Quỷ Thuyết

Chương 9




Kiều Cương giống như một con dã thú nổi điên nhưng không có chỗ phát tiết.

Hắn tìm được hung thủ rồi, nhưng lại không biết làm như thế nào trả thù; hắn tìm được kẻ địch rồi, lại không biết như thế nào đánh bại đối thủ.

Đối mặt với sự giận dữ của hắn, chỉ có ngôi nhà trống rỗng.

Hắn mất ngủ càng ngày càng nghiêm trọng, cảm giác có người âm thầm rình mò mình cũng càng ngày càng rõ ràng.

Thậm chí có đôi khi, hắn cảm giác ánh mắt đó chưa từng có một giây rời đi, mặc kệ hắn ở nơi nào, mặc kệ hắn đang làm gì, luôn luôn nhìn chằm chằm vào hắn.

Mỗi ngày buổi tối, hắn thậm chí có thể cảm nhận được khí tức của người đó... mùi hương nhàn nhạt làm cho hắn chán ghét.

Nhưng nó song song cũng làm hắn phát hiện, nhưng thứ hắn dùng để đối phó "người" đó có sức uy hiếp không lớn.

Chuyện này quả thật làm hắn càng lúc càng khẩn trương, càng ngày càng không khống chế được cơn giận của mình, đồng nghiệp bên cạnh đa số cũng không dám tiếp cận hắn.

Cuối cùng hắn thậm chí bức thiết mong muốn Lâm Hiển có thể trở về, nói tất cả mọi chuyện với hắn.

Cho dù hắn không có chứng cứ, cho dù đối phương sẽ cho rằng hắn điên rồi.

Sự thật là nếu cứ tiếp tục thế này, hắn nghĩ chính mình sớm muộn gì cũng sẽ điên mất...

Nửa đêm, Kiều Cương từ trong mộng giật mình tỉnh giấc.

Trong phòng một mảnh đen kịt, ánh sáng từ ngoài cửa sổ truyền vào chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ đường viền của vật thể.

Căn phòng vắng vẻ chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hắn.

Nhưng Kiều Cương nhưng mơ hồ cảm nhận, trong căn phòng đó ngoại trừ hắn, còn có người khác...

Còn có một đôi mắt đang âm thầm quan sát hắn.

Loại cảm giác này đã không phải là lần đầu tiên xuất hiện, thậm chí có thể nói hắn đã rất quen thuộc rồi.

Ánh mắt đó không có lúc nào không nhìn hắn, giám thị hắn.

Thậm chí ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng không tha cho hắn.

Mới từ trong mơ tỉnh dậy, Kiều Cương hơi khát, nhớ tới đi uống nước, nhưng tứ chi xuất không ra khí lực, ngay cả nắm tay lại cũng rất trắc trở.

Cảm giác ý thức dường như thoát ly khỏi thân thể rất khó chịu. Biết đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể lúc vừa tỉnh dậy, Kiều Cương nhắm mắt lại, chờ thân thể tự động khôi phục.

Hiện tại đã là cuối mùa thu, khí trời dịu mát hợp lòng người, bên trong độ ấm rất vừa phải, nhưng ở ngay trong lớp chăn ấm áp mềm mại, Kiều Cương cảm nhận một luồng cảm giác mát lạnh chậm rãi bò lên mắt cá chân của hắn.

Lạnh lẽo uyển chuyển như một con rắn.

—— đó là một cánh tay.

Kiều Cương cảm thấy trái tim mình lúc này đã phải ngừng đập.

Toàn thân đều cứng ngắc không thể động đậy, không giống với cảm giác vô lực vừa nãy, hắn bây giờ, ngay cả đầu ngón tay đều không khống chế được.

Mà thân thể càng không thể cử động, giác quan lại càng mẫn cảm.

Chăn bị lôi xuống phía dưới, thân thể Kiều Cương bại lộ trong không khí.

Cánh tay lạnh lẽo mềm mại đó dò theo chân hắn bò lên, ở trên bắp đùi dừng lại một hồi, rất nhanh đi tới phần eo.

Tiếp theo, tay kia xoa nhẹ lồng ngực hắn.

Ngón tay lạnh như băng làm Kiều Cương liên tưởng đến thi thể.

Xúc cảm lạnh lẽo ẩm ướt tập trung trên ngực, cảm giác bị liếm mút làm da đầu hắn một trận tê dại.

Ngay khi cảm giác tởm lợm và sợ hãi đạt tới cực đỉnh, khuôn mặt chôn ở trước ngực hắn ngước lên, dùng giọng nói Kiều Cương vĩnh viễn cũng không có cách gì quên được nhẹ nhàng nói rằng ——

"Cương, ta sẽ không bao giờ rời khỏi ngươi nữa."

"Đừng!" Kiều Cương kêu to đẩy người đó ra, nhưng hai tay lại bị vững vàng nắm chặt.

"Đừng! Buông ——!"

"Kiều Cương, là ta! Mau tỉnh lại!"

Kiều Cương đang ra sức giãy dụa, nghe thấy được tiếng nói quen thuộc, nghi hoặc nhìn người trước mặt.

Chỉ thấy Lâm Hiển đang nắm tay hắn, cau mày nhìn hắn.

"Thế nào... như vậy?"

"Ngươi gặp ác mộng, ta vừa nãy đánh thức ngươi cũng không được."

Lâm Hiển cười khổ buông tay ra, cánh tay và trên mặt có vài dấu vết, đều là Kiều Cương làm.

"Cái kia không giống như là mơ, quá chân thực mà..."

Hắn thậm chí có thể cảm thấy hô hấp của đối phương phảng phất trên mặt hắn.

"... Ác mộng có đôi khi là như vậy, làm ngươi không phân được đâu là hiện thực đâu là ảo giác."

Kiều Cương thở dài một hơi, mồ hôi ra đã làm ướt đẫm quần áo trên người.

"Ngươi thế nào đã trở về?" Hắn nhớ tới Lâm Hiển lúc trước gọi điện thoại nói hai ngày nữa mới trở về.

"Mọi việc xong xuôi rồi, về sớm một chút."

"... Ta có một số việc muốn nói cho ngươi."

Hắn nuốt nướt bọt, cân nhắc ngôn từ một chút, nói ra toàn bộ những gì hắn phát hiện, nhật ký của Tống Viễn, còn có những chuyện khác thường xảy ra gần đây.

Lâm Hiển hình như cũng không kinh ngạc, chỉ là ánh mắt càng thêm âm trầm.

"Ngươi nói hung thủ giết người chính là Tống Viễn?"

"... Ngươi không tin ta?"

Kiều Cương vội vã muốn giải thích, hắn biết nói quỷ là hung thù giết người, người bình thường sẽ không tin tưởng.

"Không, trái lại, ta rất tin tưởng ngươi." Lâm Hiển bất ngờ nói, "Thế nhưng, ngươi có nghĩ tới hung thủ là Tống Viễn thì làm sao đây?"

"... Có ý gì?"

"Ta nói, Tống Viễn là hung thủ, nhưng chúng ta có thể thế nào? Bỏ tù nó? Hay là đi giết nó?"

Kiều Cương trầm mặc, Lâm Hiển nói hắn đều hiểu rõ, chỉ là hắn vẫn cho rằng nếu như là hai người, tóm lại có thể nghĩ ra biện pháp.

Trong khoảng thời gian ở chung với Lâm Hiển, hắn từ lâu đã xem đối phương như bạn bè cùng chiến tuyến. Nhưng chẳng nghĩ tới, Lâm Hiển không chút khách khí vạch trần hiện thực.

"Mặc kệ thế nào, ta đều sẽ nghĩ biện pháp."

"Nghĩ biện pháp gì? Ngươi có thể làm như thế nào? Đối với một con quỷ mà nói, pháp luật của nhân loại với nó không có tác dụng. Giết nó để trả thù? Đối phương đã chết qua một lần, chẳng lẽ còn có thể chết thêm một lần nữa?"

Trong tiếng nói của Lâm Hiển lập lại sự lạnh lùng đã lâu không gặp, "Kiều Cương, tương lai của ngươi còn dài, ngươi có cuộc sống của mình, buông tha mọi chuyện trước đây đi."

"..."

Kiều Cương trầm mặc không nói.

Lâm Hiển nhìn bộ dạng của hắn, biết tính tình hắn luôn quật cường, tuyệt đối không chịu dừng tay như vậy, Vì vậy thở dài: "Ngươi theo ta qua đây."

Kiều Cương không hiểu rõ lắm theo sát Lâm Hiển vào thư phòng.

Lâm Hiển mở máy tính, mở ra một folder ẩn, sau đó cho vào mật mã, bên trong là một đoạn video.

Kiều Cương không rõ vì sao kêu hắn xem cái này.

Thấy ánh mắt nghi ngờ của hắn, Lâm Hiển chỉ nói rằng: "Ngươi xem rồi sau đó sẽ tự hiểu."

Đoạn video mở rồi, Kiều Cương phát hiện đây là một đoạn băng ghi hình.

Hơn nữa, địa điểm chính là trong phòng ngủ của hắn.

Độ lớn góc quay là đối diện khoảng giữa giường, từ bên trên nhìn xuống.

Kiều Cương cau mày, hắn tuy rằng rất không muốn tin tưởng, nhưng... trên trần phòng ngủ của hắn có máy quay phim?

Xem góc độ này, hẳn là gắn trên đèn trần.

Lâm Hiển ở trong phòng hắn gắn camera quay lén? Hắn đang quay mình? !

"Ngươi..."

Hình như biết hắn muốn nói gì, Lâm Hiển đặt ngón tay trên môi, ý bảo hắn chăm chú coi.

Kiều Cương miễn cưỡng kiềm chế bất mãn trong lòng.

Trên màn ảnh xuất hiện một người hạ nửa người quấn khắn tắm, đó chính là Kiều Cương, sau đó hắn bắt đầu thay áo ngủ.

Xem tới đây mặt Kiều Cương hơi đỏ lên, sau đó liều mạng thôi miên chính mình, tất cả mọi người đều là đàn ông không có gì ngại ngùng hết.

Tiếp đó hắn ngã lên giường, tất cả cùng với hắn bình thường đi ngủ không có gì khác biệt.

Kiều Cương không rõ, vì sao Lâm Hiển phải cố ý cho hắn thấy cái này.

"Nội dung hai giờ tiếp theo đã xoá, ngươi bây giờ thấy chính là cảnh ngươi ngủ sau hai giờ đó." Lâm Hiển giải thích.

Kiều Cương nằm trên giường ngủ yên ổn.

Kiều Cương ngủ luôn ngoan ngoãn, không nói mớ không ngáy ngủ cũng không nghiến răng, thậm chí ngay cả tư thế cũng rất ít thay đổi.

Nhìn hình ảnh trên màn hình đã năm phút còn không có biến đổi, Kiều Cương có chút mất kiên nhẫn.

Nhưng vào lúc này, trên hình ảnh động một cái, chính xác ra, là chăn động một cái.

Kiều Cương lập tức khép miệng lại, chăm chú nhìn lên màn hình.

Chỉ thấy tấm chăn khẽ giật, lại không động đậy gì nữa, hình như chỉ là người dưới chăn khẽ giật mình.

Kiều Cương thấy nóng ruột, nhịn không được quay đầu hỏi Lâm Hiển: "Ngươi rốt cuộc muốn ta coi cái gì?"

Lâm Hiển chỉ là trầm giọng nói: "Nhìn kỹ."

Kiều Cương không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại, lần thứ hai xem phát hiện một chút bất thường.

Phía dưới chăn hình như so với ban nãy lớn ra một ít...

Đột nhiên, Kiều Cương trên màn hình cau mày rên rỉ một tiếng, bả vai từ trong chăn lộ ra hơi giật, bộ dạng có chút khó chịu.

Nhìn một lúc sau, lông mày hắn nhăn càng chặt, thân thể tiếp theo động hai cái, biên độ cũng không lớn, nhưng chăn đắp bởi vậy hơi trượt xuống.

Kiều Cương híp mắt, hắn nhìn bản thân trong màn hình, trên ngực hình như có thứ gì đó...

Lâm Hiển nhìn hắn một cái, sau đó dừng hình ảnh lại phóng lớn.

Trên ảnh phóng đại, có thể thấy rõ thứ đặt trên người Kiều Cương... là một cánh tay!

Khuôn mặt Kiều Cương lập tức tái xanh.

Kiều Cương nằm ngủ trong màn hình, có một đôi tay từ phía sau vươn tới, ôm lấy hắn.

Kiều Cương bị ôm như vậy, khó có thể thay đổi tư thế, lâu dài tự nhiên khí huyết không thông, cho nên hắn ở trên màn hình, mới là bộ dạng vô cùng khó chịu.

Khó trách hắn trước đây sáng sớm ngủ dậy thì toàn thân đau nhức, có lúc trên người còn có những vết tích màu đỏ khó hiểu, thì ra đều là...

"Cái này... là lúc nào quay được?" Kiều Cương khàn khàn hỏi.

"Không lâu trước đây."

"Ngươi... sớm đoán được là hắn rồi phải không?"

"Không phải khẳng định lắm, sau đó nhìn thấy cái này mới hoàn toàn xác định."

"... Vì sao không nói cho ta biết?"

"Không có chứng cứ xác thực, dù sao ta cũng không quay được khuôn mặt. Hơn nữa ngươi biết rồi, đối với sự việc cũng không có gì giúp đỡ."

Lâm Hiển thản nhiên: "Sau đó ta thân mật với ngươi, cũng là vì chứng thực điểm này, thuận tiện điều tra một chút thực lực của nó. Kết quả ngươi thấy được, ta thụ thương vào bệnh viện, nếu như không có miếng ngọc trước đây đeo, ta có thể là đã chết, cho nên, nó không phải người chúng ta có thể trêu chọc.

"Lần này ta trở lại, muốn mời vị cao tăng trước đây cho ta miếng ngọc qua đây hỗ trợ, đối phương cũng nói đó không phải là thứ hắn có thể đối phó được, không muốn gây chuyện thị phi."

Hắn dừng lại một chút tiếp tục nói: "Mục đích cho ngươi xem cái này ở chỗ, muốn cho ngươi biết, nếu như ngươi không đụng chạm nó, nó sẽ không động vào ngươi. Chí ít trong khoảng thời gian này, không nên muốn tìm nó báo thù nữa, sau đó, chúng ta lại từ từ nghĩ biện pháp."

Kiều Cương chăm chú nghe hắn nói xong, sau đó chậm rãi lắc đầu."Ta làm không được."

"Ngươi..."

Kiều Cương đứng lên, "Xin lỗi, ta vẫn làm không được."

"... Ngươi không nên kích động như thế."

Ánh mắt Lâm Hiển không tán thành, giống như đang nhìn đứa trẻ hư không chịu nghe lời.

"Ta điều không phải là kích động."

Kiều Cương nhìn hắn, ánh mắt kiên định mà chăm chú, "Bất luận kẻ nào chỉ cần phạm sai lầm đều phải bị nghiêm phạt. Nó giết người, mặc kệ là ai, đều phải trả giá. Nếu như không ai có thể nghiêm phạt nó, vậy thì để ta làm."

Kiều Cương rời khỏi căn phòng, chỉ để lại một mình Lâm Hiển.

Hắn nhìn màn hình, cách một lát nói: "trên thế giới này thứ đáng sợ nhất... Quả nhiên là chấp niệm của con người."

Trở lại phòng mình, Kiều Cương ngồi trên giường, nhưng chẳng bao lâu, sẽ như thần kinh nhìn về phía sau.

"Ngươi ở chỗ này phải không?" Hắn bỗng nhiên nói.

"Ta biết ngươi nhất định ở chỗ này, mỗi ngày nhìn ta, giám thị ta."

Hắn bỗng nhiên nở nụ cười: "Ngươi cho rằng như vậy có ý nghĩa sao? Ta có phải là cá ngươi nuôi trong bể kính không? Mỗi phút mỗi giây đều nhìn chằm chằm vào ta, ngay cả trong mơ cũng không buông tha ta..."

Tiếng nói của hắn bổng nhiên cất cao, "Vì sao không được? Ngươi đi ra cho ta a!"

"Ngươi điều không phải rất thích giết người sao? Ta đứng ở chỗ này, ngươi tới giết ta đi!"

"Nga... Ta quên mất, ngươi hình như thích ta..." Giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên nhu hoà: "Luyến tiếc giết ta sao? Ngươi con mẹ nó là đồ khốn nạn vô liêm sỉ nhất trên đời này!"

Kiều Cương một quyền đánh vào trên tường!

"Bốp" một tiếng, có vật gì đó đánh rơi xuống đất.

Kiều Cương nhận ra là quyển nhật ký đó, nhưng hắn cũng không muốn đi nhặt.

Từ sau ngày đó, hắn không xem cuốn nhật ký đó nữa.

Quyển nhật ký mở ra trên mặt đất bắt đầu lật trang...

Rõ ràng hiện tại không có gió, cũng không có người chạm vào nó.

Kiều Cương âm trầm nhìn nó, cuối cùng nó vạch tới một tờ, mặt trên là một nhóm từ rõ ràng ——

Đó là một địa chỉ.

Kiều Cương nhận ra nó.

Hắn ghi nhớ nó kỹ càng, đó là nhà Tống Viễn.

Lại một lần nữa đứng trước cửa lớn của Tống gia, tâm trạng của Kiều Cương so với trước đó không có chút tương đồng.

Phẫn nộ như lửa đỏ bốc lên, ở trong lòng Kiều Cương thiêu đốt, gương mặt lúc chết của Giản Hạ và Tiểu Vũ, không ngừng hiện ra trước mặt hắn.

Giản Hạ, người anh em tốt nhất của hắn; Tiểu Vũ, người con gái hắn yêu nhất.

Nếu như không thể vì bọn họ báo thù, cuộc đời này của hắn làm sao có thể yên ổn?

Cửa lớn Tống gia giữa trời chiều, dưới chút ánh sáng sót lại của mặt trời, giống như được phủ lên một lớp máu đỏ, có vẻ yêu dị mà kinh khủng.

Đột nhiên, trong bầu không khí tối tăm có một cảm giác kì dị, Kiều Cương ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu hai.

Cho dù bây giờ dưới những tia sáng nhợt nhạt, hắn cũng có thể nhìn thấy phía sau cửa sổ, có một người đang đứng.

Trên gương mặt tuyết trắng của hắn mang theo nụ cười, giống như hoa sen nở rộ giữa bóng tối.

Kiều Cương có thể cảm nhận rất rõ ràng đường nhìn của hắn, mỗi đêm ẩn núp trong bóng tối, con rắn chiếm giữ nơi âm lãnh, bướng bỉnh dâm ô liếm mút thân thể hắn.

Cánh cổng trước mặt dưới tình trạng không có ngoại lực tác dụng, chậm rãi mở, tiếng động nương theo không khí vang lên, giống như cửa địa ngục dần dần mở ra trước mắt.

Kiều Cương chậm rãi nắm chặt nắm tay, trong ánh mắt không có một tia do dự mơ hồ, trong suốt đến khó tin.

Hắn đi nhanh vào, cánh cửa lúc hắn vừa đi qua cũng chậm rãi khép lại, đóng lại mong muốn ra ngoài của hắn.

Kiều Cương hít sâu một hơi, đi qua phòng khách hướng lên lầu hai.

Hắn biết, người kia đang ở một nơi trong nhà chờ hắn.

Đèn phòng khách trong nháy mắt hắn đi vào lập tức sáng lên, theo bước tiến của hắn, những ngọn đèn khác cũng lần lượt được bật.

Lòng bàn tay Kiều Cương đã bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, đi qua đoạn cầu thang hình như rất dài, lại tựa hồ chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.

Rốt cục đứng trước cánh cửa đó, hắn chần chờ.

Phía sau cánh cửa này, có một con ác ma.

Nó hại chết những người hắn yêu mến, phá hủy cuộc sống bình an và thoả mãn của hắn.

Ác ma nói tất cả đều là vì thương hắn.

Kiều Cương không rõ, từ lúc nào thì tình yêu lại trở thành thứ tàn nhẫn và xấu xa như vậy.

Tình yêu đại diện cho tất cả những thứ thuần khiết và tốt đẹp nhất trên đời này, truyền tải ánh sáng và hi vọng, nhưng ở chỗ này lại trở thành một cái cớ tốt nhất để thoả mãn dục vọng.

Tình yêu như vậy, hắn không thể tiếp thu.

Thở sâu, Kiều Cương cầm nắm cửa đẩy vào, mà ngay khi hắn đi vào, nơi hắn đứng chính là căn phòng của Tống Viễn.

Giống như trên sân khấu đột ngột thay đổi bối cảnh, cánh cửa phía sau cũng theo đó biến mất, trở thành một cái hành lang dài.

Bức tường nửa dưới quét sơn xanh biếc, sàn nhà xi măng và hàng rào kim loại, cho hắn một loại cảm giác quen thuộc kỳ dị.

Ngay hai giây sau, Kiều Cương hiểu ra cảm giác quen thuộc này đến từ đâu, kiến trúc ở đây, hắn hẳn là quen thuộc cực kỳ.

Nơi đây là chỗ hắn học ba năm cao trung, trường học cao trung của hắn.

Lúc này chuông ra về vừa reo, học sinh đều từ trong phòng học đi ra, chẳng bao lâu trên hành lang đã tràn ngập người.

Kiều Cương chú ý những học sinh qua lại bên cạnh hình như chẳng chú ý tới mình, giống như hắn ở trước mặt bọn họ chỉ là kẻ vô hình. Mà lúc một học xinh từ phía sau thân thể hắn đi xuyên qua, Kiều Cương rốt cục nhận thức mọi người ở đây điều không phải sự thật, hay nói cách khác, tất cả trước mặt đều là ảo ảnh.

Nếu như nói đây là Tống Viễn làm ra, như vậy nó rốt cuộc muốn hắn xem cái gì đây?

Kiều Cương đi chầm chậm không mục tiêu về phía trước, nhìn từng thân ảnh quen thuộc hoặc xa lạ đi qua. Ngay khi đi qua WC nam sinh, hắn tìm được đáp án.

Trong cánh cửa chưa khép hoàn toàn, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng kêu đau đớn, hỗn loạn trong tiếng quát mắng thô tục, nghe âm thanh này, người là số đông. Kiều Cương rất rõ ràng bên trong đang xảy ra trò gì, không biết là tên quỷ không may nào trêu chọc phải phần tử bất lương trong trường, đang ở bị người ta chỉnh lý đây. Những người đó mà đã chú ý, tự nhiên là không thể tránh.

Ỷ vào người ở đây không nhìn thấy mình, chuyện náo nhiệt này hắn tự nhiên là muốn xem.

Kiều Cương không cần tốn nhiều sức lực trực tiếp đi xuyên qua cánh cửa đi vào.

Bên trong một đám bốn người vây quanh một nam sinh ở giữa, học sinh nam đó thân người gầy yếu, vóc dáng không cao, thảo nào bị người ta bắt nạt, huống chi đối phương có bốn người, coi như là hắn năm đó cũng phải suy nghĩ cẩn thận.

Kiều Cương thời niên thiếu tính tình ác liệt, dễ nóng nảy, thích một mình độc lai độc vãng, ở bên ngoài làm công khó tránh khỏi gặp phải những thứ phiền toái cố ý tìm tới, hắn đều không chút khách khí.

Hắn ta tay rất độc, đánh nhau là như không muốn sống, từ một lần bị một tên côn đồ dùng chai bia đập vào đầu, cả đầu còn dính đầy máu và mảnh chai hắn đập gãy chân người nọ. Trong trường học hắn cũng thành thủ lĩnh, là tên cường đạo được phong làm đại ca mà chẳng có lấy một tên đệ tử.

Nhưng mà Kiều Cương bản thân lại chẳng quan tâm, cảm thấy những thứ này đều thuần tuý là kết quả mấy thằng ranh con trong trường xem phim hồng kông nhiều quá.

Màn trình diễn trong WC, Kiều Cương đứng nhìn nửa ngày, chỉ có tên tiểu tử đó bán quỳ trên mặt đất, xem ra là bị thương không nhẹ. Nhưng tên thiếu niên này cũng kiên cường, chống đỡ một lúc lâu rồi vẫn không lên tiếng, chỉ là lúc quá đau thì hừ hừ lỗ mũi.

"Cho tiểu tử ngươi xương cốt cứng! Cho ngươi không trả tiền!"

Một người cạo tóc còn rất ngắn, lộ ra da đầu màu xanh dẫm đạp lên vai hắn, còn sợ thiếu hung hăng nghiền vài cái.

Kiều Cương díp mắt một cách nguy hiểm, nếu như có người dám đối với hắn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ đánh người đó đến mẹ nó cũng không nhận ra!

Tên tiểu tử trên mặt đất vẫn không rên một tiếng, chỉ là cánh tay nắm góc áo mạnh đến mức hoá trắng.

Đôi khi, yên lặng đối với kẻ hung ác mà nói, nếu không thể làm cho đối phương kiềm hãm một chút, trái lại sẽ là chất xúc tác của bạo lực.

Kiều Cương nhìn màn trình diễn trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy có vài phần quen mắt.

Đang ở tự hỏi trước đây ở nơi nào xem qua, WC có một người vào.

Bốn người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều là một đầu mờ mịt. Điều không phải kêu tiểu ngũ ở ngoài cửa canh chừng sao? Thế nào còn có người đi vô!

Gã cầm đầu hắng giọng vài cái, đang muốn thể hiện uy phong của lão đại đánh đuổi người kia đi. Lại không nghĩ tới thiếu niên đối với bọn họ chỉ là nhìn thoáng qua rồi lại trực tiếp hướng đến chậu tiểu, đứng lại, giật khoá kéo, mở rộng cửa phóng nước, mấy động tác liên tục lưu loát, tuyệt không ướt át bẩn thỉu.

Những người khác mục trừng khẩu ngốc, những lời ở trên mép đều đã quên nói. Bọn nó có chút thẹn quá hoá giận, hành vi của người này không nghi ngờ gì là giáng một cái tát vào mặt bọn họ.

Mà Kiều Cương còn lại là bị sợ ngây người, hắn biết người này. Chính xác ra, hắn còn chưa quên gương mặt lúc mười sáu tuổi của mình.

Không coi ai ra gì, hành vi kiêu ngạo của tám tăm trước.

Đột nhiên có loại dự cảm không may, Kiều Cương nhìn lại trên mặt đất người bị hại nãy giờ vẫn không thấy rõ gương mặt.

Người học sinh có tóc mái thật dài dường như che hết cả khuôn mặt trắng như tuyết, quả nhiên là Tống Viễn.

Mà lúc Kiều Cương thiếu niên đã rửa tay xong đang định bỏ đi cũng ăn ý phát hiện điểm này.

Nét mặt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó đi tới bên cạnh Tống Viễn, dùng giọng điệu có chút lười biếng nói: "Tống Viễn, đã reo chuông sao còn không đi ra ngoài, muốn trốn học hay là thế nào hả?"

Bốn người kế bên quả nhiên mất hứng, tàn bạo nói: "Uy, tiểu tử, đây không liên quan đến ngươi! Thức thời thì nhanh chóng cút ngay!"

Kiều Cương thiếu niên díp mắt, "Ngươi gọi cái gì ni?"

Vừa nói xong một đấm liền đánh qua, người bên cạnh hắn bất ngờ không phòng bị bị đánh trúng, chật vật té trên mặt đất.

Nguyên tắc đánh nhau của Kiều Cương luôn luôn là chắc, chuẩn, độc! ra tay luôn rất nặng, góc độ toàn xảo quyệt! Kiều Cương đối với lãnh thổ cùa mình rất có ý thức bảo vệ, Tống Viễn có nói như thế nào cũng là người trong lớp hắn, như thế nào cũng không thể để bọn người ngoài ở trước mặt bắt nạt! Cho nên hắn không chút do dự liền ra tay.

Xem tới đây, Kiều Cương cuối cùng cũng nhớ tới chuyện xảy ra năm đó, phía sau phát triển hắn cũng biết.

Luân phiên giáo huấn bốn tên côn đồ kia rồi, hắn cũng vinh hạnh bị thương chút đỉnh, mấy tên côn đồ bỏ lại vào câu căm hận rồi cắm đầu chạy. Kiều Cương đang chuẩn bị tự nhiên công thành lui thân, Tống Viễn phía sau trái lại gọi hắn.

"Uy, vì sao phải giúp ta?"

Hắn lúc đó làm sao trả lời nhỉ?

Lúc này Kiều Cương thiếu niên vừa đi tới cửa quay đầu lại, trên khoé môi rách do vừa đánh nhau xong nhẹ nhành nhếch lên.

"Bởi vì ngươi quá yếu, ngu ngốc!"

Ánh mặt trời chói lọi trong chớp mắt chiếu lên mặt hắn, sau đó thiếu niên mang theo một thân xán lạn đi xa.

Người ở lại đứng trong bóng tối, thật lâu không hề cử động.

Đối với Kiều Cương, đây là một đoạn ký ức đã quên lãng. Đối với hắn mà nói, đó chỉ là một đoạn không hề quan trọng trong cuộc đời của hắn.

Hắn thấy chính là ký ức của Tống Viễn, điều không phải của hắn.

Sau khi Tống Viễn thiếu niên ra ngoài rồi, trong WC chỉ còn lại có một mình Kiều Cương.

"Những thứ này đều là ngươi giở trò quỷ phải không? Vì sao muốn ta xem mấy thứ này? Vì sao không đối mặt nói chuyện với ta được? Đi ra a! Ngươi con mẹ nó thế nào bây giờ không dám ra đây a!"

Kiều Cương lớn tiếng rống giận! Hắn táo bạo mà đá văng từng cánh cửa của mỗi gian phòng!

Trong mỗi gian WC đều vắng vẻ không có ai.

Nhẫn nại của hắn đã đạt đến cực đại, việc duy nhất hắn muốn làm bây giờ là tìm ta Tống Viễn!

"Đi ra a! Đồ khốn!"

Kiều Cương một cước đá văng cánh cửa cuối cùng, ngay trong chớp mắt, bên trong phát ra ánh sáng chói mắt.

Hắn theo phản xạ nhắm mắt lại, lấy tay che ở trước mắt. Lúc mở mắt ra lại, hắn đang ở trong phòng học.

Một phòng ngồi đầy người, tiết học đang diễn ra.

Trên bục giảng là thầy giáo lịch sử lớp mười một của hắn, đang giảng tới "Quang võ trung hưng" tiền kì Đông Hán .

Hắn đứng ở lối đi nhỏ giữa các bàn, phía trước là chính mình thời niên thiếu, phía sau cách hắn một loạt bàn học nghiên qua chính là Tống Viễn.

Chính mình trước sau như một ngủ gà ngủ gật, Tống Viễn trước mặt trải một tờ giấy trắng, dùng bút máy vẽ gì đó.

Kiều Cương nhớ tới bức tranh nhìn thấy trong phòng Tống Viễn.

Rất nhanh, cảnh tượng trước mắt lần thứ hai biến hoá.

Hắn thấy trong phòng học không người, thiếu niên len lén đặt thư vào ngăn bàn của hắn, sau đó thấy chính mình không chút lưu tâm ném nó vào thùng rác, mà thiếu niên đứng ở phía sau yên lặng nhìn.

Sau đó là một ít hình ảnh sinh hoạt hàng ngày vụn vặt, trong mỗi một hình ảnh, phía sau của mình đều có bóng dáng yên lặng của thiếu niên kia, còn có ánh mắt thâm trầm mà dị dạng.

Tốt nghiệp cao trung, cũng mang ý nghĩ chia lìa. Kiều Cương không có thời gian đi để cảm thụ bầu không khí biệt ly đau thương này, bởi vì mẹ hắn lại một lần nữa phải vào bệnh viện.

Hắn phải chăm sóc mẹ mình, còn phải nghĩ biện pháp kiếm nhiều tiền để cung ứng cho chi phí chữa bệnh đắt đỏ.

Thế nhưng mặc kệ hắn nỗ lực thế nào, chi phí chữa bệnh thực sự quá khổng lồ, chỉ bằng tiền hắn làm công, ngay cả tiền mua thuốc cũng không đủ.

Mẹ Kiều Cương không có công việc chính thức, tự nhiên cũng không có bảo hiểm để chữa bệnh. Tiền để dành trong nhà cũng đã dùng đã dùng hết, bệnh viện bên kia mỗi ngày hối tiền, không có tiền phải ngưng thuốc, Kiều Cương mỗi ngày đều khẩn trương như kiến bò trên chảo nóng.

Lớp hắn đã không lên nữa, tìm mấy công việc, trên đường còn phải rút thời gian chăm sóc cho mẹ.

Mẹ không nỡ để hắn cực khổ như vậy, khóc nói bà ấy không cẩn trị nữa, Kiều Cương thật vất vả khuyên giải bà trở lại, nói dối là trong nhà còn có tiền.

Cuối cùng Kiều Cương bán nhà, lại thêm tiền chỗ khác, mới miễn cưỡng gom đủ tiền chữa bệnh.

Nhưng tiếc là, mẹ hắn sau khi phẫu thuật hai năm đã qua đời.

Kiều Cương nhìn thiếu niên trước mắt len lén theo sau mình vào bệnh viện, sau đó ở ngoài cửa đứng thật lâu.

Hắn không biết thiếu niên đang suy nghĩ cái gì, sau đó nữa, thấy hắn bị người ta đánh đập tàn nhẫn.

"Mày là đồ súc sinh!" Người đàn ông giơ dây lưng trên tay, từng cái từng cái quất lên người hắn.

"Bây giờ tiến bộ rồi! Dám trộm tiền trong nhà a!"

Cha Tống Viễn một bên đánh một bên mắng, mẹ Tống Viễn ở một bên cúi đầu khóc.

"Khóc cái gì mà khóc! Xem bà sinh ra loại người gì này! Từ nhỏ đến lớn đều không thành thật!"

Kiều Cương thấy Tống Viễn thẳng tắp quỳ trên mặt đất, môi mím càng chặt, không nói một lời.

"Nói! Mày cầm tiền đi làm gì rồi? Mười vạn a! Nhiều tiền như vậy mày rốt cuộc cầm đi đâu rồi!"

Vừa thấy dây lưng quất xuống, mặt Tống Viễn nhất thời lại thêm một vệt đỏ.

Mà lúc này Kiều Cương trái lại nhớ tới khi hắn bất lực nhất, nhận được mười vạn tiền.

Lúc đó bệnh viện nói với hắn là người hảo tâm quyên giúp, đồng thời kiên trì không chịu tiết lộ tên họ.

Hắn vẫn nhớ kỹ, trong đoạn đời đen tối nhất của hắn, có một người kéo hắn từ vực sâu tuyệt vọng lên.

Lẽ nào...

Kiều Cương nhìn thiếu niên quật cường đang quỳ gối trước mặt, hắn cứ như vậy quỳ gối lạnh lùng mà kiên cường trên mặt đất, không phản kháng, cũng không vì chính mình biện giải.

Cha Tống Viễn tức giận đỏ con mắt, dây lưng hướng lên cao rơi xuống.

Kiều Cương khi đó chẳng suy nghĩ gì, bản năng bước ra cản. Nhưng đau đớn trong dự liệu không có xuất hiện, dây lưng đi qua thân thể hắn rơi vào người Tống Viễn.

Thân thể gầy yếu hơi run rẩy, Kiều Cương cảm thấy trái tim hắn cũng theo đó run lên.

Trong giây phút đó hắn nghĩ đến chính là, thiếu niên đứng lặng lẽ ở cửa phòng bệnh.

Hình ảnh trước mắt biến hoá rất nhanh, đảo mắt là Tống Viễn đang bước lên xe lửa đi về phương bắc.

Tống Viễn sáu năm sau, về tới quê hương, lại một lần nữa đứng trước mặt Kiều Cương. Nhưng mà bề ngoài cải biến rất nhiều của Tống Viễn cũng không có khiến cho Kiều Cương chú ý, hắn chỉ là thẳng tắp đi qua bên cạnh đối phương.

Trong nháy mắt đó, Kiều Cương không có thấy rõ biển hiện trên mặt của Tống Viễn.

Hình ảnh tiếp tục biến hóa, Tống Viễn hầu như mỗi ngày lái xe tới chỗ Kiều Cương làm việc, dừng lại ở cửa, chờ một hồi nhìn Kiều Cương đi vào, sau đó cuối buổi chiều lúc hắn tan tầm, lại qua đây nhìn hắn rời đi.

Hình ảnh cuối cùng, cũng chính là hình ảnh Tống Viễn bị xe đụng té trên mặt đất.

Màu đỏ tươi như sang hô nhiễm lên mặt đất, Tống Viễn ngã vào trong vũng máu, thân thể hơi co quắp, con mắt không cam lòng nhìn vào một chỗ trong đám người.

Kiều Cương nhìn theo ánh mắt của hắn, Tiểu Vũ ở bên ngoài đoàn người nhìn quanh, chính mình ở bên cạnh cô ấy cau mày nói gì đó, nhãn thần không nhịn được nhìn sang đây một cái, sau đó lôi kéo cánh tay của tiểu Vũ rời đi.

Miệng của Tống Viễn hơi động, nhưng phát không ra tiếng, máu phía sau tiếp trước từ trong miệng của hắn dũng mãnh trào ra.

Không nên đi, van cầu ngươi... Quay đầu lại nhìn ta...

Kỳ dị, Kiều Cương từ trong ánh mắt của Tống Viễn nhìn ra lời hắn muốn nói.

Bởi vì thấy hắn mà muốn chạy tới, cứ như vậy bị một tài xế uống say đụng phải, sau đó bị thương nặng không thể cứu, đây là kết cục của Tống Viễn.

Nếu như lúc đó Kiều Cương nhận ra hắn, Tống Viễn có phải là sẽ không tiếc nuối đến vậy? Có phải là sẽ không xảy ra những chuyện sau đó?

Kiều Cương đứng ở bên cạnh Tống Viễn, nhìn đôi mắt bắt đầu tan rả của hắn, thở dài một hơi.

Đi tới bên cạnh hắn, Kiều Cương ngồi xổm xuống, nhìn con mắt trước sau nhìn về phía đoàn người không chịu nhắm lại của hắn. Có chút run rẩy vươn tay phủ lên mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt mắt hắn khép lại.

Trong giây phút mắt hắn nhắm lại, một giọt nước mắt trong suốt chạy xuống tay Kiều Cương.

Rõ ràng là lạnh lẽo, Kiều Cương trái lại cảm thấy bỏng rát.

Hắn lại thở dài.

Là vì Tống Viễn hay là thứ gì khác, có thể chính hắn cũng không rõ.

Kiều Cương lắc đầu muốn bỏ đi, nhưng bỗng nhiên phát hiện dòng người xung quanh tất cả đều biến mất, chỉ còn lại người trên mặt đất lẳng lặng nằm đó.

Xung quanh an tĩnh đến đáng sợ, hình như ngay cả thời gian cũng đình chỉ, máu trên đất ngừng chảy.

Sau đó —— người nọ động đậy.

Người trên mặt đất dùng một loại tư thế vặn vẹo, từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, cái chân bị xe đụng lộ ra xương cốt và bắp thịt, dùng một loại động tác vô cùng mất tự nhiện bắt đầu đi về hướng Kiều Cương.

Kiều Cương nhịn không được lui về phía sau hai bước, sau đó lại ép buộc chính mình dừng lại.

Hành động của Tống Viễn tuyệt đối không chậm hơn người bình thường, hắn rất nhanh đi tới trước mặt Kiều Cương.

Gương mặt nguyên bản máu thịt không rõ hồi phục tuyết trắng như xưa, trong đáy mắt trầm tĩnh của hắn loả ra thứ ánh sáng cuồng nhiệt, Kiều Cương không thể phản kháng bị hắn vươn hai tay ra ôm lấy, sau đó thấy hắn lộ ra một nụ cười trong sáng dịu dàng.

"Ngươi cuối cùng... đến tìm ta rồi."