Quy Về Điền Viên

Quyển 1 - Chương 20: Cực phẩm người nhà (3)




Edit: Mộc Lan Màn đêm buông xuống.

Hạ Chiêu Quan dẫn đường, rửa mặt chải đầu xong, hai người đi đến phòng nghỉ tạm đêm nay.

Phòng rất nhỏ, chỉ có cái giường cũ kỹ và một cái bàn mục nát, toả ra mùi nấm mốc, Hạ Chiêu Quan có chút ngượng ngùng nói: “Anh Ba, chị Ba, đêm nay anh chị tạm thời ở trong này ở một đêm đi! Em đi lấy chăn sạch cho hai người.”

Vừa nói xong, Hạ Chiêu Quan vội ra ngoài, cô không dám nhìn phản ứng của Hạ Mộc. Nhà thì có phòng tốt, nhưng mẹ cứ bắt hai anh chị ấy ở phòng này.

Nhìn phòng ốc, Hạ Mộc thở dài. Tuy hắn không rõ tình huống trong nhà như thế nào, nhưng lúc nãy vô tình hắn nghe được em Hai tranh cãi với mẹ về phòng ở. Hoá ra trong nhà còn một phòng tốt, nhưng mẹ không cho hắn và tiểu thư ở. Hắn không rõ, vì sao, mẹ lại chán ghét mình như vậy?

Từng đợt gió lạnh thổi tới, hắn hoàn hồn, quay đầu nhìn Tử Tang mở toang cửa sổ, gió lạnh từng đợt thổi vào phòng, vội nói: “Tiểu thư, nên đóng cửa sổ lại đi, đừng để người bị cảm lạnh .”

“Xua mùi.” Tức Mặc Tử Tang nhàn nhạt nói, không đóng cửa sổ.

Hạ Mộc sửng sốt, có chút hổ thẹn. Tiểu thư nhà mình chưa từng ở nơi nào tồi tàn thế này. Nghĩ vậy, hắn vội vàng dọn qua. Tuy rằng không tốt lắm, nhưng cũng phải sạch sẽ mới được. Ở cùng mấy ngày, hắn biết rõ tiểu thư là người ưa sạch sẽ.

Không lâu sau, Hạ Chiêu Quan quay trở lại, ôm một cái chăn mới tinh màu hồng, đặt ở trên giường, nhắc hai người nghỉ ngơi sớm rồi ra ngoài.

Hạ Mộc tiễn bước Hạ Chiêu Quan, rồi bắt đầu trải giường chiếu. Đột nhiên động tác của hắn cứng đờ, nhìn ra bên ngoài, giữa cơn gió lạnh ùa vào, hắn mơ hồ nghe được tiếng cãi nhau của mẹ và em:

“Nha đầu, cái chăn kia là mẹ chuẩn bị cho mày làm đồ cưới sau này. Sao mày lại cầm cho người khác dùng.”

“Mẹ, sao lại là người khác? Đó là anh ba của con. Hôm nay trời lạnh thế này, nếu chăn không dày một chút, thể nào cũng bị đông lạnh .”



Nguyên lai ở trong lòng mẹ hắn là người khác. Chẳng lẽ hắn rời đi vài năm, người nhà trở nên xa lạ vậy ư? Không, không đúng. Tuy rằng qua nhiều năm rồi nhưng em Hai vẫn đau lòng người anh Ba là hắn.

Hắn lơ đãng thấy Tử Tang đang nhìn mình. Hắn mỉm cười, vui vẻ nói: “Tiểu thư, về sau tôi sẽ nỗ lực kiếm thật nhiều tiền, quyết không để cho người chịu thiệt thế này nữa, còn chuẩn bị cho em Hai đồ cưới tốt nhất.”

Tử Tang không trả lời hắn, giống như không nghe thấy hắn nói gì. Hạ Mộc cũng quen bộ dạng này của tiểu thư, nên tiếp tục xoay người trải giường chiếu, xong xuôi, hắn đột nhiên ý thức được một chuyện rất quan trọng.

“Tiểu thư, này…” Hạ Mộc khó xử nhìn Tử Tang. Phòng chỉ có một cái giường, ngủ thế nào đây! Hai người đã là vợ chồng, không thể xin thêm phòng nữa! Vậy rất kỳ quái, “Tiểu thư, người nghỉ ngơi đi… Đêm nay tôi dựa vào bàn ngủ một đêm.”

Tử Tang nằm xuống, lui vào bên trong, ra lệnh của Hạ Mộc: “Lên đây.”

“Hả!” Hạ Mộc vô cùng ngạc nhiên.

“Tôi ngủ trong, chàng ngủ ngoài.” Giường đủ rộng, nàng không muốn chiếm hết. Giường này cũng không phải của nàng, nàng không có quyền chiếm dụng. Một khi đã như vậy, mỗi người một nửa, rất công bằng.

“Không… Không được…” Hạ Mộc vội xua tay, nét mặt hoảng sợ, tái nhợt, như thấy quỷ.

Tử Tang cau mày nhìn chằm chằm Hạ Mộc, nàng đáng sợ vậy sao? Khiến hắn sợ hãi đến vậy.

“Tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, như vậy không tốt cho thanh danh của người.” Hạ Mộc thấy tiểu thư không vui, vội giải thích.

Thanh danh? Đó là cái gì. Trong mắt mọi người, hắn và nàng đã là vợ chồng, cần gì để ý thanh danh nữa. Vợ chồng còn cần để ý thanh danh, đó mới là kỳ quái. Chỉ ngủ chung một giường, nước giếng không phạm nước sông, hắn không bằng lòng cái gì. Giờ trời đông giá rét, hắn nếu nằm úp mặt ngủ trên bàn cả đêm. Ngày mai chắc chắn sẽ ốm, đến lúc đó càng thêm phiền toái. Đến lúc này rồi còn không biết linh hoạt. Thật sự quá ngu ngốc.

Suy nghĩ của nàng hoàn toàn đối lập với tư tưởng phong kiến của Hạ Mộc. Nếu được, hắn còn không muốn ở cùng một phòng với tiểu thư. Không phải hắn chán ghét tiểu thư, mà là một cô nương không thể ở chung với một nam tử như hắn. Đó là thất lễ và mạo phạm, cũng tổn hại đến thanh danh của tiểu thư. Mặc dù trong mắt mọi người, hắn với tiểu thư là vợ chồng, không cần để ý thanh danh làm gì, hơn nữa cũng chẳng có thanh danh mà để ý. Nhưng thực tế bọn họ không phải như vậy. Hắn vẫn cần tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa, không phải để người khác nhìn, mà là cảnh báo chính mình. Sự thật là như thế, hắn không thể mạo phạm tiểu thư.

Haizz, một người tùy ý, một người nghiêm túc tuân thủ mà phải ở chung với nhau, đúng là chuyện không thể tưởng tượng được.

Đã không cảm kích, nàng không nói lại làm gì. Tử Tang nghĩ vậy rồi quay lưng về phía Hạ Mộc nhắm mắt, nàng còn sống chung với hắn ba năm nữa. Nếu hắn quyết tâm làm vậy, nàng không định thay đổi ý nghĩ của hắn. Đêm nay cũng vậy. Thoát khỏi tầm mắt mọi người, hắn và nàng sẽ tự do hơn nhiều.

Hạ Mộc thấy Tử Tang không kiên trì, nhẹ nhàng thở ra, lấy thêm quần áo của mình đắp lên người, dựa vào bàn ngủ.

Qua một đêm, không biết có phải do Hạ Mộc rất khoẻ mạnh hay không, tuy có cảm giác mệt mỏi, nhưng không hề sinh bệnh.

Vợ chồng Hạ Đại Hầu thật sự không muốn thấy mặt Hạ Mộc nữa, nên nhanh chóng mời thôn trưởng, Lý Chính và trưởng bối trong thôn đến làm chứng, sau này tách riêng không dính dáng gì nữa. Tối hôm qua đã nói xong, không có gì để chia cho Hạ Mộc nên khi người làm chứng tới, không cần bàn bạc gì thêm.

Cuối cùng Hạ Đại Hầu nói: “Bác họ của con ở tượng pha có căn nhà cũ, sau khi chết giao lại cho cha. Tuy rằng đó không phải của chúng ta, nhưng là đất hoang, quan phủ không quản lý. Tạm thời con đến đó ở đi, sau này từ từ tìm chỗ dựng phòng khác.”

“Được ạ.” Hạ Mộc không tránh né. Hắn tin tưởng hai bàn tay trắng của mình. Sau này, hắn không cần chia gia sản gì nữa.

Nhà này còn có gì đáng giá đâu. Sau khi Hạ Mộc đồng ý, lập tức bọn họ cũng đồng ý. Về sau, Hạ Mộc và cha mẹ hắn là hai nhà riêng biệt. Ngày hôm qua hắn nói sẽ đưa cho cha mẹ bảy lượng bạc trong kỳ hạn hai năm, một mặt xuất phát từ đạo làm con, hai là Hạ Mộc đã bàn với các anh: Mỗi năm biếu cha mẹ một lượng bạc, hai súc vải; Ngày lễ, ngày tết có tặng quà; sính lễ, đồ cưới của Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan, tiền học phí này nọ tuỳ theo tình huống thực tế của cha mẹ và các anh để chia đều.

Chia nhà xong, mọi người nhìn Hạ Mộc có chút thương hại. Hà thị lập tức nói: “Con à, nhà ở tượng pha lâu rồi không người trông nom, con nhanh qua đó dọn dẹp đi, đêm nay còn có chỗ nghỉ ngơi.”

“Vâng.” Hạ Mộc nhìn thoáng qua cha mẹ, còn có hai người anh đứng bên cạnh, cúi đầu đáp ứng, đôi mắt không thể che giấu nỗi cô đơn. Cha mẹ không muốn giữ hắn lại, nhanh chóng muốn đuổi hắn đi.

“Anh Ba, em qua quét dọn giúp anh.” Hạ Chiêu Quan nói.

“Không được, quần áo con chưa giặt xong.” Hà thị lập tức nói.

“Em Hai, anh Ba cám ơn em. Em ở nhà giặt nốt quần áo đi!” Hạ Mộc cười nói, sau đó dẫn theo Tức Mặc Tử Tang, dắt xe trâu rời khỏi nhà họ Hạ. Hạ Chiêu Quan muốn đuổi theo, nhưng bị Hà thị kéo lại .

Người trong thôn đều biết đến Hạ Mộc đã về, nhìn dáng vẻ không giàu có gì cho cam. Giờ còn bị đuổi ra ngoài, nên ánh mắt nhìn hai người phần nhiều là đồng tình. Khi nhìn thấy dung mạo của Tử Tang, rất nhiều người hâm mộ Hạ Mộc vận số tốt cưới được một người vợ xinh đẹp, tất nhiên có cả ghen tị.