Quỷ Ở Hồ Mãn Hoa

Chương 16: Phiên ngoại 2: Vọng quân tảo quy




“Tiểu hồ ly! Tiểu hồ ly! Chờ ta với ── ”

Một cậu bé trắng trẻo vung hai tay hai chân ngắn ngủn, cố hết sức đuổi theo con hồ ly lông mịn đằng trước, chạy lảo đảo lảo đảo vào rừng cây. Trong rừng, có rất nhiều tiếng cười khẽ, chúng hỏi cậu bé: “Ngươi muốn đi đâu nào?”

Cậu bé dừng chân, ngẩng khuôn mặt phúng phính lên nhìn bốn phía, chớp chớp đôi mắt nói: “Ta muốn tìm một con hồ ly nhỏ, các ngươi có nhìn thấy không?”

Giọng nói trong rừng lại cười hì hì: “Đi hướng đông ấy!” “Đi hướng nam ấy!”

Cậu bé nhíu hai đường chân mày màu nhạt: “Rốt cuộc là ở chỗ nào chứ!”

“Ơ, chẳng phải ở ngay trước mặt ngươi sao?”

Cậu bé ngước mắt, quả nhiên nhìn thấy tiểu hồ ly chạy ở chỗ không xa trước mặt mình, hai mắt sáng lên, lại tung tẩy hai tay hai chân ngắn ngủn đuổi theo.

Chạy không bao lâu, lại không thấy tiểu hồ ly đâu nữa, mà xuất hiện trước mặt lại là một đứa bé chỉ có một chân. Đứa bé này nhìn thấy cậu thì rất vui vẻ, hoạt bát chạy tới: “Ngươi là ai vậy?”

Cậu bé nhìn nó, nghiêng đầu hỏi: “Sao ngươi lại đi giật lùi?”

“Ta chỉ biết đi giật lùi mà!”

“Sao ngươi lại chỉ có một cái chân?”

“Như vậy đi cho nhanh.”

“Nói bậy, hai chân đi mới nhanh chứ.”

Đứa bé nọ đưa mũi về phía người cậu ngửi ngửi: “Ngươi từ đâu đến thế? Tên gọi là gì?”

Cậu bé vừa há miệng, nhưng nghĩ tới cái gì mà bụm miệng lại: “Ta không nói cho ngươi đâu, sư phụ bảo không thể nói tên của mình cho người khác.”

“Nhưng sư phụ ngươi lại không ở đây. Ngươi không nói cho ta tên của ngươi, sao ta gọi ngươi được?”

Cậu bé nhíu mày, tỏ vẻ khó xử: “Nhưng… Nhưng…”

“Nói đi mà, ngươi tên gì? Nói cho ta đi, chúng ta cùng nhau chơi!”

“Được rồi, ta tên ── ”

Cậu bé còn chưa nói xong, đứa bé nọ đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, rồi thình lình biến đi đâu mất.

“Ê! Ngươi muốn đi đâu a! Không phải nói muốn cùng nhau chơi sao!”

“Nó nhìn thấy ta.”

Cậu bé quay đầu, nhìn thấy một nam nhân tóc màu xanh lục vận thanh sam thong thả đi tới. Chiếc áo trên người nam nhân trông rất tinh xảo, nhưng dính đầy bùn đất và lá khô, mái tóc màu lục hơi rối, trên khuôn mặt thỉnh thoảng xuất hiện biểu tình trống rỗng.

Cậu bé nghiêng đầu nhìn y: “Ngươi là ai?”

“Ta là…” Nam nhân nọ khựng lại, bỗng nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta là… Ngươi lại là ai nào?”

“Sư phụ dặn không thể tùy tiện nói cho người khác tên của ta!”

Khuôn mặt nam nhân lộ vẻ hứng thú: “Ồ, ngươi có sư phụ?”

“Có chứ, sư phụ ta lợi hại lắm nhé!”

“Vậy sư phụ ngươi đâu?”

“Sư phụ ta ──” cậu bé quay đầu lại, nhưng ngây ngẩn cả người.

Đằng sau cậu là một cánh rừng xa lạ không biết là ở phương nào, phóng tầm mắt nhìn bốn phía, nơi nào có bóng sư phụ?

“Lạc đường rồi chứ gì.” Nam nhân nhếch khóe miệng cười cười: “Sư phụ ngươi chưa từng nói cho ngươi rằng, không thể tùy tiện vào núi sao?”

“Ta đuổi theo tiểu hồ ly mà…”

“Tiểu hồ ly ở đâu nào?”

“Tiểu hồ ly…” Cậu bé cúi đầu, trề môi nghịch ngón tay.

Nam nhân ngồi xổm xuống, đang định sờ đầu cậu, bàn tay chợt cứng đờ: “Ngươi…”

Cậu bé chớp chớp mắt: “Thế nào?”

Nam nhân lộ ra biểu tình phức tạp, lại nhoẻn miệng cười cười. Y lắc đầu, cuối cùng bàn tay đặt lên đầu cậu bé, vỗ nhè nhẹ.

“Nhớ lấy, sau này đừng có vào núi một mình nữa.”

Nam nhân nói xong câu này, cậu bé chỉ cảm giác được trước mắt có một trận gió cuốn lên, gió thổi khiến cậu nhìn không rõ tướng mạo của nam nhân. Trong lúc cảnh sắc dần dần tan biến, đằng xa có bóng đen chạy lại, la lên tiếng xa tiếng gần: “Sơn thần đại nhân tỉnh rồi!”

Trước khi mọi vật chìm vào bóng tối, cậu bé chỉ kịp nhìn thấy nụ cười cay đắng bên khoé môi nam nhân, sau đó cảnh sắc nhoáng lên, đến khi mở mắt, đã thấy sư phụ mình đang hổn hển chạy đến.

“Đồ chúa phiền phức! Con lại chạy đi đâu!”

Cậu bé ngỡ ngàng đứng dậy, bàn tay nho nhỏ dụi dụi mắt: “Con đuổi theo tiểu hồ ly…”

“Hồ ly! Hồ ly đâu ra!” Sư phụ giơ tay áo lau khuôn mặt lấm lem cho cậu một cách thô lỗ: “Sau này còn chạy lung tung, ta sẽ không để ý đến con nữa!”

Cậu bé trề môi đỏ mắt: “Con, con không chạy lung tung nữa mà, sư phụ đừng không để ý tới con…”

“Đồ chúa phiền phức nhà ngươi! Suốt ngày gây phiền phức cho ta!”

“Hu hu…”

Vị đạo sĩ trẻ tuổi ôm lấy cậu bé, dùng tay áo lau nước mắt cho đồ nhi: “Con trai mà mau nước mắt vậy đấy, nếu không phải nhìn vận mạng ngươi mang thiên mệnh, thương cho số mệnh của ngươi cha mẹ khó nuôi, thì ta cần gì phải ôm phiền phức này!”

Cậu bé ôm lấy cổ sư phụ khóc hu hu, vừa nghe sư phụ cằn nhằn, vừa theo sư phụ đi xa dần.

Về sau tướng mạo của nam nhân nọ bị quên lãng theo số tuổi tăng dần của cậu, duy có câu nói tựa như mộng ấy, vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ nửa đêm chợt tỉnh.

Y nói, tên ngốc kia vẫn đang đợi ngươi, ngươi phải sớm ngày trở về.

— Toàn văn hoàn —



Phần bên dưới là đôi lời của mình



Trăm ngàn năm sau, ngươi chớ lãng quên thủy quỷ giữa lòng hồ này

… quỷ ở hồ Mãn Hoa.

Khi không may bị chết đuối Khương Tái Phùng vẫn là một cậu trai mới lớn. Hắn chỉ là uống say rồi rơi xuống hồ trong lúc sơ ý, vô tình cứu một thủy quỷ, vô ý nhốt mình ở hồ Mãn Hoa. Tái Phùng có sự chấp nhất và đơn thuần mà thế nhân ít có, có lẽ là bởi vì trái tim lương thiện, cũng có lẽ bởi vì ít trải sự đời, hắn không muốn kéo người khác xuống hồ thay thế mình.

Vô Chấp là hồ thần của hồ Mãn Hoa. Thần cũng như tên, không chấp nhất cái gì cũng không thể chấp nhất cái gì. Cũng không phải là y cố lờ đi không để ý thứ gì, chỉ là đã cô đơn đến nỗi không cảm thấy đó chính là cô đơn nữa, vô luận là làm thiên thần hay là hồ thần. Vì thế, câu mà y nói nhiều nhất với Khương Tái Phùng chính là, nếu ngươi không chịu nổi tịch mịch, thì tìm một người mà hại, rời khỏi nơi này đi.

Sự bất cẩn của Tái Phùng hay biết đâu chính là an bài từ thiên thượng đã thình lình xảy ra, để rồi hai kẻ không biết yêu lần đầu tiên gặp gỡ định mệnh của mình, hoặc, chúng ta có thể gọi đó là ái tình.

Tái Phùng thích Vô Chấp.

Từ lúc nào thích đã không rõ, nhưng chung quy là thích, thế nên mới lo được lo mất, tâm tư không còn bình thường, hắn muốn thân cận, không muốn rời xa Vô Chấp, thậm chí mê muội vì hồ thần, nảy sinh ý nghĩ… khá vô sỉ, hắn sợ Vô Chấp lãnh đạm, sợ Vô Chấp sẽ quên mình như đã từng quên vô số thủy quỷ trước đây.

Tình yêu thuần tịnh của một chàng trai trẻ cố chấp đến lạ thường, cứ nghĩ với cái tính “cà lơ phất phơ” của mình, Tái Phùng sẽ chẳng thích gì lâu đâu, vậy nhưng chàng ta lại đã chờ đợi Vô Chấp bằng tất cả thời gian mình có, tình nguyện trầm mình trong cô đơn, và sự khổ sở vì chờ đợi. Ngay cả chuyện đầu thai, dù thổ địa có xem đó như là một con đường giải thoát, nhưng với Tái Phùng đó có lẽ chính là bắt đầu của một khoảng chờ đợi mới. Làm thần làm quỷ cũng đều là bất lực, vỏn vẹn năm bước làm sao xuyên qua xa xôi để đến với con đường đi ra nỗi cô độc mà trời cao chú định? Cho nên Tái Phùng đã chọn làm người, hay nói cách khác là làm đạo sĩ hết kiếp này sang kiếp khác, chỉ cầu có được năng lực đi tìm kiếm người mà mình chờ đợi trăm ngàn năm qua.

Nghe nói tu hành như đạo sĩ nếu như khổ tu không nản thì có ngày sẽ được thăng hàng tiên ban, trở thành tiên thì có thể nhìn thấu các kiếp trước, không phải qua luân hồi. Cho nên “nếu có thể làm người, tại sao phải làm quỷ” cũng có lý lẽ của nó.

Còn như Vô Chấp, có lẽ cả đời này hồ thần cũng không hiểu nổi “tình” là gì, dẫu rằng bản thân sớm đã chìm trong nó, bị nó gây cho những cảm xúc lạ lùng, bị nó chi phối, bị nó dẫn dắt làm những điều mà ngay chính bản thân cũng không thể hiểu nổi.

Kỳ thực trước khi Vô Chấp gặp gỡ Khương Tái Phùng, y không biết cô đơn, là Tái Phùng dạy cho y cô đơn.

Cũng chính chàng trai trẻ ấy đã làm nảy sinh thứ tình cảm mà thần tiên hiếm ai nếm trải đó trong lòng hồ thần. Khiến cho ngài hỉ nộ ai nhạc, khó chịu, phiền muộn, hành động như một phàm nhân, và thậm chí tự dối lòng rằng “đây hẳn không phải cô đơn”.

Ngoài ra còn có nhớ mong, luyến tiếc, không đành.

“Hỏi hắn, còn nhớ hay không có một thiếu niên, trong mắt khó giấu ánh hào quang đơn thuần mà chính trực, cố chấp nói rằng, muốn cùng ta làm hồ thần và thủy quỷ bên Mãn Hoa hồ, đời đời kiếp kiếp vĩnh vĩnh viễn viễn.

Ngươi hỏi hắn, ngao du bốn phương, có gặp qua thiếu niên ấy giữa biển người mênh mang hay không.

Nếu như có, ngươi hãy nói cho hắn, kiếp ấy hắn tên là Khương Thu, tự Tái Phùng.”

Có lẽ đối với một số độc giả, kiểu kết thúc truyện mà nhân vật đầu thai chuyển kiếp và gặp lại người thương cũng xem như một kết thúc có hậu, nhưng với mình thì không.

“Lại một lần nữa tương phùng và biệt ly người anh hào trong ba kiếp

mà vì sao trong ngoài ánh mắt người, tình yêu sâu đậm đã hóa bụi trần?”

Dù cho là gặp lại nhau, nhưng người hôm nay đến đâu phải thủy quỷ Khương Tái Phùng của Mãn Hoa hồ thuở xưa, diện mạo kia nào phải khuôn mặt thư sinh văn nhã của chàng trai trẻ tên Khương Thu, mà quan trọng hơn cả, trong ánh mắt kia nào tìm đâu thấy thứ tình cảm chấp nhất và niềm quyến luyến một thời đối với hồ thần Vô Chấp. Cho nên trong lòng y cũng không mấy hi vọng, năm tháng nhiều lần lẳng lặng ra đi mà hồ thần vẫn đang đứng đó, tình nguyện không có ngày gặp lại, có lẽ ngài đã sớm nhìn thấu…

… sông thu đã qua, không lại tương phùng.

Ngày đó Vô Chấp chọn ra đi, chắc hẳn trong lòng đã tính sẵn ngày trở về. Cũng như Tái Phùng, Vô Chấp có ở lại cũng chỉ có thể làm một kẻ trông hồ vô lực, chi bằng đi giành lại sức mạnh, có năng lực giải thoát cho cả hai, để cả hai người đều không cần phải nhốt mình ở chốn này, mà có thể cùng ngao du bốn phương, đi nhìn xem những điều thú vị trong nhân gian, đó mới là cuộc sống mà Tái Phùng nên được có. Trong lòng Vô Chấp luôn xem Tái Phùng như một đứa trẻ, thương hắn, nhường hắn, bởi vậy đến khi nảy sinh “thứ tình cảm khác lạ ấy”, hồ thần muốn che chở và mang đến cho hắn một cuộc sống khoái nhạc hơn cũng là điều dễ hiểu.

Chỉ là, thật không ngờ vận mệnh của cả hai lại chính là luân phiên chờ đợi. Quả thật đời này tương phùng đã mang đi rất nhiều, chỉ mong có một ngày tu thành chính quả, hai kẻ hữu duyên hữu phận hữu tình sớm ngày tái phùng.

Con nước êm đềm muốn nổi lên một lần sục sôi, cần có nỗi hoảng sợ áp đảo đi bản năng. Chấp nhận đánh đổi nửa đời tu vi vì hắn, xem như Tái Phùng đã trở thành “nỗi hoảng sợ” mà Vô Chấp không có cách áp chế rồi. Nhưng chúng ta hãy tin rằng, nửa thân linh lực này của Vô Chấp là một món đầu tư bội lời đi, ngày “đạo sĩ” đến đón hồ thần chung quy cũng đến thôi!

Cá nhân mình nghĩ, nếu bỏ qua một câu chuyện sông hồ thần quỷ lãng mạn như thế này thì quả là một điều đáng tiếc, đôi khi cái nhãn HE hay SE BE nó đã không đo được chính xác mà còn đánh lừa độc giả chúng ta.

Hẹn gặp lại mọi người ở một câu chuyện khác!