Quy Đức Hầu Phủ

Chương 17




Hứa Song Uyển chọc mũi cậu, cười không nói gì.

Ca ca cứ lải nhải nhưng tẩu tử không như thế. Nàng điềm tĩnh hiền thục, trên người mang theo mùi hương thoang thoảng. Nàng dịu dàng nhỏ nhẹ tán gẫu với cậu, không giống nhũ mẫu, cũng không giống mẫu thân. Khi ra ngoài tẩu tử luôn dắt tay cậu, khi cậu mệt mỏi thì tẩu tử ôm cậu. Tuyên Tuân Lâm nhanh chóng thích nàng, cũng đồng ý thân thiết với nàng.

Lúc cậu nghe mẫu thân nói nhũ mẫu đi nơi khác làm việc thì cũng không khóc lóc ầm ĩ, trong lòng dù không nỡ nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhũ mẫu nói huynh trưởng có tẩu tử sẽ không cần cậu. Tẩu tử còn là muội muội của người làm cậu bị thương, là người xấu, nếu nàng vào cửa cũng sẽ không đối xử tốt với cậu. Ban đầu trong lòng Tuyên Tuân Lâm sợ hãi, về sau quan sát tẩu tử mới nhận ra nàng không phải người xấu, huynh trưởng cũng không phải không cần cậu, còn để Tuân Lâm chuyển đến ở cùng, còn nói thay phụ thân dạy cậu đọc sách viết chữ, trong lòng Tuyên Tuân Lâm lập tức tan biến hết lo lắng.

Tuyên Tuân Lâm từ nhỏ đã được Viên Nương nuôi lớn. Viên Nương là nương tử của một người đọc sách mà Quy Đức Hầu tìm được từ một nhà nông ngoài kinh thành. Người đọc sách này bệnh nặng mà chết, trong nhà nợ nần chồng chất; bà ta vừa sinh được một nữ nhi, thiếu chút nữa bị mẹ chồng bán đi Câu Lan Viện trả nợ. Bà may mắn được Hầu phủ lựa chọn, mang theo nữ nhi tiến vào Hầu phủ, cũng bởi vậy mà bà ta mượn thế của Hầu phủ nên nở mày nở mặt trước cha mẹ chồng hơn xưa. Bởi vậy, bà ta đặt rất nhiều hy vọng lên người Tuyên Tuân Lâm.

Bà ta chăm sóc Tuân Lâm vài năm khiến cậu rất nghe lời. Phu nhân cũng khen bà ta trung thành. Mấy năm nay bà cũng có mặt mũi trong phủ nên khá đắc ý, có lúc còn vênh váo, dạy dỗ Tuân Lâm như nhi tử của bà ta.

Tuân Lâm vốn dĩ không phải con ruột của bà, đôi lúc bà chăm sóc Tuân Lâm mới nhớ ra con ruột của mình lúc thấy bà sẽ khóc lóc van xin. Vì thế bà ta rất hận, còn nhân lúc không có người véo đứa trẻ. Bà nói với cậu đây là vì yêu thương nên mới thế và xin cậu đừng nói cho người khác.

Tuyên Tuân Lâm tuổi nhỏ nên không biết nói chuyện, cũng không hiểu tâm tư của nhũ mẫu, nhưng cậu đã từng chịu đau, trong lòng biết nhũ mẫu không thích cậu như vẻ bề ngoài. Mẫu thân vừa giải thích cho cậu biết nhũ mẫu đi nơi khác làm việc sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, cuộc sống sẽ tốt hơn bên này, nên cậu cũng không bận tâm nữa.

Cậu không nỡ là bởi vì nhũ mẫu Viên nương nói không có cậu thì bà không thể sống được. Tuyên Tuân Lâm nơm nớp lo sợ những lời này, cậu không muốn bà xảy ra chuyện. Nếu bà đã đi nơi khác rồi thì cậu thở phào nhẽ nhõm. Cậu thả lỏng mình bên cạnh huynh trưởng và tẩu tử, không muốn nhớ đến bà nữa.

Bởi vậy cậu cũng thích tẩu tử không yêu cầu cậu nhiều, thậm chí tẩu tử cũng sẽ nói chuyện và trêu đùa dù cậu không mở miệng

Cậu rất nghe lời, cũng rất hiểu chuyện. Hứa Song Uyển nhìn tiểu công tử vì không muốn làm người nhà lo lắng mà bỏ qua bản thân —— ví dụ như vì mẫu thân sinh bệnh, dù cậu không muốn ở cùng tẩu tử nhưng cậu vẫn sẽ ngoan ngoãn trở về cùng nàng, không muốn làm bệnh tình mẫu thân nặng thêm.

Lúc Hứa Song Uyển ở Hứa phủ cũng như thế. Nàng đều nhường nhịn khi phụ thân coi thường lạnh nhạt nàng, huynh trưởng tỷ tỷ kiêu ngạo sai khiến nàng. Không phải nàng không nhìn rõ những điều này, cũng không phải nàng hiền lành, chỉ là nàng không nỡ khiến mẫu thân đã đủ vất vả gặp khó khăn hơn thôi.

Tiểu thúc này tương tự với nàng.

Có điểm tương đồng là đủ rồi, bọn họ sẽ dễ chung sống.

Vì thế nàng không chỉ nhẫn nại mà còn đối xử thật lòng với tiểu công tử.

Tính tình của người như bọn họ sẽ khiến bản thân chịu thiệt thòi hơn người khác. Không giống với những kẻ không coi người khác ra gì, chẳng nể nang ai, ích kỷ chỉ lo cho bản thân.

Từ nhỏ đến lớn Hứa Song Uyển chẳng đạt được thứ gì. Nàng không nhận được sự coi trọng từ phụ thân, cũng không được mẫu thân lẫn huynh tỷ thật lòng yêu thương, nàng chưa hề có được thứ gì. Những chua xót khổ sở trong lòng, nàng chỉ có thể tự mình gặm nhấm rồi nhắc nhở bản thân vào lúc nửa đêm, cảnh cáo bản thân không nên ham muốn thứ không thuộc về mình. Nhưng tiểu công tử này vẫn chưa trải qua những việc như nàng, nàng không muốn cậu giẫm lên vết xe đổ của mình.

Nàng không làm được nhiều, nhưng chỉ cần cậu ở bên nàng, thân làm trưởng bối, nàng sẽ chăm sóc cậu hết sức có thể.

Nàng không nói, nhưng trẻ con trời sinh nhạy cảm, ai thật lòng ai không, dù không nói ra được những cậu tự biết trong lòng ai thật lòng yêu thương cậu, ai có ý xấu sẽ làm tổn thương cậu. Sáng sớm Tuyên Tuân Lâm mặc quần áo, đi theo huynh tẩu đến viện của phụ mẫu, biết được tẩu tử phải về nhà mẹ đẻ, cậu ngẩng đầu nhìn về phía tẩu tử, nói: “Không đi có được không?”

Ca ca của nàng là người xấu, còn nàng không phải. Nếu nàng trở về thì sẽ bị bắt nạt.

Tuyên Khương thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của con trai vừa nói, trong lòng nghĩ mới chỉ có một hai ngày con đã thích tẩu tử, xem ra những lời trưởng tử nói với bà là thật. Nhị cô nương Hứa phủ này, đúng thật là phượng hoàng trong đám gà chó đắc đạo của Hứa phủ, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Bà vui mừng cười nói với con: “Hôm nay là ngày thứ ba lại mặt, tẩu tử con phải về nhà mẹ đẻ gặp người nhà, còn phải cảm tạ người mai mối, con nhớ Đỗ phu nhân chứ? Bà chính là người làm mai cho huynh trưởng con và tẩu tử đấy.”

Ba ngày lại mặt, chính là ngày thứ ba sau tân hôn trở về nhà mẹ đẻ. Thứ nhất là để thăm trưởng bối, thứ hai là để cảm tạ người làm mai. Trong tiệc cưới, việc quan trọng nhất là tạ ơn người mai mối. Trượng phu của Đỗ phu nhân là Đỗ Huynh Trường, ông là học trò của phụ thân bà, hiện đang giữ chức Đại học sĩ, nổi danh trọng tình trọng nghĩa nên dù Hầu phủ không được lòng hoàng thượng, ông vẫn đứng về phía phụ thân. Con dâu về thăm nhà, dù Hứa phủ không vui đi chăng nữa thì vẫn phải nể mặt người làm mai mà sắp xếp thoả đáng.

Hứa lão thái gia Hứa phủ có công phò tá hoàng thượng nên cả nhà mới trở thành hầu môn. Cả gia tộc không có gốc rễ sâu, hiện nay ba đời đều trọng sĩ diện, coi trọng mặt mũi nhất. Có Đỗ phu nhân nhà Đỗ đại học sĩ làm bà mai, cũng không thể làm mất mặt trưởng công tử nhà bà.

Tuyên Khương thị không hiểu những quanh co khúc khuỷ trong hầu môn. Bà là con gái rượu của Khương Thái sử, từ nhỏ đã được phụ mẫu nuông chiều mà lớn lên. Mẫu thân bà chỉ sinh được một nữ nhi và hai nhi tử; hai đại huynh của bà tính khí nóng nảy, thừa hưởng tính cách ghét cái ác như kẻ thù từ phụ thân; có mỗi bà tính tình giống mẫu thân, hiền lành lương thiện. Phụ thân lẫn hai đại huynh đều yêu thương chiều chuộng bà, một nhà Khương gia cũng vì thế mà vẫn bảo vệ bà đến nay. Tuyên Khương thị từ nhỏ đã được bọn họ che chở đến mức ngây thơ lương thiện, dù cho trước đó Hầu phủ cách cái chết không xa; phụ thân và huynh trưởng, cùng với trượng phu cũng không nỡ cho bà biết chân tướng. Cũng may trưởng tử quật khởi Hầu phủ, thay phụ thân quản lý cả nhà mới nói cho bà biết tình cảnh hiện giờ.

Những việc hiện giờ đều do trượng phu và trưởng tử nói cho bà biết.

Tuyên Khương thị là người xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Khi bà còn ở nhà, mẫu thân nói gì thì bà nghe nấy; sau khi xuất giá thì bà nghe trượng phu và trưởng tử. Tối hôm qua Quy Đức Hầu nói với bà hôm nay con dâu trở về nhà mẹ đẻ, Hứa phủ phải cho trưởng tử và trưởng tức mặt mũi, bà cũng tin tưởng.

Trọng An của bà, đi đến đâu cũng được người khác săn đón!

Huống hồ, trượng phu của Đỗ phu nhân còn là học trò mà phụ thân coi trọng nhất.

Tuyên Tuân Lâm nghe giọng nói đầy tự tin của mẫu thân thì nhoẻn miệng cười.

Tiểu công tử tin tưởng mẫu thân, cũng không lo tẩu tử trở về nhà sẽ bị người xấu làm khó.

Còn về huynh trưởng…

Trong mắt cậu, huynh trưởng là người tài giỏi không ai sánh bằng.

**

Mặc kệ suy nghĩ của chủ nhân Hầu phủ, Hứa Song Uyển ngồi trong kiệu trở về nhà mẹ đẻ. Nàng nhìn thấy danh mục quà đáp lễ, quan sát phong thái của người hầu đã cảm thấy thư thái, không khác gì cảm giác lúc trượng phu ôm nàng, rong ruổi trên thân thể nàng đêm đó.

Phu quân nàng không yếu ớt bất lực như tưởng tượng của nàng, còn có quà đáp lễ do bà bà chuẩn bị đều khiến nàng an tâm.

Điều tốt nhất chính là phần lễ lại mặt này không phải do nàng nghĩ cách mà có được.

Hứa nhị cô nương trời sinh tính cách thận trọng, dù cho nàng có rất nhiều biện pháp, nàng cũng không muốn phần lễ lại mặt này do bản thân dùng thủ đoạn mà có. Vì lẽ đó nàng không quản lễ vật của buổi lại mặt ngày hôm nay, càng không nhắc một chữ liên quan đến quà đáp lễ. Cũng may danh mục quà đáp lễ hôm nay đủ làm cho nàng nở mày nở mặt khi về nhà mẹ đẻ.

Bảy, tám phần mưới đồ cưới mà đêm đó Hầu phủ thêm cho nàng đều ở trong danh sách quà đáp lễ này. Trong đó Hầu phủ còn thêm mấy vài món đồ lớn, Hứa Song Uyển nhìn thoáng qua đã hiểu lý do vì sao ngày ấy Hứa phủ thêm của hồi môn cho nàng.

Hầu phủ tặng lễ cho người mai mối lại càng nhiều hơn.

Hầu phủ thêm hai phần lễ trong ngày lại mặt, Hứa Song Uyển vừa nhìn đã hiểu rõ.

Bọn họ chưa đến nơi thì lễ của Hầu phủ đã đến trước, toàn bộ được khiêng vào từ cửa lớn của Hứa phủ.

Hứa phủ mở cửa lớn đón Hứa nhị cô nương, trong lòng của chủ nhân lẫn người trong nhà đều chứa cảm xúc phức tạp đan xen.

Huynh trưởng Hứa Du Lương của Hứa Song Uyển vốn là khởi hành đi Giang Nam nhậm chức ngay ngày hôm sau muội muội xuất giá. Vừa nghe muội phu là công thần giúp thánh thượng kéo dài tuổi thọ, hắn cảm thấy đi cũng không ổn mà không đi cũng chẳng nên. Hắn được mẫu thân khuyên nhủ, lại nghĩ thân là tỷ phu nên đợi muội phu hành lễ, vì thế hắn bèn lưu lại gặp muội phu xong rồi mới lên đường.

Hứa Song Đễ kỳ thật coi thường vị muội muội chó ngáp phải ruồi kia, nhưng trong ngày tiễn nàng xuất giá nàng ta gặp được một vị phu nhân Vương gia, bà ấy nói là thân thích mấy đời với cả nhà muội phu. Mà nàng ta sớm muộn cũng phải giao tiếp trong vòng tròn của mấy nhà quyền quý, nên thường xuyên qua lại thì tốt hơn. Dù nàng ta xem thường nhưng vẫn nói với mẫu thân, nàng ta muốn tâm sự với muội muội vào ngày muội muội lại mặt.

Trưởng nữ trở về sẽ nói vài lời tốt đẹp về bà trước mặt trượng phu, dù như nào thì đêm đó lão gia cũng sẽ nghỉ ngơi trong phòng bà. Hứa Tằng thị vừa nghĩ đến những chuyện này thì đáp ứng trưởng nữ; thứ nữ còn chưa về bà đã ngóng trông từng ngày.