Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 47-1: Ngược chết nàng!




Phượng Tử Bách tức giận đến lục phủ ngũ tạng đều đau, hắn làm Phượng Thiên Tuyết nhổ ra năm trăm vạn kim tệ kia, không nghĩ tới mất trộm một cái, kim tệ còn không kịp nóng đã không thấy đâu, tính ra tiền tài cả Phượng phủ cũng không cánh mà bay!

Một chân hắn nặng nề đá vào ngực Lâm thị, tức giận mắng: “Tiện nhân! Ngươi là nữ nhân lỗ mãng ăn cây táo, rào cây sung! Hai nữ nhi không được việc, hiện giờ còn ném kim tệ của Phượng gia! Nếu không phải ngươi…Nếu không phải ngươi tiêu xài tiền mua đan dược cho hai nữ nhi phế vật, vàng bạc của chúng ta làm sao có thể càng ngày càng ít? Tiện nhân…Hiện giờ còn dẫn kẻ cắp tới, làm Phượng phủ chúng ta rối loạn!”.

Hai mắt Phượng Tử Bách trừng to, biểu tình dữ tợn.

Mà một chân kia, đá đến xương ngực Lâm thị đều cơ hồ lộn nhào, đau đến nỗi nàng nôn ra máu, “Lão gia… xin bớt giận, đừng... đừng giận quá ảnh hưởng thân thể…”.

Nàng ta hối hận đến cực điểm, không nên khuyên Phượng Tử Bách bảo Phượng Thiên Tuyết bổ sung kim tệ vào kim khố!

Phượng Tử Bách giận dữ, lại một chân nặng nề đá trên ngực Lâm thị.

“A…”. Lâm thị kêu một tiếng thảm thiết, thân hình run rẩy, vậy mà lời nói đều không thể nói ra, toàn thân đều đau nhức, lục phủ ngũ tạng dường như bị đá nát, đau quá!

Lúc này Phượng Hàm Yên nghe tiếng vội vàng chạy vào, ôm lấy tay Phượng Tử Bách, “Phụ thân bình tĩnh một chút! Mẫu thân cũng không hy vọng phát sinh chuyện như vậy … Phụ thân, hu hu, đừng đánh mẫu thân!”.

“Cút!”. Phượng Tử Bách hung hăng ném Phượng Hàm Yên ra, người hung hăng đụng vào cột nhà bên cạnh, trán bị đánh vỡ, máu chảy không ngớt!

Khăn che mặt của nàng cũng rớt xuống, lộ ra gương mặt tràn đầy mụn nhọt đỏ.

Có điều mụn nhọt đỏ trên mặt của Phượng Hàm Yên rốt cuộc khá hơn rất nhiều, không đáng sợ giống như trước kia vậy.

Sau đó Phượng Hiểu Vũ cũng đến, thấy một màn như vậy, sợ tới mức vội vàng trốn sang một bên.

“Phụ thân …”.

Phượng Hàm Yên khóc như hoa lê đẫm mưa, Lâm thị trên mặt đất đã hôn mê, nàng nhìn thần tình Phượng Tử Bách không tốt hơn, vậy mà không dám nói gì nữa.

“Tiện nhân, phế vật!”.

Phượng Tử Bách phát tiết một hồi, phất tay áo nhanh chóng rời đi.

Lúc này Phượng Hiểu Vũ trốn bên cạnh mới nơm nớp lo sợ đứng ra, “Mau… Mau mời đại phu tới! Mẫu thân, ngươi mau tỉnh lại!”.

Tức khắc Phượng phủ ầm ĩ đến gà chó không yên, mấy năm gần đây, Vĩnh Xuân Đường nổi bật càng ngày càng thịnh, mà Phượng Tử Bách vốn dĩ chính là loại nhà buôn bất thiện, động tác võ thuật của mẫu tử Lâm thị đẹp mắt, đẹp chứ không xài được.

Phượng phủ kinh doanh hiệu thuốc, tự nhiên duy trì ổn định, lợi nhuận không lớn.

Cho nên mất trộm tám trăm vạn kim tệ, kêu Phượng Tử Bách làm sao có thể không đau lòng?

Nghe thấy tin tức này, Phượng Thiên Tuyết đang trong viện dùng đồ ăn sáng, U Trúc đem toàn bộ quá trình thêm mắm thêm muối, miêu tả sinh động một phen.

“Hiện giờ nhị phu nhân bị đánh đến nằm trên giường không dậy nổi, nhị tiểu thư vẫn luôn lấy nước mắt rửa mặt, tam tiểu thư… Hắc hắc, càng lấy việc ngược đãi thị nữ Vân nhi làm vui, trút buồn bực.”.

U Trúc cười khẽ nói, Phượng Thiên Tuyết gật đầu, vừa lòng mà giương cao mày đẹp, “Kẻ cắp biết năm trăm vạn kim tệ của ta đều ở kim khố, cho nên mới trộm kim khố nhà của chúng ta. Lâm thị, cũng là tự làm tự chịu.”.

Phượng Thiên Trạch bên cạnh cười đến không thở nổi, cặp mắt hắn lập loè ý cười hài hước, “Đệ biết…”.

Vì sao tỷ tỷ sảng khoái đồng ý với phụ thân như vậy, giao ra kim tệ thắng được, chính là thiết kế ván cờ này!

Hiện giờ tám trăm vạn kim tệ kia, chỉ sợ ở nơi tỷ tỷ đi?

“Biết thì tốt rồi, không cần lắm miệng!”. Phượng Thiên Tuyết lại cười nói, tám trăm vạn kim tệ kia đích xác ở trong không gian của nàng.

Ai bảo Phượng Tử Bách lòng tham không đáy, ai bảo Lâm thị nghĩ ra chiêu tổn hại này?

Phượng Tử Bách bị trêu đùa như vậy, Lâm thị càng nổi trận lôi đình, tràn đầy phẫn nộ!

Chỉ sợ dự đoán sau này Lâm thị còn muốn được Phượng Tử Bách sủng ái, sẽ còn khó hơn lên trời!