Quỷ Dị Hồ Sơ

Chương 22: Hồ sơ số 22: Người hầu của thần




Diêu đội trưởng phòng hình sự điện thoại tới, thông báo một vụ án giết người, phương thức giết người của hung thủ rất quỷ dị, yêu cầu tiểu đội chúng tôi lập tức đến hiện trường án mạng hỗ trợ.

Tôi dẫn theo Thiên Thư đến hiện trường vụ án, là một căn phòng trong nhà nghỉ bình dân. Loại địa phương này chính là nơi dễ gặp chuyện không may nhất, bởi vì đa số đều là nhân viên thời vụ, hơn nữa chủ nhà nghỉ đều là nhìn tiền không nhìn người, cái gọi là đăng ký cũng chỉ là hình thức.

Thiên Thư làm việc trước giờ luôn nhiệt tình năng nổ, vừa đến thì đã lập tức xông vào trong phòng, nhưng tiếp theo thì lại lập tức lao trở ra, ôm cái thùng rác mà nôn, cũng mặc kệ cái thùng rác còn bẩn hơn cả rác ở bên trong nó. Thiên Thư phản ứng vậy khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì cô là loại người xem giải phẫu cơ thể người cũng cảm thấy thú vị như đọc sách, vậy thì là tình cảnh thế nào lại có thể khiến cho cô phản ứng mạnh như vậy chứ?

Tôi trước tiên là chào hỏi Diêu đội trưởng một tiếng rồi mới đi vào gian phòng, thời điểm vừa bước vào cửa phòng tôi thiếu chút nữa trượt chân, bởi vì trên mặt đất đã lên láng máu tươi. Còn tình cảnh trong phòng, tôi nghĩ chỉ cần là người bình thường, nhìn thấy nhất định sẽ có cảm giác muốn ói, cho dù cả ngày chưa có ăn cái gì đi nữa, cũng sẽ đem những thứ ngày hôm qua ăn nôn ra sạch sẽ.

Nhà nghỉ bình dân, phòng ốc dơ bẩn là chuyện đương nhiên, cái này không có gì cần phải đặc biệt miêu tả. Sau khi đi vào giữa phòng, đôi mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy một loại màu sắc --- một màu đỏ tươi, khắp mặt đất đều là máu tươi, huyết dịch cơ hồ nhuộm đỏ hết cả mặt sàn căn phòng. Trong phòng có một cái ghế dài, nằm trên ghế là một nữ thi lõa lồ, tư thế nằm là một loại tư thế vô cùng cổ quái, lưng nằm áp trên mặt ghế, song nhũ hướng thẳng lên... nếu đó còn có thể gọi là nhũ, còn đầu và tứ chi thì rủ xuống. Đầu và tứ chi đều không có dấu hiệu thương tổn, nhưng thân thể thì lại huyết nhục mơ hồ, bởi vì lớp da người đã bị lột ra rồi. Ngực trái có vết thương rất rõ ràng, chỉ cần dùng mắt thường quan sát là có thể phát hiện trái tim của cô ta đã bị móc ra một cách thô bạo. Đầu nữ thi rủ xuống đối diện với cửa phòng, biểu tình si dại, tựa như đã dùng thuốc lắc quá liều, hai mắt nửa mở tựa hồ vẫn còn đang hưởng thụ dư vị của cơn khoái lạc, huyết dịch từ mặt chảy xuống tóc, lại thuận đường chảy xuống mặt đất, cảm giác vô cùng quỷ dị.

Xung quanh thi thể có sáu ngọn nến, xếp thành hình ngôi sao sáu cánh, cẩn thận quan sát có thể phát hiện máu tươi chảy đầy trên sàn nhà vẽ thành một vòng tròn, trong vòng tròn là đồ án Lục Mang Tinh ( sao sáu cánh ), những ngọn nến chính là cắm ở sáu đỉnh của Lục Mang Tinh. Bên trong đồ án còn vẽ rất nhiều ký hiệu quỷ dị, đại bộ phận đều là những ký hiệu tôi chưa từng thấy qua bao giờ.

Rất rõ ràng, đây là một vụ án tông phái tà giáo giết người, nhưng chỗ quỷ dị của vụ án này cũng không phải là hình thức tử vong của nạn nhân, mà là lúc vụ án phát sinh, nạn nhân không hề có dấu hiệu giãy dụa, cũng không có lên tiếng cầu cứu.

Phát hiện tử thi và cũng là người báo án chính là lão bản của nhà nghỉ, trước khi chúng tôi đến, cấp dưới của Diêu đội trưởng đã lấy khẩu cung của y và những khách trọ khác. Bọn họ đều khai không nghe thấy từ trong gian phòng phát sinh án mạng có bất cứ thanh âm tranh chấp hoặc tiếng kêu cứu nào truyền ra, đây cơ hồ là chuyện không thể nào. Một người đang sống sờ sờ bị lột da, sao lại một tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra chứ?

Sau khi pháp y tiến hành khám nghiệm tử thi, cho biết nạn nhân là xử nữ, không có dấu hiệu bị xâm hại tình dục, nhưng trong máu có nồng độ Serotonin và Dopamine cực cao, nồng độ cao đủ để cho người ta liên tục khoái lạc mấy chục năm, nếu như muốn dùng ma túy để đạt tới hiệu quả này, thì một lần phải hít hơn cả tấn Heroin. ( Serotonin : hormone xoa dịu tâm trạng ưu phiền, Dopamine: hormone đem lại khoái lạc )

Tổng hợp các tư liệu đã biết, nạn nhân rất có khả năng không phải do mất máu quá nhiều, hay bị móc mất trái tim mà chết, nguyên nhân tử vong thật sự rất có thể là bởi vì không chịu đựng nổi khoái cảm dâng lên quá mức, chết trong lúc cực độ hưng phấn.

Qua điều tra loại trừ, chúng tôi rất nhanh đã xác định được nghi phạm, cũng nhanh chóng xin được lệnh khám xét, đến nơi ở của nghi phạm lục soát điều tra. Trong quá trình điều tra, chúng tôi phát hiện một túi quần áo có dính máu cùng một đống lớn vật chứng, chỉ bằng vào những vật chứng này cũng đủ để chứng minh nghi phạm thực sự phạm tội.

Bởi vì tình tiết vụ án quỷ dị ly kỳ, còn có rất nhiều điểm nghi vấn không thể giải thích, cho nên đã khiến cho truyền thông ngầm chú ý, tuy thượng cấp đã hạ lệnh phong tỏa tin tức, nhưng nếu như không đem vụ án điều tra cho rõ ràng, thì sớm muộn cũng sẽ bị làm lớn chuyện. Bởi vậy, chúng tôi phải tiến hành thẩm vấn cẩn thận một lần với nghi phạm họ Tiêu.

Trong phòng thẩm vấn, hai cảnh viên súng thật đạn thật đang lăm lăm chỉa vào họ Tiêu, mặc dù sau khi bị bắt y cũng không có làm ra hành động phản kháng nào, và bây giờ hai tay cũng bị còng ra đằng sau lưng ghế, nhưng đối với một tên ác ma biến thái giết người bằng phương thức quỷ dị như thế, thật sự không thể có một chút chủ quan.

Trước tiên tôi nói mấy câu theo trình tự thông thường, đại loại là mỗi một câu y nói đều được ghi chép vào hồ sơ, hỏi lại xem lúc vụ án phát sinh thì y ở nơi nào, có chứng cứ ngoại phạm nào không vân vân... Bình thường thì tôi cũng không có câu nệ những câu nói thủ tục này, nhưng hôm nay đối mặt không phải là thiện nam tín nữ gì, cho nên những lời phủ đầu này nhất định phải làm đủ. Nhưng mà, biểu hiện của họ Tiêu lại rất bình thản, so với thái độ như nhìn thấy kẻ địch của chúng tôi thì hoàn toàn ngược lại, khiến người ta cảm thấy không phải là chúng tôi thẩm vấn y, mà là y đang thẩm vấn chúng tôi.

Họ Tiêu nói:” Không cần hỏi mấy vấn đề nhàm chán đó, người là tôi giết, nhưng cô ta chính là tự nguyện dâng hiến thân xác cho chủ nhân.”

“ Chủ nhân? Là thần mà ông thờ phụng sao?” Tôi hỏi.

Họ Tiêu bật ra tiếng cười âm trầm:” Đối với lũ sâu kiến các người, thì chủ nhân chính là vị thần pháp lực vô biên.”

Tôi nói:” Chính phủ cho phép công dân có quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo, nhưng tuyệt không cho phép mượn đó làm cớ giết người. Cô ta có phải tự nguyện hay không đã không thể kiểm chứng, nhưng ông đã giết cô ta thì chính là sự thật.”

Họ Tiêu cười lạnh hỏi một câu kỳ quái:” Ngươi đói bụng có cần ăn cơm không?”

“ Đương nhiên.”

“ Ngươi muốn ăn cơm, đầu bếp phải mổ gà giết vịt để nấu cơm cho ngươi, đây là chuyện đương nhiên. Nhưng mà, nếu là thần đói bụng thì sao?”

Sắc mặt mọi người ở đây hơi biến, chúng tôi đều minh bạch họ Tiêu muốn nói cái gì, hắn còn nói:” Ta cũng không phải là tội phạm giết người, ta chỉ là người hầu của thần, là đầu bếp của thần. Chủ nhân của ta đói bụng, muốn ăn cái gì, ta phải vì chủ nhân tìm thức ăn phù hợp. Nếu như ta có tội, thì tất cả đầu bếp đều đáng chết.”

Tôi nghiêm túc nói:” Ông nói như vậy chính là cưỡng từ đoạt lý rồi, sao có thể coi con người là thức ăn được chứ!”

Họ Tiêu cười lạnh nói:” Vậy ngươi dựa vào cái gì mà coi những sinh vật khác là đồ ăn chứ hả? Là vì chúng so với con người là sinh vật cấp thấp, hay còn bởi vì chúng vô lực phản kháng? Đối với chủ nhân toàn năng mà nói, con người cũng đồng dạng với con sâu cái kiến, vậy thì sao không thể xem con người là thức ăn được hả?”

Tôi lâm vào trầm mặc, những người khác cũng lâm vào trầm mặc, họ Tiêu nói mấy lời đó, có vẻ là ngụy biện, nhưng cẩn thận suy nghĩ cũng đúng là như vậy. Mạnh được yếu thua là định luật thiên nhiên, nhân loại có thể xem những sinh vật khác như thức ăn, là vì nhân loại có năng lực làm chủ thế giới. Nhưng nếu như có sinh vật nào đó có trí tuệ lẫn lực lượng cao siêu hơn con người, như vậy chúng xem nhân loại như thức ăn có cái gì không được?

Tôi nói:” Đừng có nói những chuyện ma quỷ tầm phào này với tôi, giết người phải đền tội, mặc kệ ông có lấy cớ gì đi nữa.”

“ Không phải lấy cớ, mà là sự thật. Có lẽ các ngươi cũng không tin chủ nhân tồn tại, thôi để ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện a...” họ Tiêu lộ ra nụ cười âm lãnh, thuật lại cho chúng tôi nghe một câu chuyện hoang đường quỷ dị -------------

Khi ta còn nhỏ, trong mắt mọi người ta luôn là một đứa trẻ ngoan hiền, người lớn ai cũng rất yêu thích ta. Hàng xóm gần nhà ta có một lão gia gia sống một mình, lão ít khi lui tới với mọi người, mẹ ta là một người thiện lương, thường xuyên kêu ta đem một ít thức ăn ngon qua cho lão, bởi vậy ta và lão rất thân thuộc.

Lão gia gia tính tình rất cổ quái, đối với những người khác đều dửng dưng, chỉ riêng với ta thì đặc biệt tốt, thường xuyên kể những câu chuyện thú vị cho ta nghe, cho nên khi ta rãnh rỗi là lại chạy đến nhà lão. Thế nhưng mà con người cũng phải có một ngày thăng thiên, thời điểm ta nhìn thấy lão lần cuối, lão đang hấp hối trên giường. Trước khi ta rời đi, lão cho ta một hộp gỗ tinh xảo, kêu ta thay lão bảo quản, nhưng lại dặn dò ta ngàn vạn lần đừng mở ra.

Sau khi lão gia gia qua đời, ta lúc nào cũng giữ hộp gỗ bên người, nhưng lại chưa từng nghĩ tới muốn mở nó ra xem bên trong có đồ vật gì, như ta đã nói, ta là một đứa trẻ rất nghe lời, đây có lẽ là nguyên nhân lão đem hộp gỗ giao cho ta.

Ta để hộp gỗ trên nóc tủ quần áo, sau đó thì quên bẵng nó, cho đến mấy năm sau ta muốn dời tủ quần áo sang phòng khác, thì nó rơi từ trên đó xuống. Hộp gỗ rớt xuống đất lập tức mở ra, bên trong không có gì ngoài một quyển sách, một quyển sách viết tay cũ nát.

Lúc ấy ta nghĩ, thôi thì hộp gỗ cũng đã mở ra, nhìn một cái xem đây là sách gì cũng không sao a! Vì vậy ta mở cuốn sách ra, đây là một cuốn sách thần kỳ, nội dung ghi chép trong đó đều là những chuyện ta chưa từng nghe, nó hướng dẫn phương pháp câu thông với thần linh, còn có cách làm sao để làm cho thần linh vui lòng, làm cách nào để được thần ban cho lực lượng, và cách vận dụng những lực lượng này.

Ta bị thu hút bởi nội dung cuốn sách, cũng từng thử dùng phương pháp minh tưởng để câu thông, thế nhưng ta đã thất bại, nguyên nhân thất bại rất đơn giản, thần khinh thường trao đổi với sinh vật cấp thấp như ta. Ta không bỏ cuộc, làm y theo cách trong sách ghi lại, dùng một loại phương thức khác để giao lưu với thần, đó chính là tế tự. Không ai không thích người ta tặng quà, thần cũng đồng dạng, nhưng lễ vật thần ưa thích lại không giống con người, thứ thần ưa thích chính là máu tươi và nội tạng.

Vào một đêm khuya, ta lén giết một con gà mái ở trong phòng của mình, dùng máu tươi của nó, tim, gan để tế thần. Lần này quả nhiên là thành công, nhưng thần chấp nhận lời triệu hoán của ta cũng không thích phần tế phẩm này, chẳng những không hiện thân, thậm chí còn khinh thường chẳng thèm nói ra danh tính của mình.

Ngày hôm sau, ta bắt một tiểu cẩu mới sinh không bao lâu, dùng nó để tế thần. Lần này thần tương đối hài lòng, chẳng những nói cho ta biết tên của mình, còn cho phép ta làm người hầu của ngài.

Ta thỉnh cầu chủ nhân ban cho ta lực lượng, nhưng chủ nhân lại muốn ta chứng tỏ lòng trung thành, ra lệnh cho ta tự tay sát hại cha mẹ mình, dùng máu tươi của của bọn họ và trái tim để tỏ lòng trung thành.

Ta do dự, nhưng chỉ do dự một lát, bởi vì lúc này chủ nhân đã ở trước mặt ta phô diễn lực lượng vĩ đại. Chủ nhân chỉ cần động một đầu ngón tay, đã khiến cho ta cảm thấy vô cùng thống khổ, thân thể phảng phất bị ném vào một máy xay sinh tố khổng lồ, ta có thể cảm nhận được đau đớn do cốt nhục bị lưỡi dao cắt nát. Lại động một đầu ngón tay, đau đớn lập tức biến mất, không những thế còn chuyển thành khoái cảm không gì sánh được, là cảm giác cực khoái mỹ diệu.

Ta hoàn toàn bị lực lượng của chủ nhân thuần phục, xông vào nhà bếp lấy dao, sát hại cha mẹ đang ngủ say, cũng moi tim, lột da bọn họ ra, để chủ nhân thỏa thích hưởng dụng.

Chủ nhân tin vào lòng trung thành của ta, ban cho ta lực lượng, cũng đồng ý chỉ cần ta thề vĩnh viễn trung thành, sẽ ban cho ta tánh mạng vĩnh hằng. Ta không chút do dự phát thệ, đem linh hồn giao cho chủ nhân, đổi lấy lực lượng thần kỳ không thể tin nổi. Ta dùng những lực lượng này bôn ba khắp nơi vì chủ nhân mà tìm kiếm mỹ thực, những năm gần đây, ta cũng không nhớ rõ đã hiếng dâng bao nhiêu xử nữ cho chủ nhân, có lẽ không dưới 100, các cô ấy đều là tự nguyện, ta không ép buộc bất cứ người nào. Bởi vì nếu đã nhìn thấy lực lượng của chủ nhân, bất luận kẻ nào cũng sẽ nguyện ý hiến dâng thân xác của mình cho chủ nhân đấy.

Chủ nhân rất hài lòng với biểu hiện của ta, ban cho ta lực lượng càng cường đại, chỉ cần ta tiếp tục vì chủ nhân mà ra sức, cuộc sống vĩnh hằng là chuyện nhỏ, ha ha ha...

Họ Tiêu đột nhiên cất tiếng cười to, thân thể không biết làm sao lại bốc lên ngọn lửa, cả người chìm vào bên trong ngọn lửa mãnh liệt. Hỏa diễm cực nóng biến phòng thẩm vấn thành một cái lò nướng khổng lồ, lông tóc của chúng tôi cơ hồ đều muốn bốc cháy, nhưng bên trong ngọn lửa mãnh liệt đó họ Tiêu vẫn như trước cười vang, không có một biểu hiện thống khổ nào.

Bởi vì sự tình xảy ra đột ngột, hai gã cảnh viên không quản họ Tiêu làm trò xiếc gì, chỉa súng nhắm ngay y mà siết mạnh cò, trong đó có một súng bắn mất nửa đầu của y, nhưng tiếng cười điên cuồng của y vẫn như cũ quanh quẩn bên trong phòng thẩm vấn.

Thế lửa càng lúc càng mãnh liệt, đã khiến chúng tôi không chịu nổi, còn ngây ngốc đứng nhìn chỉ sợ sẽ bị nướng khét, cho nên chúng tôi lập tức xô cửa xông ra. Nhanh chóng thoát khỏi phòng thẩm vấn, cảm giác nóng rát hoàn toàn tiêu tán, quay đầu lại nhìn, phát hiện lửa đã không còn, mà họ Tiêu cũng biến mất. Cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách phòng thẩm vấn, căn bản không phát hiện ra bất cứ dấu vết hỏa hoạn nào, chỉ phát hiện cái ghế còn có một chút hơi ấm, nhưng cũng không phải là do bị đốt nóng, mà là thân nhiệt của họ Tiêu còn lưu lại.

Huyết dịch và óc não trên mặt đất cũng như vách tường chứng minh họ Tiêu đã thật sự bị thương, nhưng tại sao hắn lại đột nhiên biến mất, ai cũng không biết. Bởi vì họ Tiêu sống không thấy người, chết không thấy xác, cho nên vụ án chỉ có thể liệt vào trường hợp nghi phạm lẩn trốn để xử lý.

Tôi hỏi Thiên Thư cách nhìn về vụ án này, cô nói:” Kỳ thực thế giới này có rất nhiều chuyện nhân loại không thể hiểu được, tỷ như thần mà họ Tiêu thờ phụng, có lẽ là năng lượng thể hoặc sinh vật có trí tuệ cao cấp sống ở không gian bốn chiều.

“ Để tôi dùng một ví dụ đơn giản giải thích không gian bốn chiều, con kiến là một loại sinh vật điển hình sống trong không gian hai chiều, chúng sinh hoạt ở sát trên mặt đất, đối với chúng mà nói, chỉ có chu vi xung quanh biến đổi, không có phân biệt cao thấp. Khi mà chúng bò tới vách tường, có lẽ có người cho rằng chúng đang bò lên, nhưng đối với chúng mà nói đó chỉ là bò tới phía trước.”

“ Khi một một chiếc lá rụng trên mặt đất bị nhân loại sống trong không gian 3 chiều nhặt lên, con kiến sống ở trong không gian 2 chiều sẽ cảm thấy, phiến lá này đã biến mất một cách ly kỳ, bởi vì chúng nó không thể hiểu được khái niệm không gian lập thể 3 chiều. Cũng đạo lý đó, khi sinh vật trí tuệ cao sống trong không gian 4 chiều “bắt lấy” thứ gì đó, thì đối với nhân loại mà nói, cũng chính là biến mất một cách ly kỳ.”

“ Đối với nhân loại mà nói, con kiến chỉ là một sinh vật cấp thấp, chúng không thể biết đến sự tồn tại của nhân loại, đại bộ phận nhân loại cũng khinh thường không làm bạn với chúng, trừ phi là những nhà khoa học chuyên môn nghiên cứu chúng. Nhưng những nhà khoa học này đối xử với chúng thế nào? Một vài nhà khoa học vì muốn nghiên cứu hình thái tổ kiến, sẽ đem gel rót vào hang kiến, đợi khi đông cứng lại họ sẽ móc ra làm mô hình, quá trình này sẽ giết chết nhiều ít bao nhiêu con kiến căn bản không có ai quan tâm, thậm chí ai đó cố ý đi diệt cả tổ kiến cũng sẽ không có người nào để ý.”

“ Đem những nhân vật này đổi chỗ, sinh vật trí tuệ cao sống trong không gian bốn chiều chẳng khác nào nhân loại, còn chúng ta thì là con kiến. Những sinh vật trí tuệ cao này tuy khinh thường không làm bạn với chúng ta, nhưng vì nghiên cứu hoặc chỉ thuần túy là để giải trí mà giết chết ngàn vạn nhân loại, cũng không phải là sự tình gì không thể. Nếu như con kiến có thể câu thông với nhân loại, lại nghe theo mệnh lệnh của nhân loại, dùng cách sát hại những con kiến khác để lấy lòng nhân loại, đây không phải là một chuyện rất thú vị sao?”

Họ Tiêu đột nhiên biến mất, có lẽ là chủ nhân của y đã “bắt lấy” y, nhưng đầu của y trước khi biến mất đã thụ thương rồi, chủ nhân của y có biện pháp cứu sống y sao? Hay là nói, chủ nhân của y nguyện ý cứu sống y sao? Suy từ chính chúng ta mà ra, nếu như chúng ta gặp được một con kiến thú vị như vậy, khi nó gặp phải tình huống nguy hiểm nhất định sẽ “bắt lấy” nó, nhưng sau khi “bắt lấy” thì phát hiện đầu của nó đã mất, chúng ta sẽ tiện tay ném nó đi, bởi vì con kiến còn nhiều lắm, không đáng vì con này mà phải hao tổn khí lực.

Đối với nhân loại mà nói, “Thần” trí tuệ cao này có lẽ rất đáng sợ, nhưng đối với những sinh vật khác mà nói, nhân loại cũng là thứ tồn tại đáng sợ đến cực điểm.

----------------------------------