Quỷ Hô Bắt Quỷ

Quyển 5 - Chương 23: Gác Đêm




Vương Hủ chậm rãi tỉnh dậy từ giấc ngủ say. Nhìn lên tường thì thấy đồng hồ chỉ 12:30, tức là hắn đã ngủ được hơn một giờ. Đang lúc định nhắm mắt ngủ thêm, hắn bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Hình như là do nghe thấy tiếng chất lỏng chảy xuống.

Quay sang nhìn Elbert nằm dưới đất, Vương Hủ đang mơ màng lập tức tỉnh ngủ hẳn. Đúng là không nhìn thì không sao, vừa nhìn thì kinh hoàng đến mức phải nhảy dựng lên.

Lúc này, trong miệng Elbert trào máu tươi ướt một mảng lớn trên sàn nhà, cơ thể co giật không ngớt. Nhìn bộ dạng này thì dường như hắn không còn cách cái chết bao xa nữa.

Đến gần quan sát, Vương Hủ phát hiện thứ Elbert nôn ra tuy giống như máu nhưng thật ra chỉ là nước đục, chỉ có màu sắc là tiệm cận màu máu.

Hiện tượng ngộp nước của Elbert càng ngày càng nghiêm trọng, thế mà cặp mắt của hắn vẫn nhắm chặt như trước.

Vương Hủ lấy lại bình tĩnh rồi suy nghĩ cách ứng đối: “Trúng ảo giác... nếu không xử lý đúng cách thì chắc không tài nào tỉnh dậy được... phải làm sao bây giờ...”

Đúng lúc không nghĩ ra được cách nào, hắn bỗng nhìn thấy dấu tay trẻ con trên mắt cá chân của Elbert, hơn nữa dấu tay này vẫn còn đang chuyển động.

Vương Hủ quyết định thò tay chụp lấy cổ chân Elbert.

Ngay khi hắn chạm vào dấu tay thì chúng tự nhiên biến mất, cứ như có thứ gì vừa thoát khỏi cơ thể.

Elbert đột ngột mở mắt, nôn ra một đống nước rồi ho khan liên tục.

Vương Hủ thở phào nhẹ nhõm: “Thằng ôn này, ông đây vừa chợp mắt thì ngươi suýt chút nữa đi đời. Ngươi đã làm cái giống gì vậy hả?”

“Khụ... khụ khụ... Lạy Chúa... Nó là cái gì vậy? Lợi hại quá, ta không biết phải phản kháng thế nào...”

“Được rồi, chuyện này cũng không thể trách ngươi. Ai bảo trình độ linh thức quá thấp làm chi.” Vương Hủ dõng dạc nói.

Nếu Elbert biết mấy tháng trước Vương Hủ một mực bị người nào đó dạy dỗ như vậy thì không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Nói rồi, Vương Hủ đứng dậy: “Đi theo ta.”

Elbert đang súc miệng bằng nước khoáng: “Phì... Đi đâu?”

“Qua phòng kế bên xem vị kia có bị gì không. Nếu nàng gặp chuyện không hay thì ta đây chịu trách nhiệm lớn nhất đấy.”

Elbert vừa lấy một miếng vải rách lau nước đọng trên người, vừa vội vàng theo sát Vương Hủ.

Vương Hủ mặc kệ bây giờ là lúc nào, đùng đùng gõ cửa phòng Yến Ly một hồi.

Mười giây sau, bên trong vọng lại tiếng trả lời như vẫn còn đang ngái ngủ: “Ai đó?”

"Là ta, mau mở cửa."

"Đã trễ lắm rồi, ngươi có chuyện gì không?"

"Bớt nói nhảm! Mau mở cửa ra!"

"Ngươi nói gì?!" Yến Ly không thể tin vào lỗ tai mình. Hình như cách nói chuyện của gã Vương Hủ này càng lúc càng hung hăng càn quấy thì phải.

"Mau mở cửa, không thì ta tự vào đấy. Loại cửa này không cản nổi ta đâu."

"Ngươi dám!"

Rõ ràng Vương Hủ dám, thậm chí chưa nói "Ta dám!" mà đã vặn nát tay cầm. Khóa giữ cửa vì vậy cũng nát vụn theo.

Yến Ly không ngờ hắn có gan phá cửa nên trong phút chốc sững người tại chỗ, mắt trợn tròn.

Elbert cũng giật mình không thôi, chính hắn cũng không dám cùng bước vào phòng, trong lòng thầm nói: Thằng này lì lợm dữ hen, ta đây sẽ đứng bên ngoài chặn cửa giúp ngươi.

Vương Hủ bước thẳng tới bên giường Yến Ly: “Ngươi có gặp phải chuyện gì hay không?”

Yến Ly giận đến mức mặt đỏ gay lên: "Chuyện ta gặp phải là ngươi xông vào phòng ta!"

Vương Hủ không nói thêm gì nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Yến Ly bằng linh thị nhằm xét đến khả năng nàng bị nhập vào người.

Nhưng hành động này trong mắt Yến Ly lại là ý khác.

Phải biết rằng nàng đang mặc áo ngủ mỏng manh, thế mà tấm chăn lại xốc lên để lộ phân nửa bộ ngực. Cùng với khuôn mặt đỏ bừng, cặp chân trắng nõn dài tít tắp của nàng khiến cảnh tượng này thêm tuyệt mỹ. Vì vậy, ánh mắt không kiêng nể của Vương Hủ càng làm tim nàng đập nhanh hơn.

Cũng may Vương Hủ không nhìn lâu. Sau khi xác nhận Yến Ly không gặp phải chuyện gì, hắn thở ra một hơi thật dài, tự rót cho mình một chén nước, lau mồ hôi rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

Lúc này, Yến Ly mới có thể thoát khỏi ánh mắt của Vương Hủ. Thế là nàng tranh thủ thời gian lấy chăn che kín người: “Rốt cuộc ngươi có ý gì!”

Vương Hủ uống cạn nước một hơi rồi nói: “Elbert suýt bị giết nên ta đến xem ngươi có ổn không.”

“Ngươi hỏi một tiếng không đủ sao?!”

Bấy giờ, Elbert đóng cánh cửa bị hỏng rồi bước đến. Đoán chừng nếu hắn vẫn đứng trước cửa thì tiếng cãi vã của hai người này sẽ kéo toàn bộ người trong khách sạn tới.

"Ta nghĩ Vương tiểu ca chỉ lo lắng cho ngươi mà thôi." Hắn vẫn có ý định biện hộ.

Không ngờ Vương Hủ không nhận sự giúp đỡ mà đáp lại ngay hai chữ: "Vớ vẩn!"

Đáp rồi, hắn bật dậy nói tiếp: "Elbert lão đệ, ta đây lại dạy cho ngươi một bài học. Đó là nếu gặp phải tình huống này thì không được hỏi trước cửa rồi bỏ đi. Làm sao ngươi biết người trả lời vẫn là người trong phòng? Nói không chừng nàng đã bị nhập, thậm chí là đã chết!

Vì vậy, ngươi phải đích thân đi đến xác nhận bằng mắt thường. Một khi kiểm tra rồi mà vẫn không phát hiện cái gì thì vẫn phải xem nàng có cử chỉ khác thường hay không, ví dụ như tính tình thay đổi hay ánh mắt đờ đẫn... Đến lúc đó, ngươi phải lập tức giúp nàng lấy lại tinh thần."

Vương Hủ nói năng có lý lẽ rõ ràng nên Elbert cũng cảm thấy phải làm như vậy. Thế nhưng Yến Ly nghe xong thì hỏi một câu: "Ngươi nói xong chưa?"

Vương Hủ gật đầu.

"Vậy thì mời ngươi ra ngoài!!!"

Vương Hủ lắc đầu nói: "Không được! Cửa phòng đã hư, để ngươi ở lại một mình thì ta thấy không ổn."

"Không phải do ngươi phá hỏng cửa hay sao?"

"Ai bảo ngươi không chịu mở cửa."

"Do ngươi không hiểu phép tắc mới đúng!"

"Sai rồi, nếu như ta không hiểu phép tắc thì đã đập tường để chui qua."

Yến Ly không thể phản bác được, chỉ đành hít một hơi thật sâu để ổn định cảm xúc: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

"Ngươi ngủ, còn ta ngồi ở đây canh chừng."

"Sao được chứ!" Yến Ly đỏ mặt.

"Sao lại không được, mới đầu không phải ngươi muốn ngủ chung với ta à?"

Yến Ly vẫn không thể phản bác. Tình huống này có thể nói là tự chui đầu vào rọ...

“Thế thì... Elbert ở đâu?"

Vương Hủ nhìn hắn: "Elbert về phòng ngủ, ta sẽ giám sát hắn bằng linh thức. Nếu hắn chết thì ta đi nhặt xác."

Nghe xong, Elbert trợn mắt một phen. Chỉ có điều cũng không có biện pháp gì, ai bảo mình là đàn em của người ta làm chi. Chính vì có câu “vạn sự khởi đầu nan” nên siêu anh hùng cũng phải có thời gian đi thực tập.

Yến Ly vẫn không yên tâm. Nhẫn nhịn thêm một lúc, nàng nói thêm: "Ta ngủ rồi... ngươi không được suy nghĩ bậy bạ!"

Không ngờ vừa nói xong, Vương Hủ im lặng suy nghĩ rồi nhìn chằm chằm vào Yến Ly. Qua ánh mắt, có thể thấy hắn đang nghĩ đến chuyện gì...

"Yên tâm, ta không phải loại người như vậy." Vừa nói, Vương Hủ vừa nhìn lên trời.

Elbert kinh ngạc không thôi.

Nói dối! Thằng ngu cũng có thể nhận ra là nói dối! Rõ ràng hắn do dự thật lâu rồi mới trả lời nữa chứ! Cái gã này là loại người gì vậy trời!

"Nhìn gì đó, mau về tắm rửa rồi ngủ đi. Ói đầy người kia kìa, mau đi đi..." Vương Hủ xua đuổi Elbert, sau đó nhàn nhã kéo ghế dựa đến bên cửa sổ.

Dưới ánh trăng, Yến Ly nhìn một bên mặt Vương Hủ mà cảm giác kỳ lạ trong lòng vẫn chưa tan. Cứ tưởng nàng đã hiểu rất rõ người này, trong quá trình thôi miên gần như đã đào mọi bí mật lên, thậm chí có thể định nghĩa hắn là một người đàn ông tàm tạm. Đương nhiên, cái tôi kia thì lại khác.

Nhưng trong giờ phút này, nàng cảm thấy Vương Hủ không phải là loại người như trong tưởng tượng của nàng.

Nếu nói hắn là một người đàn ông đáng tin cậy thì tại sao lại có hành vi như lưu manh? Nếu nói hắn là gã côn đồ chỉ biết làm bậy thì tại sao ánh mắt của hắn lại cao thượng đến thế?

Yến Ly cảm thấy hoang mang nên không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn một bên mặt của người đàn ông này rồi dần dần chìm vào giấc ngủ...