Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 2 - Chương 33: Điềm báo kỳ quái




Dịch: alreii

Biên: Cún

Ellen và Taslim mỗi người tự điền giấy giới thiệu xong, bèn rời khỏi câu lạc bộ Cragg. Hôm nay không phải cuối tuần, bọn họ một người còn có 2 ca phẫu thuật, một người thì phải đi dạy con trai Tử tước Conrad cưỡi ngựa, phải để tên nhóc vừa thành niên đó không làm mất mặt trong cuộc xã giao giới thượng lưu Backlund nửa năm tới.

Klein nhìn người hầu nam mặc áo ghi lê đỏ và người hầu nữ mặc váy áo xinh đẹp đang tới lui nhộn nhịp, sau đó hắn cũng đợi được thẻ hội viên và một huy hiệu khắc ký hiệu chòm sao Bạch Sương thuộc về mình.

"Phí gia nhập hội 50 bảng, năm nay chỉ còn lại 3 tháng, hội phí năm là 4 bảng." Người hầu nam áo ghi lê đỏ đẩy hai đồ vật tới trước mặt Klein.

Klein lấy ra 57 bảng tiền mặt Mary Gaelle đưa, đếm 54 bảng cho đối phương.

Hội phí và tiền phí năm là khoản thù lao đầu tiên Mary đưa cho hắn, bà ta cực kỳ hài lòng vì Klein có thể nhanh chóng điều tra rõ được tình nhân của Dragon Gaelle là ai hơn nữa còn có ảnh chụp.

Hội phí 50 bảng... Phu nhân Mary đúng là một quý bà hào phóng! Klein nhìn người hầu nam và người hầu nữ nghiệm chứng tiền thật giả, xác nhận con số chính xác vừa nhớ lại Stalin Sammer còn từng âm thầm giới thiệu cho hắn:

Cha của Mary là người sáng lập công ty Qaim, chiếm 20% cổ phần. Vốn nó chỉ là một công ty nhỏ, gắng lắm chỉ kiếm được chút tiền lời. Nhưng khi tình trạng ô nhiễm của Backlund ngày càng gia tăng, nhu cầu xài than gầy và than củi tăng mạnh. Công ty Qaim nhanh chóng bành trướng, trở thành công ty lớn có thể xếp hạng trước 10 trong các ngành nghề ở thủ đô. Bản thân và gia đình Mary cũng theo đó bay cao.

Vấn đề duy nhất là khi bà ta gả cho Dragon Gaelle, thì công ty còn chưa có danh tiếng gì. Cha của bà không để ý lắm coi cổ phần như là của hồi môn cho con gái, không dùng cách "Tài sản tặng và giữ gìn", mà lại dùng cách phổ biến hơn là "Di chúc đáp lễ".

Cách trước ý chỉ của hồi môn sẽ độc lập, là tài sản riêng của bên nhà gái, tất cả quyền lợi không thuộc về phía nhà trai, ngay cả quyền sử dụng cũng phải xem tâm trạng của nhà gái. Mà cách sau sẽ quy của hồi môn của nhà gái thuộc về tài sản chung của cả gia đình. Nhưng phía nhà trai cần phải lập di chúc có hiệu lực, hứa hẹn nếu bản thân chết trước bạn đời, lúc phân chia tài sản phải ưu tiên trả cho vợ gấp hai đến bốn lần của hồi môn lúc đầu, sau đó lại tiến hành quyền thừa kế như bình thường, cách này có thể bảo đảm được cuộc sống của góa phụ.

Nếu Mary không lấy được chứng cứ Dragon phản bội hôn nhân trước khi đưa đơn ly hôn lên tòa, vậy cổ phần công ty Qaim sẽ được chia đều cho cả hai bên.

Klein nhớ lúc đó Stalin còn nói với vẻ hâm mộ: "Chỉ số cổ phần này thôi, giá trị trước mắt đã gần 20 ngàn bảng, cộng thêm một số tài sản khác nữa, Mary là một quý bà giàu có chân chính. Một khi ly hôn, tuyệt đối sẽ trở thành đối tượng cho đông đảo nam sĩ Backlund theo đuổi, thậm chí còn bao gồm cả một vài quý tộc."

Số tiền này chỉ đủ để tiểu thư Chính Nghĩa ám sát đại sứ Beckron hai lần... Klein đột nhiên nhớ đến cô nàng Chính Nghĩa. Hắn nhìn người hầu nam mặc ghi lê đỏ và người hầu nữ tướng mạo khá xinh cúi chào mình: "Ngài Moriarty, hoan nghênh ngài gia nhập câu lạc bộ Cragg."

Klein nghe được câu này mới cầm lấy thẻ hội viên và huy hiệu Bạch Sương trước mặt lên.

Thẻ hội viên được chế tạo từ giấy cứng có tính đàn hồi rất tốt, như là một tấm thẻ, bên trên viết tên và ngày gia nhập câu lạc bộ của Klein.

Sau khi in ngón trỏ của mình lên, tấm thẻ hội viên này sẽ chính thức có tác dụng.

Cái sau là huy hiệu đặc trưng của câu lạc bộ Cragg, bởi vì nó được thành lập vào đầu tháng nên có tên tương ứng với chòm sao Bạch Sương. Mặt chính là ký hiệu cùng con số "92", mặt sau lại khắc chữ Sherlock Moriarty.

"Câu lạc bộ hiện có 92 thành viên?" Klein thuận miệng hỏi một câu.

"Đúng vậy, câu lạc bộ chúng tôi không nhận người không được giới thiệu." Người hầu nam mặc ghi lê đỏ vẻ mặt tươi cười giới thiệu, "Tầng 1 có sảnh tiệc buffet, quầy rượu, thư viện, sân bóng, phòng họp, phòng đánh bài, ngài có thể sử dụng miễn phí tất cả, đồ ăn và rượu cũng có thể thưởng thức miễn phí. Tầng 2 có phòng nghỉ, hai phòng họp nhỏ, cũng miễn phí, chỉ cần phòng trống thì đều được sử dụng."

Người hầu nữ tướng mạo khá xinh chỉ phía sau nói: "Trên bãi cỏ có hai sân tennis, hoàn toàn miễn phí. Dưới mặt đất có hai sân tập bắn, ngài chỉ cần thanh toán giá thuê thiết bị."

"Nếu ngài có gì bất mãn với tiệc buffet, có thể gọi món. Chỗ chúng tôi vẫn có đầu bếp riêng, ngài chỉ cần trả phí mua thức ăn."

Bao ăn, bao ở, bao chơi... Không hổ là câu lạc bộ cao cấp... Klein âm thầm cảm ơn phu nhân Mary từ tận đáy lòng.

Hắn cười ôn hòa nói: "Mấy người nhờ ai đó dẫn tôi đi một vòng làm quen hoàn cảnh, sau đó cho tôi một căn phòng ngủ trưa nhé."

"Vâng." Người hầu nam ghi lê đỏ bày động tác xin mời.

Klein làm quen xong với hoàn cảnh câu lạc bộ Cragg thì vào phòng nghỉ. Hắn cẩn thận nghiên cứu bố cục nơi này, phát hiện phòng rượu tiên tiến tiếp cận với đời mới nhất, nghe nói là phong cách của Entis.

Hắn suy nghĩ chuyện làm sao để ngày mai lấy được chứng cớ Delaco ngoại tình, ánh chớp lúc chụp ảnh không thể nào che giấu được... Cũng chính là nói, chỉ có cơ hội chụp được một tấm duy nhất... hơn nữa làm vậy chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi câu lạc bộ... Phải suy nghĩ cách nào thật ổn thỏa... Chờ lần sau xem báo, tranh thủ thông qua tin tức phán đoán ra được tiến độ chuyện của Ian, từ đó xác định 3 ngày nào nên được bảo vệ... Klein đi qua đi lại, rơi vào dòng suy nghĩ.

Chính vào lúc này, tim hắn bỗng chốc đập nhanh, cả người trở nên căng chặt.

Đây là dự cảm của Tên Hề? Nhưng trong đầu không hề có hình ảnh nào cả... Klein chỉ cảm thấy không khí bốn phía trở nên trì trệ, như có bão tố sắp nổi lên.

Cảm giác này biến mất rất nhanh, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chẳng lẽ có chuyện nguy hiểm gì sắp xảy ra? Nhưng lúc trước mình bị Meursault tập kích, không hề xảy ra tình trạng tương tự... Klein nghi ngờ móc tiền xu ra, xem bói mình mấy ngày gần đây có gặp tập kích không.

Đáp án là phủ định.

Klein suy nghĩ mấy giây, hắn kéo màn cửa, giả bộ như ngủ trưa, đi ngược bốn bước tiến vào màn sương mù xám.

Hắn ngồi xuống, suy xét lúc lâu, trầm giọng nói thầm: "Mấy ngày sắp tới tôi có nguy hiểm rất lớn."

...

Hắn đọc đi đọc lại mấy lần, lần nữa bắn đồng xu lên, nhìn thấy đồng xu đồng thau vàng cuộn tròn rơi xuống lòng bàn tay của hắn.

Lần này hình quốc vương hướng lên trên!

Nó biểu thị khẳng định!

Phản ứng vừa nãy của mình đúng là báo hiệu cho nguy hiểm sắp tới... Klein nheo mắt, tựa vào lưng ghế phía sau.

Hắn không hiểu chuyện này cho lắm.

Bất kể là Thầy Bói hay là Tên Hề, trước giờ chưa từng biểu hiện ra năng lực nào giống vậy. Cho dù có thể dự báo nguy hiểm, cũng chỉ bởi vì mục tiêu ở ngay trước mặt, ngay bên cạnh!

Quanh mình chẳng có người nào cả... Nhìn từ kết quả xem bói của mình bị quấy nhiễu bị lừa dối, chuyện này chắc chắn liên quan đến kẻ ở danh sách cao hơn, có khả năng lớn là trợ thủ của Beckron... Kết quả lại kích phát năng lực dự báo của mình? Nó không khoa học, à, nó không thần bí học... Bên trong chắc chắn còn ẩn giấu nguyên nhân khác, chỉ là trước mắt mình vẫn không làm rõ được... Klein nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy được sương mù xám vô biên, tĩnh mịch đỏ thẫm, cung điện sừng sững bất biến.

Hắn thu hồi suy nghĩ, tạm thời không cân nhắc gì nữa, dời sự chú ý vào cuộc tập kích sắp sửa xảy ra.

Klein lại xem bói thêm mấy lần, chỉ có thể xác nhận mấy ngày tới đây mình có nguy hiểm cực lớn, nhưng không xác định được trong 3 ngày, 2 ngày hoặc là trong vòng 5 tiếng tới. Cũng chính là nói hắn chỉ nhận được gợi ý khá mơ hồ.

Mà cảnh xem bói trong mơ, hắn nhìn thấy Ian mặc áo khoác cũ kỹ, cậu ta đứng trên đường, sau lưng là đèn khí ga tao nhã và vầng trăng đỏ mơ hồ.

Ngoại trừ cảnh này ra thì không còn gì nữa cả.

"Rốt cuộc phải giải đọc thế nào đây?" Klein suy nghĩ, đành phải cho rằng đây là khúc dạo đầu của nguy hiểm.

Hắn không trì hoãn nữa, lập tức trở về thế giới thực, rời khỏi câu lạc bộ Cragg. Hắn đến chi nhánh Hilston của ngân hàng Backlund gần đó rút 100 bảng còn dư lại trong tài khoản. 1000 bảng tiểu thư Chính Nghĩa gửi còn chưa được kết toán và đối chiếu sổ sách, tin tức liên quan còn chưa được gửi đi, tình trạng tài khoản chưa thể đồng bộ. Về mặt lý thuyết, nó có một sơ hở, đó là sau khi Klein rút được 1000 bảng, đổi qua chi nhánh khác rút tiếp, nắm bắt khoản thời gian chênh lệch chưa kịp đồng bộ.

Nhưng nó chỉ là về mặt lý thuyết mà thôi, vì để tránh những hành vi tương tự, các ngân hàng có rất nhiều quy định cho những tài khoản ẩn danh. Một là đẩy mạnh truyền tin trong cùng thành phố. Hai là hạn chế hạn mức mỗi lần rút tiền, nhiều nhất không được vượt quá 500 bảng. Ba là nếu ghi chép lần rút tiền trước không ở tại vùng này, cần phải gửi điện báo hỏi lại trước. Hôm nay Klein gặp phải tình huống thứ ba.

Cất kỹ tiền mặt, hắn ngồi xe ngựa đến quận Brigde Backlund, tiến vào quán rượu Người Dũng Cảm.

Được Kaspars dẫn dắt, hắn thấy Marik ngồi trong phòng đánh bài, bên người đối phương vẫn trống không, chẳng có đám xác sống chen chúc.

Klein thu hồi ý nghĩ dùng linh tính bao lấy còi đồng Azcot, vỗ 100 bảng tiền mặt lên bàn, nói với Marik sắc mặt tái nhợt: "Tôi đồng ý giao dịch."

"Tôi trả trước 100 bảng, về sau mỗi một ngày bảo vệ, tôi lại trả 300 bảng."

"Bảo vệ bắt đầu từ bây giờ!"

Ánh mắt Marik vượt qua hắn, nhìn ra đằng sau, gật đầu khẽ: "Được, cô ấy đáp ứng rồi."

Hả? Klein ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy cánh cửa, thấy không khí.

Hắn lặng yên mở ra linh thị, vẫn không phát hiện được gì.

Marik cất 100 bảng vào trong túi, thờ ơ nói: "Cậu có thể trở về rồi, cô ấy đã bắt đầu bảo vệ cậu, bằng cách bí mật."

Nếu tôi không xem bói trước, chắc chắn sẽ cho rằng mấy người là lừa đảo... Klein nhìn quanh một vòng, bày dáng vẻ nghiến răng rời đi.

Trên đường hắn chốc chốc lại mở linh thị, chốc chốc lại đóng linh thị, không ngừng quan sát ngoài cửa xe, nhưng vẫn không tìm được người vệ sĩ kia đâu.

Trở lại số 15 phố Minsk, Klein đóng cửa, tiến vào phòng rửa mặt, mở vòi nước rửa hai tay.

Tiếng nước rào rào biến mất, hắn vẩy bọt nước, dùng khăn lông lau tay, đồng thời ngẩng đầu nhìn vào trong gương, xem xét dáng vẻ hiện tại của mình.

Chính vào lúc này, hắn nhìn thấy bản thân trong gương đột nhiên lắc lư, biến thành một cô gái mặc váy dài cung đình màu đen.

Cô gái này có mái tóc vàng, đôi mắt xanh thẳm, tướng mạo tinh xảo, nhưng sắc mặt lại khá nhợt nhạt.

Cô đội một chiếc mũ mềm đen xinh xắn, nhấc váy khẽ khom người cúi chào Klein.

Đây... Klein không hề che giấu sự kinh ngạc của mình, cố ý lùi lại mấy bước, dựa sát vách tường.

Hắn vừa rồi đã hiểu ra, đây là vệ sĩ hắn dùng 1000 bảng để thuê đến.

Hình ảnh trong gương nhanh chóng ảm đạm, Klein lại nhìn thấy chính mình, tất cả hồi phục lại bình thường.