Quỷ Thê

Chương 16




Ở một nơi giống như không có giới hạn, bất luận đi thế nào cũng không thể rời đi địa phương đẹp như bức tranh này, trừ bỏ chính mình, chỉ có một người luôn im lặng suy nghĩ sâu xa. Tần Tiêu không nghĩ ra nguyên nhân đích xác Xích Trụ sở dĩ vây hắn ở chỗ này là gì, nhưng có một điểm không thể không thừa nhận chính là, Tần Tiêu phát hiện hắn càng lúc càng để ý Xích Trụ. . .

Có lẽ là ngoại trừ Xích Trụ, ở ngoài không còn ai khác có thể để hắn chú ý, mỗi lần ngủ rồi thức dậy, hắn đều đi chú ý Xích Trụ luôn ngồi ở ngoài phòng.

Ngay từ đầu nhìn chằm chằm một thân hắc y ở trong vườn hoa ngũ sắc hiện ra thân ảnh cô tịch, hắn còn có thể khắc chế bước chân đi đến bên người Xích Trụ, nhưng đến sau này, đợi cho hắn phát giác thì, hắn đã đứng ở phía sau Xích Trụ.

"Thế nào ?"

Không cần quay đầu cũng biết Tần Tiêu đã đứng ở phía sau, Xích Trụ phát ra âm thanh thản nhiên vẫn như cũ duy trì tư thế ngồi dưới đất.

Tần Tiêu một trận do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi tới bên người hắn, học dáng vẻ của hắn, vòng chân ngồi xuống.

"Lại nhàm chán?"

Thanh âm Xích Trụ đích thanh âm hơi hơi thay đổi, theo gió truyền tới, Tần Tiêu vẫn nghe ra biến hoá rất nhỏ này, là ngữ điệu ôn nhu mang theo một chút ý cười.

Chẳng qua là nhẹ như thế, gần như không thể phát hiện thay đổi, nhưng không biết vì sao, sau khi nghe được lại cảm thấy những cơn gió thổi vào mặt đều rất ôn nhu.

"Là rất nhàm chán." Tần Tiêu trung thực thừa nhận. Là thật nhàm chán tới cực điểm, hắn mới kìm lòng không được đi tới bên người Xích Trụ?

"Ta đây gọi Tam đầu khuyển (chó ba đầu) về cùng ngươi chơi đùa." Xích Trụ đang nói, vươn tay thản nhiên ở không trung vẩy vẩy.

Tam đầu khuyển?!

Mặc dù chỉ thấy qua một lần, nhưng con quái vật thân hình khổng lồ, giống như toà núi nhỏ, với ba cái đầu dài lè ra ba cái lưỡi dính chất nhờn và hàm răng dài sắc bén vẫn khiến Tần Tiêu khắc sâu trong ký ức.

Hồi tưởng lại khiến toàn thân hắn nổi lên da gà, lại càng không muốn vì cô đơn mà phải chơi với con quái vật này, cho dù nó thực nghe lời sẽ không dùng cái mồm to lớn nuốt tươi hắn vào, nhưng nếu đang đùa, cái con quái vật thân hình to như chiếc xe tải lớn không cẩn thận đè lên hắn. . . Vậy không phải thảm sao?

Trong lúc Tần Tiêu đang hồi hộp thì, từ xa dần dần truyền đến tiếng bước chân loạn xạ, chạm xuống đất giống như là động đất lay động, một thân ảnh khổng lồ màu xám dần dần tiếp cận, mà Tần Tiêu có thể lờ mờ nhìn thấy ba cái lưỡi dài màu đỏ sậm của quái cẩu.

"Oa a!"

Mặt đất run thật lợi hại, khi Tam đầu khuyển đến gần đứng ở trước mặt thì Tần Tiêu ở sợ đến trốn phía sau Xích Trụ, chặt chẽ túm lấy áo của hắn.

"Tần Tiêu?"

Khi thanh âm hoang mang của Xích Trụ vang lên thì đồng thời Tam đầu khuyển nhìn đến Tần Tiêu lập tức vươn đầu lưỡi dài liếm hắn một ngụm.

"Oa ── không cần ──"

Tưởng chính mình sẽ bị ăn luôn, Tần Tiêu số chết ôm lấy người của Xích Trụ.

"Kêu nó đi a!"

"Chính là. . . ."

"Xích Trụ!"

Nghe được thanh âm khẩu cầu của Tần Tiêu tránh ở phía sau mình, Xích Trụ không nói gì nữa, tay lại vẫy nhẹ, Tam đầu khuyển tức khắc lui lại, nhưng dùng ánh mắy ủy khuất nhìn thẳng Xích Trụ, còn phát ra thanh âm Ô ô ai oán, tựa hồ phi thường không muốn rời khỏi.

Tần Tiêu tránh ở phía sau Xích Trụ nghe được nên nhìn lại, vừa vặn thấy được ánh mắt không tha của Tam đầu khuyển khi nhìn về phía mình.

Một khắc này, Tần Tiêu không hiểu sao cảm thấy mềm lòng, thiếu một chút đã muốn lên tiếng kêu Xích Trụ bảo nó lưu lại, nhưng trước khi Tần Tiêu nhịn không được lên tiếng, Tam đầu khuyển thật sau nhìn hắn một cái cuối cùng xoay người nhanh chóng biến mất.

Nơi nó chạy qua, những cánh hoa rơi xuống như mưa, đẹp đến khiến Tần Tiêu nhìn ngây ngốc.

"Ngươi sợ hãi Tam đầu khuyển?" Trong lúc Tần Tiêu còn ngây ngốc, thanh âm của Xích Trụ thản nhiên truyền tới, "Trước kia ngươi hoan hỷ nhất chính là lúc cùng Tam đầu khuyển chơi đùa chung. Ngươi luôn vui vẻ kêu nó cõng ngươi đến nơi nào đó trong quỷ cốc, còn vui vẻ dùng thức ăn nó thích dẫn dụ nó, khiến ba cái đầu của nó đánh nhau, rồi ngươi ở bên cạnh cười không ngừng. . ."

Thanh âm của Xích Trụ càng nói càng mờ ảo, rơi vào trong ký ức xa xôi, thanh âm bởi vì nhắc tới một người mà trở nên ấm áp yêu thương. . . . . .

Tần Tiêu yên lặng từ trên mặt đất đứng lên, hắn trầm giọng nói với Xích Trụ: "Nếu ngày nào đó ngươi phát hiện ta căn bản không phải Ngôn Hoa chuyển thế, mà là một người hoàn toàn không liên can gì, ngươi sẽ làm thế nào?"

"Sẽ không, bởi vì. . . ."

"Ta nói nếu. Ngươi phải trả lời ta, được không?" Tần Tiêu cúi đầu nhìn Xích một đầu tóc đen dài, trong đôi mắt trong veo, đều là thân ảnh của hắn.

Xích Trụ im lặng không nói gì, thật lâu mới nói ︰"Ta sẽ giết ngươi. . . . Nhưng việc này là không có khả năng, bởi vì ngươi chính là Ngôn Hoa ── Tần Tiêu? !"

Tần Tiêu không có để Xích Trụ nói tiếp, hắn bỗng dưng đi đến trước mặt Xích Trụ, rồi quỳ xuống nhìn thẳng khuôn mặt đáng sợ của Xích Trụ, khiến Xích Trụ không dự liệu được không kịp tránh né, khi nghĩ đến né ra thì, mặt đã bị Tần Tiêu sờ.

Tần Tiêu sờ lên gương mặt chỉ có vết sẹo không hề có da của Xích Trụ, nhìn thẳng hai lỗ thủng như cái động đen, yên lặng cảm thụ cảm giác gập ghềnh từ trên tay truyền tới, chút bất tri bất giác, hai mắt lại đỏ lên.

Không ngừng đau lòng vì Xích Trụ như vậy, không ngừng là vì Xích Trụ tuyệt tình, còn có Xích Trụ si tình Ngôn Hoa, cùng với vì Ngôn Hoa mà triệt để phủ nhận sự tồn tại của hắn.

Không phải Ngôn Hoa liền giết ngươi. . . Không phải Ngôn Hoa liền giết ngươi. . .

Rõ ràng là hắn phải hỏi, phải biết để chuẩn bị tốt trước, vì cái gì thực sự nghe được thì, vẫn đang cảm thấy trời đất quay cuồng?

"Ngươi thật sự thấy được sao?" Tần Tiêu đối diện Xích Trụ từng câu từng chữ nặng nề hỏi, "Ngươi thật sự thấy được ta sao?"

"Tần Tiêu. . ." Tần Tiêu đắm chìm trong ai thương khiến Xích Trụ hoang mang .

"Nếu ngươi thật sự thấy được ta, vậy thỉnh ngươi nhớ hình dạng của ta, ta là Tần Tiêu, là Tần Tiêu, Tần Tiêu!" Dùng sức rung thân thể của Xích Trụ, như là phát tiết cái gì lớn tiếng lặp lại.

"Ngươi xem thấy ta sao? Ngươi nhớ ta không? Xích Trụ, trả lời ta, nhớ Tần Tiêu không?"

Xích Trụ nhìn Tần Tiêu kích động, hình như hiểu ra liền nhẹ nhàng ôm Tần Tiêu vào lòng, nói nhỏ với hắn: "Đúng vậy, ta nhớ, xem thấy ngươi, Tần Tiêu."

Lần đầu tiên không hề chống cự khi bị hắn cầm giữ trong lòng, Tần Tiêu trước khi rơi lệ liền kịp thời lau đi.

Hắn nói với Xích Trụ: "Nếu ngươi thật sự khẳng định ta là Ngôn Hoa chuyển thế, vậy, ngươi nghĩ biện pháp đem kí ức của hắn khôi phục trở về đi, rồi mới, khiến Tần Tiêu biến mất hết. . ."

"Tần Tiêu?!" Tần Tiêu bị Xích Trụ kéo từ trong lòng ra.

Tần Tiêu lại nhìn thẳng mặt Xích Trụ, bất đồng chính là, lần này hắn bình tĩnh giống như đang nhìn kỹ một người quen, vươn hai bàn tay, đặt ở trên mặt Xích Trụ, hắn thì thào nhỏ tiếng: "Ta là Tần Tiêu, Tần Tiêu là kí giả tiến nhầm vào địa phương này, sẽ không yêu Xích Trụ, đúng vậy, căn bản sẽ không yêu hắn. Hắn muốn rời khỏi, thầm nghĩ trở về đến địa phương của mình. . . Xích Trụ yêu Ngôn Hoa, mà Ngôn Hoa cũng yêu Xích Trụ. Tần Tiêu, là nên trở về, là nên rời khỏi, cho nên liền để hắn biến mất đi. . ."

Tự lẩm bẩm giống như là thôi miên, Tần Tiêu không chỉ là cho Xích Trụ biết, còn là cho mình biết.

Đúng vậy, hắn không có khả năng yêu Xích Trụ, người yêu Xích Trụ là Ngôn Hoa, làm một người dư thừa, hắn nên rời khỏi. . . Biến mất. . .

"Cho nên, Xích Trụ, để Ngôn Hoa trở về đi."