Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 157: 157: Hiên Viên Thừa Thiên





Anh ta vội vàng mỉm cười, chủ động nói xin lỗi.

“Cậu Phạm, chỉ là hiểu lầm thôi, chỉ là hiểu lầm thôi!”
“Hiểu lầm cái con mẹ anh, anh tưởng tôi mù hả, mau chóng xin lỗi cậu Sở, nếu không tôi cho anh tàn phế!”
Cậu ấm trẻ cũng không dám chậm trễ, vội vàng xin lỗi Sở Vân Phi.

“Cậu Sở, đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi!”
“Phập!”
Sở Vân Phi giơ một chân đạp mạnh lên lồng ngực của thanh niên trẻ, chuyện này coi như xong.

Lúc này, Sở Vân Phi lại nhìn sang thanh niên trẻ bên cạnh.

“Còn ngây ra đó làm gì?”
Thanh niên trẻ sợ đến vội vàng quỳ trước mặt Phùng Tiêu Tiêu, dập đầu xin lỗi.

Phùng Tiêu Tiêu cũng không biết phải làm thế nào mới tốt, nhất thời cũng ngây người tại chỗ.

Nhìn Phùng Tiêu Tiêu căng thẳng, Sở Vân Phi lại đạp mạnh lên người thanh niên trẻ một cái.


“Nhớ kỹ, nếu sau này còn ức hiếp cô Phùng, tôi sẽ giết chết anh!”
“Vâng vâng vâng, bảo đảm sẽ không có lần sau!”
Thanh niên trẻ như được đại xá, bảo đảm nói.

“Còn cả coo, xin lỗi cô Phùng đi!”
Lúc này, ánh mắt của Sở Vân Phi lại nhìn sang Lâm Oánh Oánh.

“Tại sao, bọn họ làm bẩn áo của tôi! Tại sao tôi phải xin lỗi cô ta!”
Lúc này, Lâm Oánh Oánh vẫn chưa nhìn ra tình tình của hiện trường.

Vẫn tỏ ra ngang ngược.

“Oánh Oánh, xin lỗi cô ta đi!”
Lâm Phi Phi không phải không có não như Lâm Oánh Oánh, đương nhiên cô ta đã nhìn ra.

Hình như Ngọc Lâm Phong mà bọn họ dựa vào có phần kiêng sợ đám người Phạm Thống.

Đương nhiên, cô ta càng hiếu kỳ tại sao tên phế vật như Diệp Viễn lại đi cùng đám đại thiếu gia hào môn của Giang Châu.

“Tại sao, rõ ràng là lỗi của bọn họ, tại sao phải xin lỗi?”, Lâm Oánh Oánh vẫn không vui gào lên.

“Bốp!”
Sở Vân Phi hơi mất kiên nhẫn, trực tiếp tát một cái lên mặt Lâm Oánh Oánh.

Khi Lâm Oánh Oánh đang định nổi khùng.

“Dừng tay hết cho tôi!”
Ở lối cầu thang tầng hai vang lên tiếng quát tức giận.

Mọi người đều quay đầu, thì nhìn thấy một thanh niên hơn hai mươi tuổi ở lối cầu thang đi xuống.


Thanh niên đó có đôi mày kiếm mắt sáng như sao, khí phách hiên ngang, giữa bước chân như rồng như hổ, phát ra khí thế hùng mạnh.

“Chào cậu Hiên Viên!”
“Chào cậu Hiên Viên!”
“…”
Trong phút chốc, mọi người ở hiện trường đều khom người, chào hỏi người đó.

Ngay cả Ngọc Lâm Phong cũng chủ động đứng lên, chào hỏi người đi đến.

Người này không phải ai khác, chính là chủ nhân của hội sở này, Hiên Viên Thừa Thiên.

Một cậu ấm siêu cấp của gia tộc Hiên Viên ở thủ đô.

Bố của anh ta là Hiên Viên Dương Vũ, cao thủ hàng đầu của bộ tác chiến nước Hoa Hạ, được gọi là ‘đệ nhất đao’ của bộ tác chiến.

Hiên Viên Thừa Thiên bước từng bước đến, tất cả mọi người đều cung kính khom lưng, không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Đi đến gần, Hiên Viên Thừa Thiên khẽ đảo nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Sở Vân Phi.

“Có chuyện gì?”
Sở Vân Phi đang định giải thích, vào lúc này Ngọc Lâm Phong ở một bên lập tức đứng ra giải thích sự việc.

Nghe xong, Hiên Viên Thừa Thiên khẽ cau mày, nhìn sang Sở Vân Phi.


“Là vậy hả?”
Trong phút chốc, Sở Vân Phi chỉ cảm thấy một cảm giác áp bức cường mạnh như thái sơn đè đầu bao trùm anh ta từ bốn phương tám hướng.

Lúc này, đám người Phạm Thống và Thẩm Tư Phàm đều tiến lên theo bản năng, muốn nói đỡ cho Sở Vân Phi.

“Cậu Hiên Viên, chuyện này không trách cậu Sở…”
Nhưng bọn họ vừa nói một câu, Hiên Viên Thừa Thiên liền trừng mắt.

“Tôi hỏi các anh hả?”
Chỉ một ánh mắt, đám người Thẩm Tư Phàm cảm thấy như mình bị mãnh thú hung dữ nhằm vào, khiến bọn họ phải tê dại da đầu, trái tim căng chặt.

Không dám nói thêm một câu.

Bọn họ có thể cảm giác được, nếu bọn họ còn dám nói thêm một câu, thì con mãnh thú Hiên Viên Thừa Thiên này chắc chắn sẽ xé xác bọn họ.

Tuy mấy người bọn họ đều là người của hào môn Giang Bắc, nhưng trong mắt cậu ấm hào môn thủ đô như Hiên Viên Thừa Thiên, thì bọn họ chẳng là cái thá gì..