Quy Lộc

Chương 6




"Cháu không cần, chú lái xe chú đội mũ thì tốt hơn."Giang Lộc giữ lấy tay Trần Châu xuống không cho anh cởi mũ ra.

Cách lớp kính chăn gió, hai mắt Trần Châu đen nhánh nhìn cô chăm chú không hề chớp mắt. Ánh mắt kiên định khiến cho Giang Lộc tim không khỏi đập nhanh một hồi.

Hứa Trung không nói gì, hai người này đến cuối cùng là đang chơi trò gì vậy?

Anh giơ tay sờ sờ mũ bảo hiểm, muốn đem mũ trên đầu mình đưa cho cô bé đội

Nhưng mà anh còn chưa kịp lấy xuống, thì đã thấy phía trước Giang Lộc buông tay Trần Châu ra, sau đó cô hơi nghiêng nghiêng người, vùi đầu vào trong ngực người nào đó, duỗi tay giữ chặt áo khoác che lấy đầu mình. 

Hứa Trung lập tức dừng ngay động tác của mình, nhìn đến mức nghẹn họng trân trối.

Các cô gái bây giờ đều lợi hại như vậy sao?

Còn có thể như vậy?

Trần Châu có chút giật mình, trước ngực truyền đến cảm giác ấm áp, anh theo bản năng muốn tránh về phía sau, nhưng nghĩ đến phía sau còn có Hứa Trung nên đành tận lực khắc chế. 

" Em đang làm cái gì? " Trần Châu lạnh lùng hỏi cô. 

"Cháu có làm cái gì đâu, nếu đúng là chú lo lắng cho cháu, cháu dựa vào như vậy không phải là tốt sao."

Cô tựa đầu ở trước ngực anh, giọng nói ngọt ngào có chút rầu rĩ truyền đến.

"Khụ khụ...... Châu ca, em thấy như vậy cũng khá tốt. Hơn nữa cô bé lại nhỏ như vậy, dựa vào anh cũng không lo bị gió thổi tới. Chúng ta vẫn là nhanh chóng đi thôi, mặt trời sắp lặn rồi. Buổi tối hay có gió lạnh nữa."

Nói như thế nào thì Hứa Trung cũng có chút kinh nghiệm tình trường, tình huống này nếu anh nhìn không rõ thì sống đến bây giờ cũng coi như là uổng phí. 

Hứa Trung vừa dứt lời, liền nhận thấy áo của mình có người túm lấy, anh cúi đầu thì thấy thủ phạm là một bàn tay trắng nõn, chủ nhân của nó không ai khác chính lá cô gái nhỏ đang dựa trong lòng Trần Châu kia. 

Thấy anh cúi đầu nhìn, bàn tay nhỏ liền giơ ngón tay cái hướng về anh. 

Hứa Trung liền nở nụ cười.

Có ý tứ. 

Trần Châu ngẩng đầu nhìn sắc trời, quả thật trời đã bắt đầu tối dần. Ở phía xa thấp thoáng các dãy núi mờ mờ ảo ảo, không gian rộng lớn mơ hồ nghe được tiếng gió thổi làm lá cây rơi lả tả xuống đường. Chạng vạng tối, ánh hoàng hôn làm nhiễm hồng toàn bộ phía chân trời, những đám mây màu hồng từng tảng từng tảng trôi nổi trên bầu trời. 

Lại lần nữa cúi đầu nhìn thoáng qua người vẫn đang ngồi dựa trước ngực mình, Trần Châu lúc này mới đỡ lấy đầu xe, dẫm nổ động cơ, xe máy một lần nữa phóng đi. 

Một bên mặt Giang Lộc dán vào trên ngực Trần Châu, anh bên trong chỉ mặc một áo phông mỏng làm lộ rõ cơ ngực rắn chắc ở bên dưới, cô cảm nhận được rõ hơi ấm trong lòng anh

Xe máy chạy một lúc, không làm sao tránh được, cuối cùng gió bên ngoài vẫn len lỏi thổi vào được bên trong áo đồng phục của cô,  

Giang Lộc cắn cắn môi, hai bày tay kéo kéo áo khoác Trần Châu, kéo rồi kéo, đến cuối cùng nàng chậm rãi bỏ tay ra không nắm nữa. 

Cảm giác được bàn tay cô rời đi, Trần Châu có chút không rõ nguyên do, cô ngồi dựa vào mình như vậy, cho dù cô có buông tay ra thì anh cũng không có khả năng để cho cô ngã. Nhưng mà dù vậy anh vẫn có chút lo lắng cho an toàn của cô. Khi anh vừa định mở miệng hỏi thì đột nhiên áo khoác bị xốc lên, một đôi tay mảnh khảnh vòng qua eo của anh, ở bên trái eo của anh nắm chặt. 

Cơ thể lại một phen cứng đờ, Trần Châu thật sự cảm thấy đây là do cô cố ý, có phải hay không đến đây để trêu đùa anh. 

Bởi vì cô dựa vào ngực anh, cho nên anh không biết giờ phút này gương mặt cô đỏ ửng như thế nào, giống như là sắp bốc cháy đến nơi. 

Cô dựa vào người anh, trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhạt đến độ không làm người ta gay mũi, ngoài ra còn có mùi cơ thể, phảng phất làm cho người khác có cảm giác yên tâm. Cứ như vậy mà dựa vào, Giang Lộc cảm thấy thực an tâm.

Vòng qua một con đường con nhỏ liền trông thấy ngõ đi vào nhà bọn họ. Trần Châu dừng xe máy ở ngay đầu ngõ. 

Giang Lộc ngẩng đầu lên nhìn anh, không rõ ý của anh?

Anh chẳng lẽ muốn cô xuống xe ở đây?

"Tự mình về nhà trước đi, tôi phải đưa hắn về." 

Quả nhiên giống như dự đoán của cô. 

Giang Lộc nghiêng đầu nhìn thoáng qua hẻm nhỏ, vừa dài vừa tối, đèn đường chỉ chiếu được một khoảng nhỏ, trong đó còn có một chiếc bị hỏng, lúc sáng lúc tối.

Cũng thật lạ, lúc  trước chưa gặp được Trần Châu trong ngõ, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, mỗi lần đi qua cô đều đi rất nhanh để qua. Nhưng hiện tại khi anh ở bên cạnh cô thì cô một bước cũng không muốn đi. 

Giang Lộc theo bản năng rùng mình một chút, càng thêm sức ôm lấy eo Trần Châu.

"Cháu tưởng sẽ cùng chú đưa chú ấy về".Thanh âm của cô nho nhỏ lại mang theo một chút làm nũng 

Vừa rồi khi cô run rẩy, Trần Châu cảm giác được, con ngươi thâm thúy của anh u ám đi vài phần. 

Cô sợ hãi?

Sợ hãi điều gì?

"Ầm ầm ầm "

Anh không để cô xuống nữa mà phóng xe đưa cô từ đầu hẻm rời đi. 

Một lát sau, xe máy dừng ở đầu một hẻm khác. 

Giang Lộc nhìn ngắm xung quanh, hoàn toàn xa lạ với cô.

Hứa Trung từ trên xe máy đứng xuống, anh đem mũ đội trên đầu xuống đưa cho Trần Châu, Trần Châu nhận lấy.

" Châu ca, em đi trước "

" Ừ, đi đi "

" Em gái, tạm biệt "

Giang Lộc từ trước ngực Trần Châu ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, vừa rồi Hứa Trung vẫn luôn đội mũ, cô cũng không có nhìn thấy bộ dáng của anh ta. Hiện tại nhìn thấy là một người lớn lên bộ dạng rất đoan chính, vóc người cũng khá cao.

Giang Lộc hướng anh ta vẫy vẫy tay, 

" Tạm biệt "

Hứa Trung bật cười, hướng về phía trong hẻm mà đi, thân ảnh anh nhanh chóng biến mất trong hẻm nhỏ

" Nhà anh ấy ở nơi này, anh ấy là người Lâm Thành?" Giang Lộc kinh ngạc hỏi. 

" Ừ, rất kỳ quái sao?

Giang Lộc nhíu nhíu mày.

Bọn họ là người cùng quê, nhưng mà cô từ trước đến nay không có gặp qua anh, thậm chí đến tên cũng chưa nghe qua.

Nhưng mà nghĩ lại, Lâm Thành nơi này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Huống chi bọn họ còn cách nhau nhiều tuổi như vậy, không biết cũng là chuyện bình thường.

"Không...... Không có." Cô hậm hực nói.

Trần Châu cầm mũ trên tay nói, " Đội mũ lên, ngồi ra phía sau đi."

Giang Lộc lắc đầu, " Cũng không phải là đi xa, sao phải đổi chỗ, làm vậy chẳng phải phiền toái sao".

Cô không muốn, Trần Châu cũng không miễn cưỡng, bởi vì cô nói cũng đúng. Anh không có để cô ngồi ra phía sau nhưng mà lại đem mũ trên tay đội lên đầu cô. 

Giang Lộc cảm thấy đôi chút khó chịu, anh không nói trước với cô một tiếng khiến cho cô chưa có sự chuẩn bị. Mũ bảo hiểm đội xuống hơi che khuất tầm mắt của cô. Giang Lộc đang muốn đấy mũ cao lên một chút thì thấy Trần Châu đưa tay về phía mình, sau đó dừng ở ngay trước cằm cô.

Tuy biết rằng đây là anh giúp cô đeo quai mũ, cỗ vẫn là không có tiền đồ mà cảm thấy rung động.

Trần Châu chở cô đi đến ngõ nhỏ xa lạ.

Ven đường có mấy quán cơm nhỏ, cảm nhận được cơn đói trong dạ dày, Giang Lộc nuốt nuốt nước miếng.

Cô có chút đói bụng. 

"Chú đói không?" Cô hỏi anh.

Trần Châu giảm tốc độ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua quán cơm xung quanh, rồi lại nhìn Giang Lộc trước ngực.

" Đói rồi?"

"Đói." Tiểu cô nương thanh âm rầu rĩ vang lên.

Trần Châu dừng xe sang một bên đường, "Muốn ăn gì chọn trước đi, tôi đi tìm chỗ đỗ xe."

" Vậy chú ăn gì?"

" Em chọn luôn đi".

" Được ạ". Giang Lộc cười, trái tim mơ hồ có chút ngọt ngào, cô đem mũ bảo hiểm trên đầu cởi xuống đưa cho Trần Châu, sau đó hướng về một quán cơm đi đến. 

Trần Châu nhìn bóng dáng cô, thấy cô đi đến trước một quán, cùng với chủ quán nói chuyện, trên mặt mang theo tươi cười rạng rỡ. 

Sau khi tìm được chỗ đỗ xe, Trần Châu liền đi tìm cô. 

Cô ngồi ở bàn ngay phía trước, thấy anh đi đến, cô nhìn anh cười, đôi mi mắt cong cong, ánh đèn trên đình đầu chiếu rọi xuống khiến cho tóc cô nhuộm thành một màu cam nhàn nhạt. Cặp mắt đen lấp lánh tựa như những ngôi sao.

"Chú mau tới đây ngồi." cô duỗi tay vỗ vỗ một bên ghế dựa.

"Cháu gọi mì thịt bò, chú ăn được không?"

" Được." Trần Châu gật đầu.

Nghe được anh trả lời, Giang Lộc vui vẻ ra mặt.

"Vậy là tốt rồi."

Đầu bếp động tác cũng thật nhanh, không quá vài phút, một bát mì thịt bò nóng hầm hập liền được bưng lên.

Trần Châu đem bát mì đầu tiên đẩy đến trước mặt cô.

" Em ăn trước đi."

Giang Lộc vốn là muốn từ chối, để cho anh ăn trước. Nhưng mà cô nhìn anh đẩy bát mì đến trước mặt, trong bát giống như một tòa núi nhỏ, có sợi mì gạo màu trắng, một chút màu xanh của rau, ớt cay hồng hồng cùng mới màu nâu của thịt bò

Hơi nóng từ bát mỳ chậm rãi bay lên, một mùi thơm mê người xông vào trong mũi. Cô thế nhưng luyến tiếc đem bát bát mì đẩy trở về.

Trần Châu nhìn cảm thấy buồn cười, "Ăn đi."

Vừa lúc đó, phục vụ bưng lên một bát mì khác. Thấy vậy Giang Lộc lúc này mới cầm đũa ăn mì. 

Sợi mì dai, thịt bò mềm ngọt, ăn đến cuối cùng quả thực khiến cho người ăn muốn ăn thêm nữa

Hai người nhanh chóng liền giải quyết xong bát mì.

" Ông chủ, hết bao nhiêu tiền?" Trần Châu hỏi.

"Hai mươi đồng "

Trần Châu từ trong túi lấy ra một tờ tiền giấy hai mươi để đè bên dưới bát mì

Lên xe đi tiếp, Trần Châu mang theo cô đi vòng vòng qua mấy hẻm nhỏ, rất nhanh Giang Lộc đã nhìn thấy hẻm nhỏ quen thuộc.

Tới dưới lầu, Trần Châu tắt xe máy, Giang Lộc tuy rằng tham luyến ấm áp trên người anh nhưng mà lý trí vẫn còn đó liền nhanh chóng ngoan ngoãn xuống xe.

Trần Châu mở cốp xe ra, " lạch cạch " một tiếng liền cởi bỏ mũ bảo hiểm trên đầu mình xuống rồi bỏ vào cốp, Giang Lộc cũng làm theo.

Giang Lộc đứng ở một bên, chờ anh sắp xếp ổn thỏa rồi cùng nhau đi lên lầu.

Tòa nhà bọn họ ở không có thang máy, ánh đèn mỏng manh phía hàng hiên vừa vặn có thể chiếu sáng cầu thang.

" Mấy ngày nay cháu gõ cửa nhà chú rất nhiều lần, nhưng đều không có người mở cửa." Giang Lộc mở miệng nói.

Trần Châu " Ừ " một tiếng, tỏ vẻ cô có thể tiếp tục nói. 

"Bà chủ quán nước dưới nhà nói mỗi ngày chú đều đi rất sớm đến quá nửa đêm mới trở về." Giọng điệu cô gái nhỏ nghe qua có chút ủy khuất.

" Nhưng mà cháu thì rất là cao hứng."

Trần Châu bất động thanh sắc nhìn cô một cái, cô hiển nhiên không có phát hiện ra anh đang nhìn mình, một tay cô vịn cầu thang, bước từng bước đi lên lầu, miệng  thì vẫn tiếp tục nói. 

" Chú biết cháu vì cái gì cao hứng không?"

Giang Lộc giống như đã quen việc anh không trả lời, hỏi xong một lúc sau liền tự trả lời. 

" Bởi vì cháu biết mình gõ cửa không thấy ai trả lời, không phải vì chú cố ý không mở cửa, mà là do chú không ở nhà."