chưởng như quả núi áp tới sức gió rung chuyển cả không gian tưởng có thể bứng núi, vét sông. Bọn giang hồ hắc, bạch đạo đứng ngoài tái mặt kinh sợ.

Gặp luồng kình lực này, bọn Trung Châu Bát Kiếm buộc phải lùi lại mấy bước, trố mắt nhìn Thượng Chí, mặt xám xịt như chàm.

Bọn giang hồ hắc, bạch đạo không hiểu Thượng Chí là ma hay quỉ mà ghê gớm thế!

Rõ ràng chàng vừa bị ám độc Thất Sát Thần Man của Thất Én Bang Chủ, lại lãnh trọn hợp chưởng của lục đạo Không Động nữa ấy thế mà vẫn trơ trơ như thường, quả khó tin được!

Mắt đỏ như lửa, mặt nhuộm đầy sát khí.

Thượng Chí liếc nhìn toàn trận, rồi nói:

- Tại hạ xin nói thêm lần nữa:

Xưa kia tiên sư đã giết toàn những người đáng giết cả, mong các vị nên phục thiện một tí, nếu không, những việc gì sẽ xảy ra sau này, tại hạ chẳng chịu trách nhiệm đâu nhé!

Trong lúc ấy, một tiếng thét xé không gian đưa tới, bọn giang hồ hắc, bạch đạo nhốn nháo cả lên, trên nét mặt thoáng hiện vẻ kinh sợ. Mát dáo dác nhìn ...

Thượng Chí cau mày, chàng phân vân tự hỏi, không biết nhân vật nào sắp xuất hiện, mà bọn giang hồ này lại sợ hãi đến thế? Không lý y là thù nhân của sư phụ nữa sao?

Tiếng hét vừa dứt, trong đấu trường đã sừng sững một quái nhân mình mặc áo ngũ sắc lòe loẹt như thằng hề. Môi dày, phì ra như hai miếng thịt trâu thâm tím, để lộ hẳn bộ răng trăng hếu, mũi rịt lít, chỉ còn nhìn được hai lỗ sâu hoắm tua tủa long đen, trên trán và má hắn sâu hai vết thẹo lòi có lẽ là do gươm đao gây nên, và nhất là đôi mắt sâu hoắm vào xương sọ, chỉ còn nhìn thấy hai đốm xanh biếc của con ngươi thôi.

Toàn thân quái vật bao trùm một vẻ rùng rợn, yêu ma, chỉ cái quái hình ấy khiến người ta đã hoảng sợ rồi.

Đôi ngươi xanh biếc của quái vật lạnh lẽo khiến bọn giang hồ. Tia mắt rờn rợn lướt trên mặt mọi người, khiến bọn họ run sợ phải lùi ra ngoài.

Không khí trong đấu trường bớt căng thẳng, nhưng thêm phần yên lặng, giờ đây chỉ còn có ba người:

Ngoài Thượng Chí và Quái vật còn có Hồng Nương Tử Đông Phương Linh.

Giọng Hồng Nương Tử cất lên sang sảng phá tan bầu không khí yên lặng:

- Giang Đông Ba! Mi chưa chết sao?

Thượng Chí trợn mắt lùi lại một bước! Nếu quái vật này là Giang Đông Ba thì y chính là thù nhân của sư phụ rồi! Ở cuối cuốn Ma Ma Tôn Giả Ân Oán Lục Ma Trung Chi Ma có nói đến Quỉ Diện Lang Nhân Giang Đông Ba, là người yêu của Hắc Tâm La Sát Quan Tú Cơ, một nữ ma đầu khét tiếng dâm ác. Số tráng niên anh tuấn bị bà ta bắt để làm thỏa mãn dục tình rồi giết đi nhiều không kể xiết.

Vì hành động ác độc ấy, sư phụ chàng Ma Trung Chi Ma đã truy nã và trừ khử được nữ ma đầu lợi hại đó. Nhưng sau lão ma này cậy có tài nghệ cao cường nhiều lần ẩu đả kịch liệt với Ma Trung Chi Ma, hai bên dằng dai cả mấy ngày, rồi rốt cuộc lão ma phải trốn chạy ...

Nay, lão ta lại tìm đến đây, thật đáng ngại cho Thượng Chí ...

Đôi đồng tử xanh biếc của Quỉ Diện Lang Nhân Giang Đông Ba hướng về phía Đông Phương Linh, cười hình hịch, nói:

- Hồng Nương Tử! Mi và tiểu tử này, cũng thù oán nhau à?

- Hừ, chuyện của ta mi cũng xía vô làm gì! Tiểu tử này và ta không thù oán gì cả, nhưng ta muốn nhờ nó một việc nho nhỏ!

Giang Đông Ba cất tiếng cười, làm đôi môi rung động:

- Vậy tốt lắm! Khỏi phải tranh giành lôi thôi nữa! Ta cũng buồn vì tiểu tử không phân thân được!

Thượng Chí tiến tới hai bước hừ một tiếng lạnh lùng quát lớn:

- Quỉ Diện Lang Nhân! Mi đến đây tìm ta làm gì?

Quỉ Diện Lang Nhân cười hình hịch liếc xéo Thượng Chí rồi nói:

- Tiểu tử là truyền nhân của Ma Trung Chi Ma! Hì ... Hì ... Ta, Quỉ Diện Lang Nhân này lần đầu tiên phát hảo tâm hì ... hì ...!

Thượng Chí cười gằn, lãnh đạm:

- Hừ! Hảo tâm?

Quỉ Diện Lang Nhân không thèm để ý lời Thượng Chí, quay lại quát bọn Trung Châu Bát Kiếm:

- Chuyện của ta, không ăn nhập đến lũ bay! Hãy cút đi, kẻo ôm hận ngàn đời!

Trung Châu Bát Kiếm và sáu đạo sĩ Không Động tức giận vô cùng, nhưng không dám hó hé, cúp tai, ngoan ngoãn rút vào đám đông.

Quỉ Diện Lang Nhân quay lại nói với Thượng Chí:

- Tiểu tử! Tự nhiên ta cảm thấy không nỡ giết mi! ...

Thượng Chí dùng giọng mũi hừ một tiếng, cất lời ngạo nghễ:

- Giết ta? Hừ! Tưởng dễ lắm sao? Ta nhắc cho quái vật biết. Mi không đủ sức nói câu đó.

Cất tiếng cười quái đản, Quỉ Diện Lang Nhân nói:

- Tiểu tử chớ ngông cuồng! Lão phu đến đây không ngoài mục đích lấy mạng mi, nhưng bây giờ đã thay đổi ý kiến rồi, muốn ...

- Muốn gì?

- Hì! Hì! Lão phu muốn nhận mi làm truyền nhân cho lão ...

- Ha! ... Ha! ...

Thượng Chí cười ngất, giọng cười cao vút từng mây, xé không gian, phát lên một âm thanh nhọn hoắt rót vào tai mọi người, bọn cao thủ tái mặt, âm hưởng của tiếng cười ấy lợi hại vô cùng, khiến tâm trí mọi người bấn loạn, lùi lại mấy bước.

Quỉ Diện Lang Nhân hét lớn:

- Tiểu tử! Mi cười cái gì?

Cắt hẳn tiếng cười, Thượng Chí trầm giọng:

- Quỉ Diện Lang Nhân! Mi mớ ngủ chăng?

Mắt lóe lên tia sáng xanh biếc lành lạnh, Quỉ Diện Lang Nhân gầm lớn:

- Thằng nhãi ranh! Mi không bằng lòng sao?

- Rõ mớ ngủ thực mà! Thôi hãy tỉnh dậy đi quái vật xấu xí kia ơi! Thanh thiên bạch nhật mà mê sảng như thế thì ôm nhục đấy!

Lão quái vật gầm lớn:

- Thằng nhãi ranh! Mi tới số rồi!

- Hừ! Quái vật chớ lầm! Thiếu gia bất tử mà!

- Chớ có ngang tàng! Xem ta lấy mạng mi đây!

Dứt lời, song chưởng vung lên:

- Khoan đã!

Lão quái vật thét:

- Tiểu tử! Mi đã thay đổi ý rồi sao?

Thượng Chí cười khinh bỉ, nói:

- Không đâu! Thiếu gia hỏi mi đến đây có phải vì cái chết của Hắc Tâm La Sát Quan Tú Cơ về bốn mươi năm trước chăng?

Quỉ Diện Lang Nhân lộ vẻ hung hăng, trừng mắt, căm giận nói:

- Không sai! Này tiểu tử, bốn mươi năm trời mất ăn, mất ngủ vì món nợ này, tiếc thay kiếm không ra chỗ ẩn của sư phụ mi Ma Trung Chi Ma để rửa hận, để bây giờ lão ma chết đi, thì món nợ kia mi phải trả thay cho thầy mi.

- Dĩ nhiên rồi! Nhưng quái vật có biết vì sao Hắc Tâm La Sát bị giết không?

Quỉ Diện Lang Nhân trợn mắt nhìn Thượng Chí quát lớn:

- Thằng ranh! Chớ có lẻo mép, hôm nay ta phải giết mi, rồi sau đó sẽ tìm mồ mả sư phụ mi, đánh tan hài cốt của hắn. Có thế mới hả cơn giận của lão phu.

Nghe quái vật đòi quật mả ân sư, Thượng Chí bốc giận, sát cơ nổi lên án vừng trán rộng, chàng xạ mắt nhìn quái vật lòng thầm nghĩ:

- Lão quái vật này độc ác vô cùng, giết đi là phải!

Nghĩ vậy, Thượng Chí lạnh lùng nói:

- Quỉ Diện Lang Nhân! Mi đang tự đào mồ lấy mà không biết sao?

Lão quái vật gầm lên:

- Hừ! Tài năng của mi là bao, mà dám ngông cuồng thế! Đỡ!

Nói chưa dứt câu, song chưởng đã vung tới, mười ngón tay cong lại chộp mạnh vào người Thượng Chí.

Thế chộp này đã lanh lẹ, mà còn hiểm độc nữa. Mười chiếc móng tay cong dài và nhọn liễu như vút chim ưng trờ tới, khiến bọn giang hồ hắc, bạch đạo bên ngoài cũng lo sợ thay cho Thượng Chí.

Thân hình Thượng Chí xẹt ngang một cái, đã tránh được thế chộp của quái vật nguy rồi vung tay đánh ra một chiêu Linh Qui Nhứt Thức nhanh như điện chớp, biến ảo không kém gì thế cầm nã của đối phương.

Quỉ Diện Lang Nhân nào ngờ thân thủ của Thượng Chí lại cao diệu như thế, nên bất đồ kêu í một tiếng ngạc nhiên. Rồi không dám chậm trễ, ta chưởng phất lên hóa giải thế công như vũ bão của Thượng Chí đồng thời hữu trảo biến thành chưởng, bửa mạnh vào ngựa chàng.

Xuất chiêu này đã vô hiệu, mà tả chưởng của lão quái vật đã giáng tới sát ngực, Thượng Chí kinh hãi vội vã thâu chưởng lại, rồi nhanh như chớp vung tả chưởng ra đỡ.

Bùng! Song chưởng của hai người chạm nhau, Hoàng Thượng Chí và lão quái vật đều bị chấn động mạnh.

Thượng Chí cắn chặt răng, xử dung bí quyết chữ hấp trong Ma Ma Chưởng Pháp dồn cả chân lực vào tả chưởng húc chặt chưởng lực của Quỉ Lãnh Diện Nhân, rồi nhanh như chớp giật hữu chưởng phóng mạnh vào ngực quái vật.

Quỉ Diện Lang Nhân muốn thâu hữu chưởng lại, nhưng không được, lại thấy chưởng thế của Thượng Chí đã áp đến, lão quái vật kinh hãi xuất hạn đầy mình. Rồi không kịp suy nghĩ liền vận sức vào tả chưởng vung lên ...

Bùng! Một tiếng, song chưởng của hai người tiếp nhau. Thế là bốn chưởng của Thượng Chí và Quỉ Diện Lang Nhân đã dán chặt không rời.

Thượng Chí liền sử dụng luôn chữ chấn định đánh ngã Quỉ Diện Lang Nhân.

Ngờ đâu lão quái vật cũng cùng tư tưởng với chàng, đôi bên đồng loạt phát mạnh kình lực ra ...

Một tiếng nổ long trời lở đất, thân hình của hai người lảo đảo lui về hơn trượng đứng gờm nhau kinh ngạc.

Thượng Chí vốn đã bị độc và nội thương khá nặng, bây giờ lại bị chấn động mạnh, khiến uất khí trào lên miệng úa ra một búng máu tươi thân hình lắc lư muốn ngã ...

Bọn cao thủ thấy thế vừa mừng vừa sợ, họ bàn tán om sòm, khiến không khí trở nên ồn ào như phiên chợ.

Quỉ Diện Lang Nhân sau lần đụng độ này, lão biết chàng trai khả ái mà lão định thâu làm truyền nhân này có công lực vượt trên Ma Trung Chi Ma, vì thế lão không còn dám hó hé chuyện nhận Thượng Chí làm đồ đệ nữa.

Không thâu được đệ tử, liền xoay qua ý giết người, thân hình lão quái vật như một bóng ma, lướt sát Thượng Chí, vận toàn lực vào song chưởng, bất đồ bửa ra khí thế hùng hậu, khiến bọn giang hồ muốn nín thở.

Hồng Nương Tử quát lớn:

- Lão quái vật không được hại nó!

Dứt lời liền hươ song chưởng, phát mạnh vào chưởng phong của Quỉ Diện Lang Nhân nhưng đã chậm.

Thượng Chí hự một tiếng đau đớn, mặt tái mét, lảo đảo lùi lại, máu từ miệng phun ra như suối. Không giữ được tự chủ chàng ngã gục xuống, bất động.

Trong khi ấy lão quái vật cũng kêu lên một tiếng thất thanh, đưa tay ôm ngực, ngồi phịch xuống, máu tươi ứa qua bàn tay, chảy ròng xuống ướt cả vạt áo ngũ sắc trước ngực.

Thì ra khi bị Quỉ Diện Lang Nhân tấn công, Thượng Chí liền dùng tuyệt kỹ Đông Kim Chỉ pháp chống đỡ, nhưng may cho lão quái vật là sức của chàng đã yếu, nên oai lực của chỉ phong giảm đi quá nhiều chỉ thọc lủng sơ vài lỗ trước ngực mà thôi. Nếu không, ngực của lão quái vật chắc phải nát đi và tính mạng của lão e khó bảo toàn.

Bị trận này Quỉ Diện Lang Nhân lạnh mình lão tự nhận tài mình chẳng hơn Thượng Chí nếu chàng không mang thương trầm trọng từ trước.

Bọn hắc, bạch giang hồ nhốn nháo cả lên, sắc mặt tái xanh sợ hãi trước tài nghệ siêu việt của Tiểu Sát Tinh này.

Trong khi đó, đơn chưởng cứu nguy của Hồng Nương Tử bửa trượt vào khoảng trống, đánh ầm một tiếng, cát đá bay lên túi bụi, mờ mịt cả một góc trời.

Tuy lão quái vật cùng Thượng Chí đều bị thương nhưng thương thế của Thượng Chí có phần trầm trọng hơn nhiêu, chàng vẫn nằm yên, bất động.

Không bỏ lỡ cơ hội tốt, bọn sáu đạo sĩ từ từ tiến vê phía Thượng Chí, kế đó là Trung Châu Bát Kiếm cũng hí hửng bước vào, theo sau lại có bốn đần chủ của Thất Én Bang và mười mấy cao thủ chen nhau lấn vào đấu trường. Trên mặt mọi người thoáng vẻ hả hê vui sướng.

Không khí căng thẳng đến cực độ, tánh mạng Thượng Chí chỉ là ngọn bấc trước phong ba.

Đột nhiên Quỉ Diện Lang Nhân vùng trỗi dậy, hai đồng tử xanh biếc phát ra những tia sáng lành lạnh, lướt qua mặt bọn người mới vào, miệng quát lớn:

- Lũ chuột này muốn gì?

Bọn cao thủ vội dừng chân lại, sắc mặt lộ vẻ kinh sợ.

Thủ lãnh Trung Châu Bát Kiếm, Vô Ảnh Kiếm Triệu Tử Bách nghiêm nghị nói:

- Những đồng đạo tại đây đều có điều tâm nguyện là phải bắt cho được Lãnh Diện Nhân, xin lão tiền bối chớ có xen vào.

Quỉ Diện Lang Nhân cất giọng khinh bỉ:

- Mi nói thế không ngượng sao? Từng này người mà đi uy hiếp một tiểu sinh! hừ!

Nhục nhã lắm! Này lão phu nói cho lũ mi biết:

đụng tới tiểu tử ấy, thì đừng trách lão phu hạ độc thủ đấy nhé!

Lời nói làm bọn cao thủ chưng hửng và thẹn thầm câu hâm dọa của lão quái vật làm họ xanh mặt kinh sợ, nhưng chưa chịu lùi bước.

Quỉ Diện Lang Nhân nói tiếp:

- Tánh mạng của nó do lão phu định đoạt! Bọn mày chớ xía vào uổng mạng.

- Giang Đông Ba! Hôm nay sợ mi không thực hiện nỗi lời khoác lác ấy đấy chứ!

Câu này phát từ miệng Hồng Nương Tử, nhiều bọn giang hồ và lão quái trố mắt nhìn con người quái hình của lão bà.

Không thèm để ý đến những cái nhìn xoi mói của bọn này, Hồng Y Nương Tử từ từ bước lại phía Thượng Chí.

Quỉ Diện Lang Nhân la lớn:

- Dừng lại! Mụ Hồng Nương Tử kia! Mụ đừng ỷ cái mạng già mà liều với ta! Mụ dám chống ý ta! Hừ! Gan thật!

- Có gì ngăn được lão bà này đâu! Lão quái vật xấu xí kia đừng cao vọng, tốn sức.

Nói xong, Hồng Nương Tử cười gằn một tiếng rồi sấn tới trước mặt Quỉ Diện Lang Nhân ...

Hoàng Thượng Chí vốn đã được thoát thai đổi cốt từ Địa Mạch Linh Toàn, và hai lần gặp kỳ duyên, khiến chân nguyên khí công của chàng đã lâu đến hai trăm năm tu luyện. Vì thế, tuy bị thương quá nặng, mà tâm mạch cùng nội phủ chưa bị thương tổn đến.

Bây giờ, Thượng Chí đã run run đứng dậy, đưa mắt quan sát bọn giang hồ hắc, bạch đạo ...

Bọn cao thủ biết rằng:

hôm nay không nhân lúc Lãnh Diện Nhân chưa khôi phục lại công lực mà giết đi, thì sau này khó mà diệt nổi. Và như thế hận thù của họ kể như không sao rửa được.

Họ muốn bước tới thí cho chàng vài chục chưởng, nhưng ngặt vì trước mặt có hai quái vật kỳ tài võ lâm, nên chưa dám hó hé.

Thấy tình thế quá khẩn trương, Thượng Chí biết tính mạng mình khó an toàn, nếu không thừa dịp hai lão quái đấu mồm mà thoát đi, thì e khó tìm được cơ hội khác.

Nghĩ đến năm vị trưởng lão đã theo lệnh chàng, đi thanh toán mấy chục xác chết của bọn phản đồ Mão Tam Hữu, sao đến bây giờ chưa trở lại đây? Hay bọn ngũ lão lại gặp chuyện không may? ...

Sau phút suy nghĩ, Thượng Chí quay mình bỏ đi ...

Từ nãy giờ, mọi cử động của Thượng Chí không thoát khỏi mắt Vô Ảnh Kiếm Triệu Tử Bách, vì thế khi chàng vừa quay mình, y đã vội giật một thanh kiếm trong tay đồng bọn, lặng lẽ phóng tới mình Thượng Chí.

Hai lão đạo sĩ trong lục đạo phái Không Động, sợ Triệu Tử Bách giết chết Thượng Chí, thì Không Động phái mất cơ hội phục thù, vội vã nhảy đến chụp Thượng Chí ...

- Tụi bay muốn chết?

Hồng Nương Tử Đông Phương Linh vung cây đằng trượng trong tay thành một vừng đen óng ánh, nhắm bọn nhị lão Không Động đánh tới. Khí thế mạnh mẽ như vũ bão.

Đồng thời Quỉ Diện Lang Nhân lao vút người tới, chụp vào Vô Ảnh Kiếm Triệu Tử Bách ...