Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1471: Tiểu Mạch ghen (9)




Edit: Sahara 

Tô Tuấn hừ lạnh: "Muốn đào góc tường của ta, vậy cũng phải xem hắn có bản lĩnh này không? Đại khái là do tiểu Bạch nhìn thấy ta chậm chạp không có hành động gì, nên mới nản lòng thoái chí, rồi tìm tên tiểu tử này đến để kích thích ta! Chỉ tiếc, ta đã nhìn thấu màn kịch của bọn họ rồi!"

Tô Tuấn dùng ba chữ đào góc tường này thì đã đủ chứng minh, trong lòng Tô Tuấn, Lâm Nhược Bạch đã là người của hắn.

Hơn nữa, hắn càng có lòng tin, Tiểu Mạch không có thực lực cạnh tranh với hắn! Sở dĩ Lâm Nhược Bạch không chịu hất tay Tiểu Mạch ra, chẳng qua là vì muốn kích thích hắn mà thôi, muốn ép hắn biểu lộ cõi lòng....

__________

Ở nơi xa.

Tay của Lâm Nhược Bạch bị Tiểu Mạch nắm chặt, làm cho tim nàng bỗng nhiên đập nhanh hơn, rất là không thoải mái. 

Nàng muốn rút tay ra khỏi tay Tiểu Mạch, ai ngờ đối phương càng nắm chặt hơn.

"Sư phụ...." Hốc mắt Lâm Nhược Bạch đỏ lên, tỏ ra rất đáng thương mà nhìn Vân Lạc Phong bằng ánh mắt cầu cứu.

"Tiểu Bạch..." Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, hỏi: "Có phải tên Tô Tuấn kia thích con không?"

Vân Lạc Phong hỏi một cách thẳng thừng, trực tiếp dọa cho Lâm Nhược Bạch ngây ngốc.

Rất lâu sau, Lâm Nhược Bạch mới có thể hồi phục tinh thần: "Sư phụ, mặc kệ hắn ta có thích con hay không, dù sao thì con cũng không thích loại người như hắn!"

"Lý do?"

"Con cũng không rõ! Dù sao đi bên cạnh hắn đều thấy không thoải mái, nếu không phải vì muốn ra ngoài chơi, thì con cũng không thường xuyên đi chung với hắn làm gì!"

So sánh mà nói, vẫn là Tiểu Mạch cho nàng cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Vân Lạc Phong sờ sờ cằm: "Xem ra chúng ta cần nhanh chóng tìm được Linh Hồn Quả, giúp tiểu Bạch khôi phục ký ức, bằng không với trí tuệ này của tiểu Bạch, rất dễ bị người ta lừa mất!"

"Linh Hồn Quả?" Phó Cẩm hơi kinh ngạc: "Các người muốn tìm Linh Hồn Quả?"

Vân Lạc Phong chợt phản ứng lại, hỏi: "Ngươi biết Linh Hồn Quả?"

"Truyền thuyết có nói, trên đỉnh núi Ngải Sơn có Linh hồn Quả, nhưng mà ta chưa từng nhìn thấy qua, cho nên không biết là thật hay giả."

"Mặc kệ là thật hay giả thì ta cũng phải đi xem thử!"

Cho dù chỉ có một tia hy vọng. 

Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Lâm Nhược Bạch đơn thuần như một tờ giấy trắng đang đứng bên cạnh mình, ý chí trong lòng càng thêm kiên định.

Chỉ có tìm được Linh Hồn Quả cuối cùng rồi, nàng mới có thể yên tâm.... 

"Ót..ót..ót.."

Bỗng nhiên, từ phía trước truyền tới tiếng kêu của diều hâu, giữa lúc mọi người cảm thấy vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, thì một thân thể to lớn bỗng giáng từ trên trời xuống một cái phịch ngay trước mắt mọi người. 

"Trời ạ! Là Thiên Ưng! Nghe nói Thiên Ưng chưa bao giờ chủ động tấn công người, trừ khi là có người công kích nó trước, nhưng tại sao bây giờ Thiên Ưng lại chặn đường chúng ta?"

Nơi này ngoại trừ đám người Nhan Khả thì còn có người của những thế lực lớn khác, hiện tại đột nhiên bị Thiên Ưng chặn đường, nên tất cả đều bật thốt ra âm thanh nghi ngờ khó hiểu. 

"Thiên Ưng chặn đường, chứng tỏ ở phía trước có trứng Thiên Ưng!" Không biết Tô Tuấn đã đuổi tới đây từ lúc nào, hắn dẫn theo đám người Huyền Thanh Môn tiến lên trước, để lộ khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Lâm Nhược Bạch: "Tiểu Bạch, không phải nàng luôn muốn có một con linh thú sao! Bây giờ ta bắt con Thiên Ưng này về cho nàng làm sủng vật, chịu không?"

Tô Lạc Trần ở phía sau cũng rất phối hợp: "Trứng của Thiên Ưng là vật mà Huyền Thanh Môn đã để mắt đến, nếu như các ngươi không muốn trở thành kẻ địch của Huyền Thanh Môn thì lập tức đi vòng đường khác đi!"

Mỗi một lời nói, mỗi một hành động của hai huynh đệ đều lộ rõ ý đồ quyết chiếm trứng Thiên Ưng cho bằng được của bọn họ.

Nhìn ánh mắt ôn nhu của Tô Tuấn, Lâm Nhược Bạch bĩu môi: "Nếu như ta muốn có linh thú, sư phụ sẽ đoạt cho ta, không mượn các ngươi xen vào chuyện của người khác!"

"Tiểu Bạch, nàng đang giận ta à?" Tô Tuấn càng cười ôn hòa hơn: "Tuy rằng ta không biết tại sao nàng lại tức giận, nhưng ta biết cách làm cho nàng vui vẻ, cái trứng Thiên Ưng này xem như là lễ vật xin lỗi của ta cho nàng, được không?"