Quy Tắc Ngầm

Chương 93: Vĩ thanh*








*Vĩ thanh: khúc hát cuối cùng, trong văn học thì có nghĩa là phần kết thúc hoặc giai đoạn kết thúc, cũng hay được dùng để chỉ chương cuối cùng của truyện, riêng ở đây thì còn 1 chương kết thúc cuối nữa.


A Sâm cả kinh, nhanh tiến lên chặn trước Tiêu Mạc Ngôn.


"Hạ lão gia, ông không thể động vào tiểu thư, Hạ tiểu thư sẽ hận ông cả đời."


A Sâm lúc đầu cùng Tiêu Niên lăn lộn cũng rất tôn kính Hạ Nhiên. Hành động xả thân cứu chủ của anh ta rất được chú ý, Hạ Nhiên cũng vì thế mà đối xử với A Sâm tốt hơn, ý đồ muốn dùng số tiền lớn mua chuộc anh ta. Nhưng mà lại bị A Sâm cự tuyệt, ấn tượng của Hạ Nhiên đối với anh ta càng thêm đậm. Không ngờ gặp lại, hơn mười năm, A Sâm lại liều mạng vì hậu nhân của Tiêu Niên, Hạ Nhiên lắc đầu nhìn anh.


"A Sâm, Tiêu Niên là người thế nào cậu cũng biết, vì hắn có đáng không?"


A Sâm dùng cả thân người che cho Tiêu Mạc Ngôn, lắc đầu.


"Hạ lão gia, tôi không phải vì lão gia, mà là vì tiểu thư."


"A Sâm, anh tránh ra!"


Tiêu Mạc Ngôn vẫn im lặng nãy giờ bỗng lạnh lùng mở miệng, vẫn khoanh tay không biểu cảm nhìn Hạ Nhiên, trong ánh mắt là sự khinh thường và nhạo báng.


A Sâm xoay người nôn nóng nhìn cô.


"Tiểu thư, ông ta..."


"Tôi muốn anh tránh ra!"


Giọng nói lại nâng lên một bậc, biểu cảm lại càng trầm xuống, A Sâm cũng không nhiều lời, nắm chặt tay, lui xuống bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn, nhìn mấy thanh niên cầm dao phía sau, nhíu mày.


Con dao sắc bén chậm rãi nâng lên, hướng về phía Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Nhiên dần trở nên hung ác. Tiêu Mạc Ngôn lại mặt không đổi sắc, ngưng mắt nhìn Hạ Nhiên, chậm rãi nói:


"Hạ Nhiên, ông biết không, đời này, người ông cần xin lỗi nhất là Hạ Linh Doanh."


Tay cầm dao run lên, Hạ Nhiên không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt bức người.


"Khâu Mục Doanh phản bội ông, Tiêu Niên là kẻ thù của ông, ông trốn ra nước ngoài, vẫn nghĩ bản thân mình là người thống khổ nhất, nhưng ông có từng nghĩ tới Hạ Linh Doanh hay không? Ông đột ngột rời đi, để lại người cô ấy cùng người mẹ đã từng phản bội, đối mặt với con gái của kẻ thù hại cô ấy nhà tan cửa nát, tất cả cô ấy đều nhẫn nhịn, ông có từng nghĩ đến, là vì sao hay không?"


"Nếu không phải để bảo vệ ông, Hạ Linh Doanh có thể sống bên cạnh người mình yêu thật hạnh phúc, ông cho rằng nếu không có cô ấy, ông được sống an ổn đến bây giờ sao?"


"Không tới phiên cô lên tiếng giáo huấn tôi!"


Hạ Nhiên hung hăng nói, vung dao lung tung.


"Biết rõ cô là con gái của Tiêu Niên, biết rõ cô chẳng qua lợi dụng nó để trả thù, lại còn yêu cô, còn lún sâu vào, tất cả đều là tự nó chuốc lấy!"


Đâm mạnh con dao về phía Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn lưu loát tránh né, né được một dao, A Sâm bên cạnh đã muốn không chịu nổi, tiến lên vài bước, lại bị Tiêu Mạc Ngôn đưa tay cản lại. Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Hạ Nhiên, lắc đầu.


"Hạ Nhiên, ông nói Tiêu Niên, lẽ nào ông chưa từng như thế?"


Tiêu Mạc Ngôn cười, Hạ Nhiên nghe thế lập tức lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn bốn phía. Thanh niên cầm dao bên cạnh đã sớm thu hồi con dao trong tay, tỉnh táo nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


Tiêu Mạc Ngôn khinh miệt nhìn hắn, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, cô chậm rãi bước đến bên Khâu Mục Doanh.


Ngồi trên sofa, Tiêu Mạc Ngôn nhìn Khâu Mục Doanh mặt đầy máu, nhìn nửa gương mặt của bà, nhìn người cô hận hơn mười năm qua, trong mắt dần hiện lên một tầng âm trầm, cô cắn răng, nói chậm rãi.


"Tôi không muốn Hạ Linh Doanh đau khổ, đến bây giờ vẫn chưa động vào bà, lại không ngờ bà bị người đàn ông của mình hành hạ thế này, cũng giống như Tiêu Niên ngày đó đối xử với mẹ tôi, nhân quả báo ứng, nhân quả báo ứng..."


Thê lương cười, giọng nói thống khổ, Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi đứng lên. Báo thù, báo thù, rửa nhục, rửa nhục... Những dấu vết từng khiến cô thống khổ bị lau đi, nhưng trong lòng tại sao vẫn đau như vậy?


Cô làm nhiều việc như vậy, hao tổn tâm cơ, thương tổn vô số người, đổi lấy cừu hận thì thế nào? Mẹ cô không bao giờ có thể sống lại, lại càng không thể mỉm cười với cô...


Tất cả đều nên kết thúc, Tiêu Mạc Ngôn xoay người, tầm mắt chầm chậm đảo qua trên người Tiêu Niên và Hạ Nhiên, thở dài một hơi nhìn về phía A Sâm.


"Kết thúc đi!"


"Vâng!"


A Sâm tất cung tất kính gật đầu, Tiêu Mạc Ngôn vô lực nhìn qua một lượt, xoay người rời đi trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.


Hạ Nhiên nhìn chằm chằm cô, xoay người lao đến bên thanh niên cầm dao, đánh hắn.


"Mày đang làm cái gì vậy?"


Ôm mặt, thanh niên kia kích động xoay người quát những người phía sau.


"Các người thất thần cái gì, mau bắt lấy cô ta!"


Ngoài dự liệu, mới vừa rồi họ còn là thủ hạ của hắn, nay lại mặt không thay đổi nhìn hắn, hai tay đặt sau lưng, không động đậy.


"Đủ rồi!"


A Sâm nghiêm túc trầm giọng, thanh niên sửng sốt quay người nhìn anh.


"Hạ lão gia..."


A Sâm chuyển hướng nhìn Hạ Nhiên, Hạ Nhiên nhìn anh, lại nhìn đám người phía sau, tay phải chậm rãi buông ra, con dao sắc bén rơi xuống đất phát ra tiếng kêu thanh lãnh.


A Sâm nhìn con dao trên đất, lắc đầu.


"Hạ lão gia, chứng cứ thu được ở nhà Lam Thần đều được giao cho tôi."


Hạ Nhiên nghe lời này, ngẩng đầu mạnh nhìn A Sâm. A Sâm nhìn ông rồi thở dài, phất tay, người bên cạnh tiến lên đưa ra một gói hàng màu đen.


Đưa gói hàng cho Hạ Nhiên, A Sâm nhìn ông, giọng trầm thấp.


"Tiểu thư đã tìm được Hạ tiểu thư, tìm đến nhà Lam Thần, biết rõ mọi chuyện, hôm nay đến đây chẳng qua là muốn xem ông bày ra kết cục thế nào."


Hạ Nhiên vốn vô lực nghe A Sâm nói, hai chân mềm nhũn, chậm rãi quỳ xuống đất, trong lòng thấp thỏm, chẳng lẽ Tiêu Mạc Ngôn đã đem chứng cứ giao cho cảnh sát?


A Sâm nhìn Hạ Nhiên đang suy sụp, chậm rãi lặp lại lời của Tiêu Mạc Ngôn.


"Tiểu thư nói, Hạ tiểu thư trên đời này yêu quý nhất là ông cùng Hạ phu nhân. Chứng cứ này toàn bộ giao lại cho ông."


Hạ Nhiên vội ngẩng đầu nhìn A Sâm.


"Cô ta thật sự tốt như vậy?"


Không nhìn ông, A Sâm xoay người nhìn Khâu Mục Doanh sớm đã ngây dại, lại nhìn Tiêu Niên bên kia đang im lặng, anh lắc đầu.


"Lão gia, tiểu thư nói nếu ông còn có lương tâm, thì nên đến mộ phần của phu nhân mà quỳ lạy sám hối, ông âm thầm giúp cô ấy việc ở Thiên Hoàng, cô ấy sẽ không truy cứu nữa."


Vung tay lên, đám người bên cạnh nhanh chóng tụ tập lại phía sau A Sâm.


"Xử lý nơi này cho tốt."


A Sâm chậm rãi phân phó, nhìn thủ hạ nằm trên vũng máu, thở dài, ánh mắt một lần nữa dừng ở trên người Hạ Nhiên.


"Hạ lão gia, tiểu thư không hy vọng ông và Hạ phu nhân lại xuất hiện trước mắt cô ấy."


Lưu lại một câu, A Sâm xoay người, mang theo người đi ra ngoài, chỉ để lại Hạ Nhiên ôm kiện hàng chứa chứng cứ đổi lấy bằng máu tươi, chỉ để lại Khâu Mục Doanh với hai hàng nước mắt khô cằn, chỉ để lại Tiêu Niên đang trầm mặc hút thuốc.


========================


Ngồi trên xe, gió lạnh thổi vào, Tiêu Mạc Ngôn vô lực tựa vào ghế, chậm rãi nhắm hai mắt.


Tài xế nhìn Tiêu Mạc Ngôn, chậm rãi hỏi.


"Đến thăm phu nhân ạ?"


Gật nhẹ cằm, Tiêu Mạc Ngôn không mở mắt, tựa hoàn toàn vào ghế.


Chuyện cũ như khói, dũng mãnh lan tỏa vào trong lòng. Lúc nhỏ Tiêu Niên cùng mẹ cô cưng chiều, niên thiếu khi mẹ dắt theo cô ôm nỗi hận rời đi, cùng Tiêu Niên trở mặt thành thù, hơn mười năm đấu đá tranh đoạt. Còn có Hạ Linh Doanh, người âm thầm tách từng lớp bước vào lòng cô, giờ này khắc này, lại không ở bên cạnh cô...


Xe nhanh chóng chạy trên đường cao tốc, tài xế thường liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn xem cô đã ngủ, không dám làm ồn, chỉ tăng tốc độ xe.


Hơn nửa giờ sau đã đến mộ viên, xe vừa dừng lại, Tiêu Mạc Ngôn liền chậm rãi mở mắt, nhìn bên ngoài cửa xe rồi mở cửa đi xuống.


Tài xế sau lưng đã sớm cầm một bó hoa cẩm chướng trắng đưa cho Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn gật đầu.


"Tôi đi một mình được rồi."


Tài xế gật đầu, lui về sau tránh đường.


Nhiệt độ không khí buổi sáng sớm tương đối thấp, trong gió nhẹ, cả người Tiêu Mạc Ngôn hơi run lên, đôi môi vốn đỏ nay hơi tái đi, cô ôm bó hoa, chậm rãi bước vào phía trong.


Sau khi cắm hoa xong, ngón tay Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi lướt trên tên mẹ mình trên bia đá lạnh ngắt.


"Mẹ, mẹ, Tiêu bất hiếu, đến thăm mẹ..."


Nước mắt vốn đang kìm nén bỗng trào ra, tinh tế vuốt lên mộ bia, Tiêu Mạc Ngôn khóc nấc lên.


"Mẹ, hơn mười năm, con đã báo thù cho mẹ, báo thù..."


Ôm chặt lấy mộ bia, nước mắt Tiêu Mạc Ngôn không ngừng chảy xuống.


Hơn mười năm, cô từ một thiếu niên ngây thơ lột xác trở thành một thương nhân tâm ngoan thủ lạt.


Hơn mười năm, cô từ một tiểu thư bao nhiêu người hâm mộ trở thành tổng tài của Thiên Hoàng người gặp người sợ.


Vì sao trong lòng đầy ưu thương, nhưng ngoài mặt lại là ánh dương sáng rọi?


Có ai có thể nói cho cô biết, ai có thể...


Thân ảnh đơn bạc, thống khổ khóc, bất luận Tiêu Mạc Ngôn có cố gắng thế nào, bia đá lạnh lẽo trong lòng cũng không thể ấm áp, ngược lại, cả người cô lại bị khí lạnh ăn mòn.


Nước mắt đầy mặt, vô lực nằm trên cỏ, Tiêu Mạc Ngôn lẳng lặng chảy lệ, trước mặt mẹ, cô không cần phải che giấu điều gì cả.


Phía xa xa, một bóng người áo trắng chậm rãi đến gần, nàng đầy mặt bi thương nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhìn người đang nằm trên cỏ với gương mặt đẫm nước.


"Tiêu, xin lỗi, xin lỗi..."


Cảm giác ấm áp phủ lên mặt, Tiêu Mạc Ngôn không mở mắt, dùng lực ôm cô vào lòng, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cô, nhưng khi da thịt lạnh ngắt kia chạm vào lòng nàng, nước mắt Hạ Linh Doanh chảy xuống, hòa cùng nước mắt của Tiêu Mạc Ngôn, từng giọt từng giọt rơi trên mộ bia.


"Sẽ không, Tiêu, em sẽ không bao giờ, không bao giờ rời xa chị nữa..."