Quy Tắc Bẫy Tập Thể

Chương 40: Anh hùng !




Đến văn phòng An công tử, anh ta đang ngồi sau vị trí của mình , cũng không thèm để ý đến ta .

Ta thực thức thời tự mình ngồi trên sô pha, che mặt bằng cuốn bản thảo , miệng than thở , phỏng đoán các loại trường hợp vấn đề mà ta có thể bị người mới hỏi trong quá trình phỏng vấn , cùng với những điều mà ta cần hỏi bọn họ , bọn họ sẽ đối đáp như thế nào .

Mới đầu, ta là ngồi đứng đắn , sau lại bởi vì chiếc sô pha này quá thoải mái , không nằm một chút thật sự là không nể mặt bản thân , mà khi ta nằm xuống thì cũng bắt đầu buồn ngủ luôn .

“Tỉnh tỉnh! Nước miếng đều chảy ra rồi , cô là đến tăng ca hay là đến ngủ ?” An công tử thực không khách khí đánh thức ta .

Ta mơ mơ màng màng đứng lên, “Làm sao vậy?”

Anh ta thở dài, ngồi xuống ở bên cạnh ta , thuận tay rút ra cái khăn giấy lại đây lau nước miếng cho ta , chờ anh ta lau xong rồi, ta mới phản ứng được đã xảy ra cái gì, cười khan vài tiếng, “Làm phiền lãnh đạo đại giá.”

Mặt anh ta không chút thay đổi nhìn ta, “Tôi là sợ cô làm dơ sô pha của tôi .”

“Thế à.” Trong lòng ta oán thầm, người này thật quá đáng, rõ ràng thấy ta đang ngủ lại còn thô lỗ như vậy đánh thức ta, thật không phải đàn ông , chờ đến lúc anh ta ngủ , xem ta chọc ngoáy như thế nào !

“Ăn cơm đi.”

Anh ta nói như vậy , ta mới phát hiện , trên trà bàn trước mặt đã đặt đầy đồ ăn . Bụng của ta tựa hồ là cũng đã tỉnh ngủ , óc ách ọc ạch kêu vài tiếng, ta cười cười với An công tử, “Đều là thứ tôi thích ăn !”

“Có vẻ không có cái gì là cô không thích ăn thì phải.”

Có đôi khi lá gan của ta đặc biệt lớn , nhất là đối mặt với thời điểm bất ngờ ta liền dễ dàng nói năng mà không suy nghĩ , cho nên ta cười nói: “Anh cũng đừng khẩu thị tâm phi , tôi biết anh rất tốt với tôi mà .”

An công tử nghe xong thế nhưng cũng nở nụ cười, anh ta tiến sát vào một ít, hơi thở phun trên gương mặt ta, “Tôi đối với cô tốt như vậy, cô định báo đáp tôi như thế nào ?”

“Hôm nay tôi lấy công ty làm vinh! Ngày sau công ty lấy tôi làm vinh! Tôi nhất định sẽ cố gắng hơn nữa!”

“Cô lấy công ty làm vinh còn có thể, chứ để cho công ty lấy cô làm vinh, tôi cảm thấy đây là chuyện không có khả năng .”

Ta bĩu môi, “Anh đừng đả kích một cô gái tràn đầy nhiệt huyết như vậy , nên vì sự phát triển của công ty mà cống hiến tinh thần được không? !”

“Ăn cơm đi!” Anh ta cầm một chén cơm đưa cho ta.

Hai người chúng ta yên lặng ăn, không một tiếng động , bộ dáng ăn cơm của An công tử thật giống như đại cô nương thêu hoa vậy, chậm chạp làm cho người ta vội muốn chết . Vừa mới bắt đầu ta còn ngượng ngùng ăn quá nhanh, dù sao cướp miếng ăn với lãnh đạo là không đúng , nhưng là về sau , ta thực không thể chịu nổi nữa , bắt đầu cuồng ăn.

Chỉ có ăn cơm như vậy mà không khí rất quỷ dị, nhớ tới bữa cơm của nhà chúng ta , bữa cơm nào mà chả hoà thuận vui vẻ, tiếng cười tiếng đùa vang lên khắp nhà , nếu không may thì đồng chí Kỷ Hoài cũng sẽ ở thời điểm ăn cơm quở trách ta một phen, tốt xấu thì cũng là có cái tức giận, không khí trầm lặng lúc này cảm giác thực không dễ chịu .

“An công tử.” Ta bắt đầu tìm chuyện để nói.

“Ừm.”

“Gần đây có phải anh rất bận hay không a?”

“Ừm.”

Hiển nhiên là An công tử không quá quan tâm đến ta, từng chữ từng chữ một phun ra thật sự rõ ràng. Ta không phải là người không nói được lời nào thì sẽ chết, chính là ta cảm thấy cơ hội khó khăn lắm mới có được , hẳn là nên nhắc tới vấn đề hạnh phúc chung thân, vì thế ta lại quanh co lòng vòng nói: “Thật lâu rồi anh chưa gặp mặt Hasse phải không ? Làm việc thì cũng phải chú ý thân thể a!”

An công tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, “Tôi thấy Hasse với việc tôi cần chú ý thân thể có cái gì liên hệ đâu?”

“Điều này cũng không phải không có liên quan .” Ta bị cạn vốn từ , chẳng lẽ anh ta lại quên lời nói hùng hồn phải giúp của ta rồi sao? Tuy rằng ta biết, ở thời điểm anh ta bận bịu nói điều này không thích hợp cho lắm , nhưng là anh ta một năm bốn mùa đều bận , chờ anh ta không bận phỏng chừng phải đợi tới lúc về hưu, nói không chừng khi đó khoa học đã muốn phát triển nhanh chóng, Duy Cầm nhà ta cùng Hasse đều có thể thực hiện được nam*nam đẻ con .

“Có phải cô muốn cho tôi hẹn Hasse ra ngoài đi chơi hay không ?”

Mắt ta sáng lên, vội vàng gật đầu, “Giải trí và công việc là hai vấn đề liên hệ khá thân thiết a, anh có thể cùng Hasse nói chuyện công việc ở bên ngoài, tổng giám đốc thực anh minh.”

Anh ta hừ một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Ta thấy đã có cơ hội chuyển cơ, bắt đầu khen tặng anh ta, “An công tử anh thật sự là một nhân tài, tôi dựa theo biện pháp mà anh nói đối đãi Đường Duy Cầm, quả nhiên thái độ của cậu ấy khác hẳn .”

Anh ta hơi nghi hoặc, “Tôi nói cái gì ?”

“Tôi lạt mềm buộc chặt với cậu ấy , liên tiếp giả vờ đáng thương, tiếp theo giả vờ rộng lượng, thế rồi …”

Ngay tại thời điểm ta chậm rãi khoe khoang chiến quả, An công tử hung tợn ngắt lời ta, “Cô dừng lại cho tôi! Khi nào thì tôi nói cho cô làm như vậy với Đường Duy Cầm ?”

“Không phải anh thường xuyên lầm bầm lầu bầu như vậy sao?”

An công tử nhíu mày, sắc mặt bắt đầu phát xanh, híp mắt lại , “Khi nào thì cô nghe lời tôi nói như vậy ?”

Ta cười hắc hắc, “Thực hữu dụng đó ! Duy Cầm tốt với tôi hơn, chúng tôi còn cùng nhau tâm sự , muốn hẹn nhau đi chơi cơ đấy.”

“Cô với Đường Duy Cầm đi chơi?”

“Ừ, học viện bọn họ có tổ chức vũ hội, là do thành viên trong hội tự mình tổ chức , cử hành ở một gian quán bar , cậu ấy cho tôi làm bạn đi cùng đó .”

“Thế à , còn có chuyện như vậy sao ! Hasse biết không ?”

“Việc gì phải nói cho anh ta ? Tôi với Đường Duy Cầm tốt xấu gì thì cũng vẫn là thanh mai trúc mã a, tôi đi cùng cậu ấy là quá bình thường.”

An công tử nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng, ánh mắt kia bao phủ ở trên người ta , nhất thời làm cho ta cảm thấy hôm nay nhiệt độ hạ dưới 0 độ , biểu tình của anh ta đây là sao, rất kỳ quái .

“An công tử, anh làm sao vậy?”

“Khi ăn cơm không được nói chuyện .” Anh ta hừ một cái , không thèm để ý đến ta nữa .

Ta tự biết không thú vị , cũng cúi đầu từ từ ăn cơm.

Ăn cơm xong, có nhân viên của nhà hàng tới thu dọn, có tiền chính là có điểm ưu việt ấy, ăn đồ gọi từ bên ngoài mà còn có người chuyên phục vụ thu dọn .

Ta suy nghĩ nên tan tầm về nhà , nhưng là thấy An công tử không có ý tứ muốn đi chút nào, ta cũng không dám tự mình đi trước, vì thế ta liền tiếp tục ngồi ở trên sô pha lẩm bẩm học thuộc bản thảo cho cuộc phỏng vấn, lâu dần ta liền nằm ở trên sô pha, lại sau đó, không biết khi nào thì ngủ mất .

Ta có tật xấu đi tiểu đêm, khi ta mơ mơ màng màng đứng dậy đi tìm toilet , mới nhớ tới đây không phải nhà của mình , nhìn nhìn chiếc áo khoác trên người, là của An công tử , điều hòa cũng tắt đi rồi , anh ta vẫn còn đang làm việc trên máy tính. Ta đi pha cho anh ta một tách cà phê , giống như là trước kia khi vẫn còn làm trợ lý, nhẹ nhàng đặt ở bên tay trái của anh ta .

Nhìn thời gian, thế mà cũng đã tận 11 giờ rồi .

“Tỉnh rồi a, thời gian không còn sớm , đưa cô về nhà thôi .” Anh ta nói xong thế nhưng lại không có ý tứ lập tức đi, vừa uống cà phê mà ta pha , vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính .

“Đây là cái gì?” Ta nhìn thấy tư liệu trên màn hình , ra vẻ là một cái đề án.

“Một bản đề án, bắt đầu làm ngay từ khi tôi chưa vào công ty, mua một mảnh đất lớn, dự tính xây dựng một công viên chủ đề.” Anh ta tựa lưng vào ghế , tựa hồ hơi mệt .

” Công ty chúng ta không phải làm về bất động sản sao , sao lại còn làm cái này?”

“Bất động sản cũng không phải chỉ bán nhà ở a, tôi nghĩ làm thêm một số nghiệp vụ khác . Đây là do một tay tôi khai phá, tôi nghĩ phải làm cho tốt .” Khó được anh ta còn nguyện ý thật sự trả lời vấn đề của ta , cuối cùng anh ta nói: “Cô massage bả vai cho tôi .”

“Có tiền công không?”

“Khi còn ở bệnh viện, cô đã nói về sau cái gì đều nghe tôi , quên rồi hả ?”

Ta cắn chặt răng, thằng nhãi này chỉ thích nhớ rõ loại chuyện này. Vì thế ta niết xong bả vai rồi lại ấn huyệt thái dương, ấn xong huyệt thái dương rồi lại đấm lưng, anh ta thì tiêu diêu tự tại giống như một lão địa chủ .

Một hồi lâu sau, tay của ta hoàn toàn mỏi rã rời thì anh ta mới để cho ta dừng lại, đứng lên nói: “Đưa cô về nhà thôi.”

“Được!”

Chúng ta một trước một sau tiêu sái đi ra , anh ta khóa cửa phòng , trên người ta vẫn khoác chiếc áo vest kia, là anh ta bức bách ta phải mặc trên người , kỳ thật ta thật muốn nói rằng , An công tử này , hiện tại là giữa hè, không lạnh tí nào đâu a!

Thang máy chậm rãi đi xuống , đột nhiên lắc lư vài cái, theo bản năng ta bắt lấy cánh tay An công tử , anh ta quay đầu liếc mắt nhìn ta một cái, “Đừng khẩn trương.”

Ta lắc đầu, “An công tử , anh nói xem , cái thang máy này sẽ không phải vừa vặn hỏng rồi sau đó vù vù sập xuống chứ , hai chúng ta đây có phải sẽ ngã thành bánh thịt hay không?”

Anh ta nhìn ta có chút buồn cười, “Cô miên man suy nghĩ cái gì…”

Phụt một cái , đèn trong thang máy tắt phụt , tối đen như mực , chỉ nhìn thấy biểu hiện trên màn hình đang giảm xuống , ta hét lên một tiếng, liều lĩnh tựa vào bên người An công tử .

Được rồi ta thừa nhận, ta sợ bóng tối, bóng tối sẽ mang đến khủng hoảng cho con người , bởi vì không thấy gì cho nên sợ hãi.

Cánh tay của An công tử ôm lấy ta, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc , “Không có việc gì , phỏng chừng là đèn hỏng rồi.”

Ta cố gắng trấn định, lại vẫn là không ngừng phát run, “Thế này mà không có việc gì ư ?”

“Tin tôi.”

Không biết vì sao, bởi vì hai chữ đơn giản này mà ta bắt đầu an tâm , nhưng là vừa giương mắt nhìn , tốc độ giảm xuống của cái thang máy kia sao lại càng lúc càng nhanh vậy? Ta có một loại dự cảm đặc biệt không tốt .

An công tử nhanh chóng ấn nút của mỗi tầng , sau đó đứng kề sát ta, mà ta bị anh ta dán chặt chẽ tại vách tường thang máy , tay kia của anh ta thì đột nhiên chạm vào đầu gối của ta , “Cong chân một chút.”

“Làm sao vậy ? !”

“Nghe lời đi !” Anh ta ra lệnh.

Tốc độ giảm xuống của thang máy càng lúc càng nhanh, ta có ngốc cũng biết cái thang máy này thật sự xảy ra trục trặc , chẳng lẽ cái mạng nhỏ này của ta từ nay về sau sẽ đi đời ? Ta còn có thì giờ tốt đẹp a! Ta sợ hãi, chung quanh một mảnh tối đen, thời gian phi thường ngắn ngủi , ta không kịp tự hỏi cái gì, thậm chí không biết nên nói cái gì hay di ngôn nhắn nhủ linh tinh gì đó , theo bản năng ta ôm chặt An công tử.

“Đừng sợ.” Anh ta nói bên tai ta , giọng nói trầm ấm hữu lực.

Ta đặc biệt muốn ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái, cho anh ta một cái ánh mắt kiên định, nhưng tôi không lý trí như anh được , ta khóc hô nói một câu, “Anh định lừa ai a”.

Thang máy đột nhiên dừng lại, An công tử ôm đang ta xụi lơ đi đến cửa thang máy, sau đó đem ta túm đi ra, khi ta đặt mông ngồi dưới đất, sau khi hoàn toàn cảm thấy đảm bảo an toàn , ta oa một tiếng khóc òa lên, không còn hình tượng .

“Sao tôi cùng một chỗ với anh lại không hay ho như thế a? ! An công tử anh là đồ sao chổi a!”

“Không có việc gì rồi , cô khóc cái gì nào , đây không phải là không có việc gì sao.” Anh ta mạnh mẽ ôm lấy ta, còn ta thì liên tiếp đấm đánh anh ta .

“Cái công ty đểu a, cái thang máy đểu a, không biết tìm người sửa chữa sao , tên tổng giám đốc đểu này !”

“Tôi sẽ không để cho em gặp chuyện không may , em xem em còn khóc cái gì nào !”

An công tử vừa vuốt đầu ta vừa rống ta, cảm giác này đặc biệt kỳ quái.

Nhưng ta vẫn còn cố giương cái miệng rộng tru lên, “Vạn nhất chết thật thì sao ? Tôi còn có công việc bề bộn chưa có làm xong đâu , tôi mà chết thì Duy Cầm làm sao bây giờ? Chúng tôi còn chưa có kết hôn đâu, tôi không muốn chết a, cho dù chết cũng phải cùng cậu ấy chết cùng một chỗ a! Chúng tôi là thanh mai trúc mã, trước đây tôi đã từng lôi cậu ấy đi thề nguyện, không thể sinh cùng năm cùng tháng, nhưng cầu chết cùng tháng cùng năm !”

Ở dưới ngọn đèn, An công tử đen mặt trong mặt nháy mắt, anh ta nói: “Còn muốn chết đồng huyệt có phải hay không? !”

“Cái gì mà đồng học (bạn học)? Đúng, hai chúng tôi là bạn học mà ! Bắt đầu từ nhà trẻ , mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học.”

“Tô Nhuận! Cô mà khóc thêm một tiếng, tôi liền trừ nửa tháng tiền thưởng của cô đấy!”

“Xịt” một tiếng, ta đình chỉ nức nở, lặng yên không phát ra một tiếng động.

“Cô chỉ có yêu tiền như vậy thôi !” An công tử hung tợn nói.

“Yêu tiền thì làm sao nào ? Đó là vì tôi yêu Mao chủ tịch, tôi tự hào!” Ta nói năng đúng lý hợp tình.

“Đi xuống thôi.” An công tử giúp đỡ ta đứng lên, nhưng vì chân còn mềm nhũn , bất đắc dĩ, sức nặng cả người ta đều đặt trên người anh ta .

Mà để cho chúng ta ngạc nhiên là, chúng ta vừa quay người lại, thì cái thang máy kia lại khôi phục bình thường , chậm rãi hạ xuống. Điều này quả thực làm cho ta nghĩ rằng chẳng lẽ mình gặp phải chuyện ma quái gì sao .

Mặc dù hành lang có đèn cảm ứng chợt lóe chợt tắt , nhưng là vì không có một bóng người nên toàn bộ đều tối đen, An công tử nắm chặt tay ta, từng bước một đi xuống phía dưới. Rốt cục đến bãi đỗ xe ngầm , anh ta tự mình mở cửa xe cho ta, sau đó thắt dây an toàn cho ta rồi mới lên xe.

Dọc theo đường đi anh ta đều không nói chuyện, ta tự nhiên càng sẽ không nói cái gì .

Đợi khi tới cửa nhà ta , anh ta mới nói: “Vào đi thôi, tôi nhìn em đi.”

“Ừm.”

“Tô Nhuận, ngày mai cho em nghỉ nửa ngày , ngủ một giấc thật ngon , buổi chiều lại đến công ty, tôi sẽ nói với quản lí của em .” Tựa hồ là An công tử thấy được ánh mắt của ta, ngay sau đó lại bổ sung một câu, “Mang lương.”

“Đa tạ lãnh đạo quan tâm!” Ta vui vẻ ra mặt, An công tử thật đúng là hiểu biết ta.