Quỷ thần trong tòa nhà cổ

Chương 15: Nhị ca




Cuối cùng thì, trước khi mặt trời xuống núi La Ngọc An cũng đã quay về được nhà cổ. Khi xe lăn bánh vào trong rừng, khi thấy những tòa tháp môn và đèn lồng đỏ rực, lòng cô bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác như đã về tới nhà. Từ khi mất đi người em gái duy nhất, cô đã chẳng còn nhà nữa, nhưng lúc này đây, lại có một ngôi nhà mới chờ cô trở về.

Chẳng sợ trăm ngàn năm trôi qua, cho dù rất nhiều người, rất nhiều chuyện đã đổi thay nghiêng trời lệch đất, thì Thị Thần vẫn ở đây, so với đời người ngắn ngủi vô thường thì ngài nào khác gì sự vĩnh hằng. Chỉ cần nghĩ thế thôi La Ngọc An đã thấy thật yên tâm rồi.

Vị khách của thị tộc Lương kia đã trở về rồi, sau khi nói thêm những lời đầy thâm ý thật giả lẫn lộn, thấy cô không có phản ứng gì mới nghêu ngao hát rồi rời đi. Hình như cô ta chỉ tiện tới xem cô thế nào thôi thật, vả lại trừ Tề Quý ra cũng không có ai thuộc những thị tộc liên quan đến đó, La Ngọc An thầm suy đoán giữa các thị tộc ước chừng cũng có nhiều quan hệ rắc rối phức tạp lắm, tỏ ra hữu hảo cũng chưa chắc đã hữu hảo thật; tỏ ra không hữu hảo, cũng chưa chắc đã là không hữu hảo thật.

Cô xuống xe tại cửa ra vào của nhà cổ, vệ sĩ mặc âu phục đi theo La Ngọc An cẩn thận bưng cây tường vi kia xuống xe. Để nó có thể sống tốt ở đất này thì cành lá, nụ hoa đã bị cắt tỉa đi rất nhiều, trông trụi lủi chứ chẳng hề đẹp đẽ chi nữa. 

Trong quá trình người ta cắt bỏ nhánh tường vi, La Ngọc An đã chọn lựa những đóa hoa nở đẹp nhất để bó thành một bó hoa. Khi cô ôm hoa vào lòng, bó hoa to lớn cơ hồ che khuất hết gương mặt cô, trên đường đi đóa hoa đó được chăm chút rất cẩn thận, vẫn giữ được vẻ tươi tắn khi vừa bị cắt xuống khỏi cành.

La Ngọc An ôm hoa đi tìm Thị Thần, nhìn cô chẳng khác nào một ông chồng đi làm sau đêm tân hôn, đến lúc về bèn mua hoa tặng vợ khiến cô ấy vui lòng. Cô bước đi rất nhanh, thị nữ đang che dù cho La Ngọc An cũng không theo kịp cô.

“Mặt trời đã lặn rồi, không cần che dù cho tôi nữa.” La Ngọc An thấy mặt trời chiều đã đổ về đằng tây bèn cười nói với bà cụ, sau đó ôm hoa chạy nhanh thêm mấy bước, nhón chân bước vào điện thờ.

Thế giới bên trong và bên ngoài bị chia cắt bởi khoảng sân của Thị Thần, y như có một kết giới vô hình nào đó bao bọc quanh đây vậy, trong này bầu không khí càng thêm yên lặng, thời gian cũng trôi chậm hơn, hương hoa xa xôi quyện với mùi hương khói thoang thoảng khắp năm khắp tháng. Đỉnh chóp tòa điện thờ hoa lệ, tinh xảo chiết xạ ánh hào quang cuối cùng từ phía chân trời, rực lên một màu vàng óng ánh, một lát sau, khi ánh sáng tắt, nó lại quay về với vẻ lặng lẽ u ám thường thấy.

Bước chân của La Ngọc An bất giác vững vàng hơn. Thật lạ, trước mặt Thị Thần cô rất muốn tỏ ra thận trọng, trưởng thành hơn, nhưng rồi không hiểu sao lại cứ “thoái hóa” thành một cô nhóc, lúc nào cũng lỗ mãng rồi khó kiểm soát được hành vi và cảm xúc của mình, cứ muốn làm nũng với ngài mãi.

“Thị Thần… Em đã về rồi.” Cô ôm hoa bước vào trong điện thờ, thấy bàn thờ vốn tối đen từ từ rực lên một ánh hồng, rồi trong chớp mắt, cả điện thờ đã sáng rực lên.

Thị Thần ngồi ngay ngắn trên bàn thờ, vẫn là tư thế đó, nhưng mà —— ánh mắt và dung mạo của ngài đã thay đổi mất rồi!

Thị Thần với vẻ ngoài của một chàng thanh niên lạnh như băng như tuyết, vẫn là áo trắng tóc đen, đen lại càng đen trắng càng thêm trắng, nhưng chẳng còn đâu vẻ ôn hòa dịu dàng như gió xuân của lúc trước, trên gương mặt ngài chỉ còn nét cứng rắn và sự lạnh lùng tới cắt da cắt thịt.

La Ngọc An dừng bước, kinh ngạc nhìn Thị Thần lạnh lùng trước mặt, những lời đồn trước kia cô từng nghe chợt ập về trong ký ức. Sau mỗi lần thức tỉnh tính cách Thị Thần cũng sẽ rất khác, cô biết, còn từng chứng thực chuyện này với Thị Thần nữa.

Theo như cô tính toán thì lúc cô chết Thị Thần cũng đã nên say ngủ và thức tỉnh rồi, nhưng rõ ràng sáng qua cô vẫn thấy Thị Thần dịu dàng cơ mà, sao nay về đã thay đổi mất rồi? Thị nữ đằng sau cô lại không mảy may đổi sắc, cứ vẫn cung kính với ngài như thường, dẫu sao họ cũng đã quá quen với việc Thị Thần thay đổi thế rồi.

Sau khi để cây hoa La Ngọc An mang từ bên biệt thự xuống, hai thị nữ bèn lui ra ngoài.

La Ngọc An ôm hoa đứng trong điện thờ chợt thấy gió đêm hơi lành lạnh, lúc này gió đêm vốn sẽ không lạnh đến thế. Cô run run, nhưng vẫn ôm hoa chầm chậm đi về phía Thị Thần, dâng… hoa lên trước mặt ngài, giống y như lần cô tặng ngài những đóa sơn trà làm bằng giấy.

“Đây là… Hoa em muốn tặng ngài.”

Giọng cô có vẻ hơi chần chờ, cảm giác vui sướng và hưng phấn không giấu nổi khi nãy như bụi hoa gặp phải mưa lạnh, bị dội cho tan tác, lòng cô bừng lên một thứ cảm giác khó chịu vô danh.

Đây là Thị Thần, là Thị Thần mà mình biết, mình yêu, cho dù là vẻ mặt xa lạ nhưng ngài vẫn là ngài, ngài vẫn nhớ hết mọi chuyện. La Ngọc An cứ thầm nhấn mạnh với bản thân mình mãi, mong là mình không lộ ra bất kỳ cảm xúc bài xích nào với Thị Thần hơi xa lạ này.

Thị Thần lạnh lùng nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng ngài cũng vươn tay ra nhận lấy bó hoa.

La Ngọc An ngầm thả lỏng bả vai căng chặt ra, chậm rãi thở phào một hơi, rồi lại lộ ra vẻ hoang mang không biết phải làm gì tiếp theo.

Đúng lúc này, Thị Thần cũng vươn bàn tay còn lại ra khỏi áo, ngài giơ bàn tay đang nắm ra trước mặt cô, rồi từ từ hé tay ra trong ánh mắt nghi ngờ của La Ngọc An, làm lộ ra đóa sơn trà màu đỏ giữa lòng bàn tay.

Mấy cánh hoa đỏ tươi mỏng manh, xúm lại bao bọc lấy nhị hoa màu vàng ở trung tâm.

Nhìn đóa sơn trà đỏ trong lòng bàn tay Thị Thần, La Ngọc An sửng sốt một hồi lâu, rồi tiếp đó lại chợt bừng lên cảm giác sung sướng như vừa sống sót sau tai nạn. Sự thấp thỏm và khó chịu ở tận đáy lòng cô lập tức bị đóa hoa này thổi bay, cô vươn tay cầm lấy đóa sơn trà, ngẩng đầu nở một nụ cười thân mật, nói những lời cô đã muốn nói từ lúc còn ngồi trên xe:

“Ở bên kia em thấy một cây tường vi rất đẹp, muốn mang nó tới đây trồng, nhưng thợ làm vườn nói muốn nó sống được thì phải tỉa bớt cành lá đi, em cảm thấy tiếc lắm, lại cũng muốn cho ngài thấy nó nở hoa trông ra sao nên mới hái hoa mang về đây.”

“Ngài có thích hoa này không ạ?” Lúc nói chuyện cô cứ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt lạnh lùng của Thị Thần. Và dẫu vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lẽo ấy, ngài vẫn trả lời cô:

“Hoa này, nở rực rỡ lắm.”

Đại khái là ngài thích nó. La Ngọc An cẩn thận chú ý tới tâm trạng của Thị Thần, cô siết chặt bàn tay đang cầm sơn trà đỏ, lại như thăm dò mà vươn tay ra bám vào mu bàn tay trắng trẻo lạnh buốt của ngài.

Thị Thần không có ý ghét bỏ hay muốn đẩy cô ra, vẫn cứ để mặc cho La Ngọc An chạm vào mình.

Trái tim La Ngọc An cứ như một đóa hoa, lúc trước co ro thành nụ, rồi trong quá trình cẩn thận chăm dò này lại chầm chậm thả lỏng, dần dần nở rộ.

Cô tựa đầu vào đầu gối cũng lành lạnh của Thị Thần, không kiềm giữ được sự lạc lõng, “… Ngài biến thành một vẻ khác.”

“Ừ.”

Hoa tường vi cô mang về rất thơm, hương nồng hơn hương sơn trà vốn nhạt rất nhiều, Thị Thần đặt một bó tường vi to vậy ở cạnh bên mình nên trên người ngài cũng nhiễm mùi hương ấy. Mùi hương xa lạ, dường như cũng khiến ngài xa lạ hơn, La Ngọc An chợt thấy lo lắng nghi ngờ, bất giác lại nắm lấy bàn tay lạnh của ngài chặt thêm.

“Sao vậy?”

Khó lắm La Ngọc An mới nghe được ý quan tâm trong lời này của ngài, cô lắc đầu, tóc đung đưa trên gối Thị Thần.

“Không sao, em chỉ nhớ ngài mà thôi.” Nếu biết ngài sẽ biến thành một vẻ khác nhanh như thế thì sáng sớm hôm qua cô đã không đi vội thế rồi.

Dưới ánh sáng đỏ trong bàn thờ, vẻ mặt hững hờ của ngài y như một chiếc mặt nạ, ngay cả đôi mắt cũng thật đờ đẫn, ngài nhìn phu nhân gối bên chân mình, “Em không quen với vẻ này của ta à?”

La Ngọc An cứ như đã làm sai điều gì, cô cúi đầu xuống, mím môi, “Em sẽ quen nhanh thôi.”

“Vậy, ta đã hiểu rồi.” Ngài kéo La Ngọc An lên.

La Ngọc An còn đang mờ mịt đã bị Thị Thần kéo đâm sầm vào người ngài, cô chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, đột nhiên lại xuất hiện trong mảng màu đen sền sệt ấy. Đó là chỗ hai ngày trước cô tới lúc đang mặc hỉ phục. 

Thị Thần cũng chìm trong màu đen như ngày đó, thấy cô, ngài mở mắt, cười: “Tới đây nào.”

Thấy nụ cười của ngài La Ngọc An bèn sáng mắt, cô đã tự nhủ phải chín chắn mà giờ cũng mặc kệ hết, chỉ cảm thấy vui sướng như đã mất đi thứ gì rồi lại tìm về được.

Cô bổ nhào qua, ôm lấy Thị Thần sẽ mỉm cười thật dịu dàng với mình, dốc sức ngửi ngửi mùi hương trên người ngài.

Thị Thần thở dài, ngài có vẻ hơi rầu rĩ, “Đều là ta cả, nhưng sao phản ứng của em lại khác biệt đến thế được nhỉ.”

La Ngọc An ôm cổ ngài, cô hơi xấu hổ, “Ngài, sao ở trong này là thế này, mới vừa rồi lại thế khác vậy ạ?”

Thị Thần vuốt mái tóc rối tung của cô cho thẳng thớm, chậm rãi nói: “Là mặt nạ mà thôi. Công chính nghiêm minh, lạnh lùng hà khắc, nhân từ hiền lành… Đều là mặt nạ tộc nhân dâng lên cho ta, duy chỉ ở trong đây mới là ta thật sự.”

La Ngọc An như suy nghĩ điều gì, vậy thực tế nơi này là chỗ chứa đựng sức mạnh của Thị Thần, là thế giới trong tượng gốm của ngài sao?

“Em đừng sợ, chỉ là mặt nạ khác nhau mà thôi, bản chất đều là ta cả.”

La Ngọc An được an ủi bởi thái độ của ngài cuối cùng cũng thực sự thả lỏng lại, cô chạm vào tay Thị Thần, gãi gãi ngón cái của ngài, “Vâng, em không sợ, sau này còn nhiều thời gian lắm, nhất định em sẽ quen với tất cả mặt nạ của ngài mà.”

Lời nói y như nhau, lần thứ nhất cô bảo đảm với vẻ căng thẳng, mà lần thứ hai thì chỉ toàn là dỗ cho ngài vui thôi.

Thị Thần cười nói: “Lúc em đột nhiên về gặp ta bị giật mình, thật ra trông cũng khá đáng yêu.” Nhất là mấy cử chỉ mờ ám dò xét xem ngài có giận không, thú vị, thú vị lắm. Nếu không phải ngài thấy cô bị dọa tới sợ thật sẽ không dẫn La Ngọc An tới đây an ủi đâu, nhìn nhiều thêm chút cũng tốt.

Thị Thần đột nhiên bướng bỉnh thế khiến La Ngọc An cũng ngầm ngo ngoe. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thị Thần, nói ra câu nói mà cô đã suy nghĩ cả quãng đường đi, “Em có thể xưng hô ngài bằng một danh từ khác không ạ?”

Thị Thần nghiêng nghiêng đầu: “Hửm?”

La Ngọc An: “Ngài là Thị Thần của họ, là hình tượng tất cả những người mang họ Tần kính sợ, nhưng với em mà nói, ngài không phải như vậy, ngài là một người cụ thể em có thể nhìn thấy, có thể chạm tới, lúc ngài bên cạnh em, em không cách nào chỉ coi ngài là một vị thần cho nổi, nên em không muốn gọi ngài là Thị Thần.”

Thị Thần lẳng lặng nghe cô mạnh dạn nói thế thì trong đôi mắt đen nhánh ánh lên một luồng sáng, tựa như hồ nước chứa trăng, với những gợn sóng lấp lánh đang dập dờn.

Ngài hỏi: “Em muốn gọi ta là gì?”

La Ngọc An hít một hơi, “Em muốn gọi ngài là… Nhị ca.”

Thấy Thị Thần không có ý phản đối, cô mới ngượng nghịu giải thích, “Tại quê nhà của em, có đôi khi vợ sẽ gọi chồng là anh (ca), trước kia mẹ em gọi cha em là đại ca, vì cha là con trưởng trong nhà.”

Mà khi Thị Thần vẫn là thần thai, theo tập tục nhà họ Tần thì thứ bậc giữa nam nữ tách ra để sắp xếp, ngài là con trai thứ, nên cô mới gọi ngài là nhị ca.

Ở quê cô, ấy là cách gọi rất thân mật giữa vợ và chồng, bình thường tình cảm vợ chồng phải mặn nồng lắm mới xưng hô như thế.

“Em muốn gọi ngài là nhị ca, có được không?”

“Được.” Thị Thần chăm chú nhìn gương mặt sốt sắng và mong ngóng của cô, giọng ngài dịu dàng quá đỗi, “Em có thể gọi ta là nhị ca.”

Xưng hô này với ngài thật quá mới mẻ, vào mấy ngàn năm trước mọi người vẫn quen gọi thẳng tên nhau, cho dù là đệ đệ muội muội cũng không được gọi ngài là nhị ca, mà sẽ trang trọng gọi ngài là huynh trưởng.

Lúc cô gọi ngài là nhị ca chẳng hiểu sao lại mang hàm ý lưu luyến thân mật vô cùng. Tựa như lúc này đây, khi cô quấn quýt ôm lấy cánh tay ngài vậy, rõ ràng nhỏ bé yếu ớt nhưng lại kiên định bướng bỉnh vô cùng.

La Ngọc An liếm liếm đôi môi hơi khô: “Ngài có thể gọi em là Ngọc An, lúc trước cha mẹ và bạn bè cũng đều gọi em như thế.”

Thị Thần lại mỉm cười, gọi cô bằng một từ “An.”

“Ta được sinh ra từ con người, An vừa là ta, cũng không phải là ta, ta thừa nhận cái tên này, nhưng nó đã bị quên lãng từ lâu. Nay ta cho em cái tên này, từ nay về sau, em cũng là An của ta.”

Lời tác giả: 

Thật ra thì tui cũng không cần phải tìm lý do cho những việc Thị Thần từng làm đâu, dù tui hay ghẹo ngài ấy là tiểu thư đài các chỉ biết náu mình trong khuê phòng, nhưng các bạn đừng quên ngài thật ra là Boss phản diện trong truyện kinh dị nhé…

Nhóm nam chính trong series này á, đều không hợp với việc bị định nghĩa bằng những tính từ như thiện, ác, tốt, xấu đơn thuần đâu nhé.