Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1301: Đến nhà đòi nợ (1)




Editor: QR – diendanlequydon

Hồ Ly chần chờ nhìn Vân Lạc Phong, cuối cùng vẫn tiếp nhận dược liệu. Hắn quay đầu, nhìn lão giả đang đứng trước mặt mình, nói: “Phụ thân, người ở chỗ này chờ con một lát, con đi nấu thuốc.”

Nói xong lời này, hắn xoay người rời đi.

“Hai vị.” Ánh mắt lão giả dừng ở trên người hai người Vân Lạc Phong: “Nếu như các ngươi không ngại, đêm nay hãy ở chỗ này nghỉ tạm.”

Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, đối với người tu luyện mà nói, mặc dù một đêm không ngủ cũng sẽ không gây bất cứ trở ngại nào.



Sáng sớm hôm sau.

Ở bên ngoài căn phòng thấp trong xóm nghèo, truyền đến một âm thanh kêu gào.

Nam nhân kiêu căng ngạo mạn, cả vú lấp miệng em: “Hồ Văn Vũ, Hồ Ly, các ngươi chuẩn bị bạc đến đâu rồi? Nếu lại không có cách nào trả nợ, vậy chỉ có thể dùng mạng của các ngươi để bồi thường!”

Kẽo kẹt!

Cửa gỗ cũ nát bị một bàn tay già nua đẩy ra, lập tức nhìn thấy lão giả được huynh đệ Hồ Ly đỡ đi ra.

Quải trượng trong tay hắn đập thật mạnh trên mặt đất, giống như một cái chùy đánh vào lòng mọi người.

“Hồ Hựu Vũ, ngươi làm chuyện gì, trong lòng ngươi biết rõ!” Giọng nói của lão giả khàn khàn khô khốc, khó nghe đến cực điểm, một đôi mắt uy nghiêm, lạnh lùng nhìn nam nhân đang đứng ở trước mặt, trên khuôn mặt già nua là sự lạnh nhạt.

Hồ Hựu Vũ cười ha ha: “Ta làm cái gì? Tại sao ta lại không biết? Nhưng ngược lại chuyện ngươi chữa trị khiến cho bệnh nhân tử vong thì toàn bộ người trong thành Lạc Hoa đều biết. Thanh danh của ngươi đã bị hủy trong chốc lát, không có bất cứ kẻ nào có thể giúp ngươi!”

Dứt lời, bàn tay của Hồ Hựu Vũ giơ lên, một tờ giấy trắng mực đen xuất hiện ở trong tay của hắn.

Trên tờ giấy này rõ ràng có thể thấy được dấu ngón tay đỏ tươi.

“Lúc ấy ngươi mượn ta tổng cộng một ngàn vạn lượng, không biết khi nào mới có thể trả lại số bạc này cho ta?”

Khóe môi của hắn nhếch lên một độ cong châm chọc, ánh mắt trào phúng nhìn về phía Hồ Văn Vũ.

Hồ Văn Vũ, ngày đó ngươi bị đuổi ra khỏi Hồ gia nên an phận thủ thường, an ổn vượt qua kiếp này nhưng cố tình ngươi lại không bỏ được danh tiếng của mình, lại dám tiếp tục bắt đầu chẩn trị cho người bệnh.

Ngươi làm thế này không phải là bức ta động thủ hay sao?

Cho nên, ngươi có hậu quả giống như hôm nay là do một tay của ngươi tạo thành, cũng không có quan hệ với bất cứ kẻ nào!

Lão giả tức giận chỉ về phía đệ đệ của mình, thân hình già nua khẽ run.

Ngày hôm qua khi biết được chân tướng mọi chuyện, lại liên tưởng tới sắc mặt của Hồ Hựu Vũ, ông hận không thể hung hăng tát cho hắn một cái.

Xôn xao!

Đúng vào lúc này, một trận cuồng phong thổi tới, Hồ Hựu Vũ cũng không nắm chặt tờ giấy trên tay, bị cơn gió này thổi tới hư không.

Hồ Hựu Vũ kinh hãi, vừa định tung người nhảy lên, bắt lấy giấy ghi nợ, đột nhiên, giấy ghi nợ bay ngang trời về phía trước, dừng ở bên trong một bàn tay to.

Hắc y của nam nhân tung bay, mặt than lãnh khốc, đôi mắt đen của hắn vô cùng thâm u, u ám đến nỗi không có cách nào nhìn trộm được cảm xúc trong nội tâm của hắn.

Ngay sau khi đoạt được giấy ghi nợ, nam nhân lập tức giao cho thiếu nữ bạch y đứng bên cạnh.

Sau đó…

Thiếu nữ bạch y giơ tay xé nát, lập tức giấy ghi nợ biến thành mảnh nhỏ ở trong tay nàng, rơi xuống lả tả.

“Nếu ngươi nói Hồ Văn Vũ thiếu nợ ngươi, vậy ngươi hẳn nên lấy giấy ghi nợ ra. Nếu giấy ghi nợ cũng không có, vậy có gì tư cách tới thúc nợ?” Thiếu nữ nhướng mày, đôi mắt đen tà khí nhìn sắc mặt tái nhợt của Hồ Hựu Vũ, không chút để ý mở miệng hỏi.

Giờ phút này, trên đường phố xung quanh đã có không ít người đi lại, sau khi bọn họ nghe được lời Vân Lạc Phong nói, lập tức đều trợn mắt há mồm.

Giấy ghi nợ?

Không phải mới vừa bị nàng xé rồi sao?

Nàng lại còn dám mở miệng hỏi giấy ghi nợ?

Làm người có thể không vô sỉ như vậy có được hay không?

Hồ Hựu Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Cô nương, ngươi cho rằng xé giấy ghi nợ của ta, ta sẽ không làm gì được ba phụ tử này hay sao? Đến lúc đó ta dính lại giấy ghi nợ, cũng giống nhau…”