Quy Về Điền Viên

Quyển 2 - Chương 44: Đại kết cục






Edit: Diệp Nhu
Beta: Linh Lan

Năm mới nhanh chóng đến, Đại Chu xảy ra một sự kiện trọng đại, Hoàng đế băng hà, Tân đế lên ngôi. Mà Tân đế chính là Tam hoàng tử.

Lúc này, Tử Tang và Hạ Mộc đang ngồi tựa vào nhau ở trong sân. Bây giờ, thân thể Hạ Mộc đã khôi phục.

“Tiểu thư, hôm nay chính là ngày Tam hoàng tử đăng cơ, có lẽ bây giờ hắn không vui!” Hạ Mộc cười nói.

“Anh quan tâm hắn nhiều như vậy làm gì.” Tử Tang nhàn nhạt nói.

“Tam hoàng tử làm Hoàng Đế, dân thường như chúng ta sẽ được hưởng hạnh phúc ấm no.” Hạ Mộc tiếp tục cười nói.

“Anh tin tưởng hắn đến thế à?” Tử Tang cười mỉm nhìn về phía Hạ Mộc.

“Đúng vậy! Tuy rằng Tam hoàng tử không thích làm Hoàng Đế, nhưng mà không thể phủ nhận, hắn sẽ là một Hoàng Đế tốt.” Hạ Mộc cười nói.

Tam hoàng tử thích cuộc sống tự do tự tại, có điều năng lực của hắn nổi bật nhất trong các hoàng tử, sao được sống thoải mái theo ý mình, đặc biệt trong nhà đế vương luôn chịu trói buộc.

Lúc trước Tam hoàng tử che giấu hành tung, làm thủ lĩnh bọn cướp, chơi đùa tận hứng. Cho dù cuối cùng không gặp Tử Tang và Hạ Mộc tiêu diệt ổ cướp, hắn vẫn phải trở về làm hoàng tử, tương lai lên ngôi Hoàng Đế!

Tử Tang nghe lời Hạ Mộc nói, trên mặt lộ ra một chút hả hê. Lúc trước Tam hoàng tử gián tiếp hại Hạ Mộc rơi xuống nước, nàng còn chưa tìm hắn tính sổ đâu. Bây giờ hắn phải tiếp nhận ngôi vị Hoàng Đế mà hắn chán ghét nhất, coi như báo ứng.

“Tiểu thư, có phải em đang vui sướng khi người gặp họa.” Hạ Mộc nhìn vẻ mặt Tử Tang, buồn cười hỏi.

Tử Tang hừ một tiếng, không đáp.

“Tiểu thư, sau này em không được xúc động nữa, may là Tam hoàng tử không sao, nếu không cả Đại Chu sẽ đại loạn.” Hạ Mộc bất đắc dĩ nói.

Bây giờ từ mọi người Hạ Mộc cũng biết lúc trước khi họ ngăn cản Tử Tang không được đi tìm hắn, lúc đó hành vi của nàng điên cuồng bao nhiêu, thiếu chút nữa đã giết chết Tam hoàng tử.

Sau khi Hạ Mộc biết, hắn luôn càm ràm Tử Tang. Hắn bị nàng dọa chết khiếp, Tam hoàng tử là hoàng tử duy nhất có năng lực ở Đại Chu, nếu hắn chết, sẽ không có Hoàng Đế tốt đời tiếp theo. Đến lúc đó cả đất nước đại loạn, quan trọng hơn, điều hắn lo lắng nhất chính là tình cảnh tiểu thư.

“Anh còn muốn càm ràm nữa hả?” Tử Tang trợn mắt nhìn Hạ Mộc.

“Được, không nói nữa.” Hạ Mộc thấy Tử Tang tức giận, lập tức làm một động tác kéo khóa miệng.

Tử Tang lúc này mới hài lòng tiếp tục làm ổ trong lồng ngực Hạ Mộc, rồi hỏi: “Anh chuẩn bị xong quà tặng năm mới cho cha mẹ chưa?”

Cho dù vợ chồng Hạ Đại Hầu đối xử với Hạ Mộc thế nào, bọn họ đã nuôi hắn khôn lớn. Tuy rằng hắn đã nhận lại cha mẹ ruột, nhưng vợ chồng họ vẫn là cha mẹ hắn trên danh nghĩa. Gặp mặt phải gọi cha mẹ. Còn người cha người mẹ thất lạc bấy lâu Hạ Mộc gọi là phụ vương, mẫu phi.

Từ sau khi nhận lại cha mẹ ruột, Hạ Mộc mới biết thân phận thật sự của Lýgia.

Lý Huyện lệnh Lý Cận tên đầy đủ là Lý Quốc Cận, là Tiêu Dao Vương hiện nay. Vốn dĩ Tiêu Dao Vương ưa nhàn tản, nay ông tới đây hoàn toàn vì Chư Cát Trầm ở trong thôn. Cho nên bọn họ che giấu thân phận, cả gia đình thỉnh cầu Hoàng Đế cấp cho thân phận Lý Huyện lệnh, tiện tay giải quyết thiên tai.

Đến đây, cũng phải nói đến thân thế Chư Cát Trầm.

Nói đến Chư Cát Trầm, chính là do tính phong lưu của Tiêu Dao Vương ngày trước.

Hồi Tiêu Dao Vương còn trẻ, ông phóng túng kiêu căng, không bị hoàng thất ràng buộc, lại có tài có mạo thế nên vô cùng phong lưu. Cho đến khi ông gặp được phu nhân hiện tại, mới yên ổn. Nhưng mà, ông chọc phải đóa hoa đào độc, đóa hoa đào độc đó là nữ tử giang hồ, tên Lan Hồ Điệp.

Lan Hồ Điệp không chiếm được Tiêu Dao Vương, thế là mạnh mẽ, cưỡng ép bắt Tiêu Dao Vương đi, trực tiếp cho ông dùng xuân dược, muốn gạo nấu thành cơm. Không nghĩ tới, người chạy tới cứu ông chính là nha hoàn Thủy Liêm, tình cảm như tỷ muội với Lý phu nhân.

Tiêu Dao Vương bị hạ xuân dược rất mạnh, không có giải dược, bất đắc dĩ, Thủy Liêm đành hiến thân, sau đó có Chư Cát Trầm.

Đây vốn là chuyện ngoài ý muốn, Lý phu nhân đồng ý để Thủy Liêm làm thiếp, nhưng Thủy Liêm lại không đồng ý, bởi vì tình cảm giữa vợ chồng họ chẳng ai có thể chen vào được. Vì thế nàng lén lút mang theo đứa bé bỏ đi, Tiêu Dao Vương đi tìm mãi không thấy.

Cho đến một năm nào đó, Lý phu nhân sinh ra Hạ Mộc, Lan Hồ Điệp võ công cao cường lại xuất hiện, bắt mất Hạ Mộc mới chào đời.

LúcTiêu Dao Vương đuổi theo Lan Hồ Điệp, thì gặp Thủy Liêm đang mai danh ẩn tích. Tiêu Dao Vương không phải là đối thủ của Lan Hồ Điệp, Thủy Liêm không thể không ra tay đánh nhau với nàng ta.

Cuối cùngThủy Liêm chết, Lan Hồ Điệp mang Hạ Mộc trốn không thấy bóng dáng. Thế là, Hạ Mộc và Tiêu Dao Vương hoàn toàn mất liên lạc.

Sau khi Thủy Liêm chết, Tiêu Dao Vương đưa Chư Cát Trầm, con trai nàng về nhà. Vì áy náy, vợ chồng Tiêu Dao Vương rất thương yêu Chư Cát Trầm.

Mà Chư Cát Trầm, từ nhỏ đã biết thân thế của mình nên cho dù vợ chồng Tiêu Dao Vương yêu thương hắn hết mực, hắn cũng chung sống tốt với các huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân không thể hòa nhập. Sau đó hắn rời khỏi kinh thành, làm phu tử trong thôn.

“Đã chuẩn bị tốt, buổi tối tôi sẽ mang đến.” Hạ Mộc cười nói. Bây giờ, ngoại trừ việc Hạ Mộc có thêm một vài người thân, tất cả đều không có gì thay đổi.

Lúc này, Chư Cát Trầm tới tượng pha, Tử Tang và Hạ Mộc vội vàng tách ra, bình tĩnh nhìn hắn.

“Anh Ba, huynh đến rồi.” Hạ Mộc cười nói, Chư Cát Trầm xếp thứ ba, mà Hạ Mộc là nhỏ nhất, xếp thứ năm.

Chư Cát Trầm gật đầu, quen thuộc đi vào. Từ sau khi Hạ Mộc trở thành đệ đệ hắn, cơ bản mỗi ngày hắn đều đến ăn cơm chực. Trước kia hắn từng nói Hạ Mộc nấu ngon nhất, nhưng không tiện ăn thường xuyên, nay hai người là huynh đệ ruột thịt, đương nhiên hắn không khách khí nữa.

“Cháu anh đâu, hai đứa ở chỗ này ân ái, không bỏ quên cháu anh chứ!” Chư Cát Trầm trêu ghẹo nói.

“Bọn nhỏ vừa ngủ không lâu, chưa tỉnh nhanh thế đâu.” Hạ Mộc bảo, sau đó đứng lên nói: “Đệ đi làm cơm trưa.”

Tử Tang cũng đi theo, Chư Cát Trầm im lặng xem hai đứa bé.

Đêm 30, sau khi vợ chồng Tiêu Dao Vương mang theo bốn đứa con trai tham gia lễ đăng cơ của Tân Đế xong, thì vội vội vàng vàng chạy tới tượng pha mừng năm mới, trên tượng pha hết sức náo nhiệt …

Tân đế đăng cơ, cả gia đình không còn ràng buộc.

Nhiều năm sau, hai bé trai giống nhau như đúc ngồi xổm ở góc hoa viên thì thầm to nhỏ, người nghe duy nhất chính là Tiểu Bạch bên cạnh.

“Ca, huynh nói đi, vì sao mẹ thích huynh hơn?” Bé trai lạnh lùng hỏi.

“Bởi vì huynh tương đối giống cha, đệ nói đi, vì sao cha thích đệ hơn.” Bé trai chất phác trả lời.

“Bởi vì đệ tương đối giống mẹ.” Bé trai lạnh lùng trả lời.

“Chuyện chúng ta đánh nhau, phải làm sao bây giờ?” Bé trai chất phác lại hỏi.

“Nói nhảm, mẫu thân thích huynh hơn, huynh đối phó mẹ, đệ ứng phó cha.” Bé trai lạnh lùng lạnh nhạt nói.

“Ừ.” Bé trai chất phác ngốc nghếch gật đầu.

Sau khi hai bé bàn bạc xong thì đứng lên, vừa quay người lại thì thấy vẻ mặt mẹ đang lạnh băng nhìn chúng, lập tức giật mình khiếp sợ, dồn sức nhảy ra sau vài cái, cách mẫu thân lạnh như băng nhà mình xa một chút.

“Các con ức hiếp bọn Nhị Bá trong thôn.” Tử Tang lạnh lùng hỏi.

“Mẫu thân, là bọn hắn bắt nạt Tứ nha đầu, con và ca ca là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.” Bé trai lạnh lùng lập tức giải thích.

“Mẹ, chúng con biết sai rồi, mẹ đừng nóng giận.” Bé trai chất phác yếu ớt nói.

“Chỉ có như vậy mà các con dám đánh nhau.” Tử Tang nhíu mày hỏi, hơi thở đầy nguy hiểm.

Hai bé trai nhất thời không dám lên tiếng.

“Tiểu thư, bọn chúng còn nhỏ, từ từ dạy dỗ là được.” Hạ Mộc xuất hiện phía sau Tử Tang, ôn nhu nói.

“Con hư tại cha.” Tử Tang trừng mắt nhìn Hạ Mộc.

Hạ Mộc ngây ngô cười, “Tiểu thư…”

“Đừng giả vờ giả vịt nữa, hôm nay nếu bọn chúng không nhận ra sai lầm của bản thân thì anh cũng ngủ trên đất.” Tử Tang lạnh lùng bỏ lại một câu, đi vào trong phòng.

Hạ Mộc há hốc mồm, con trai làm sai, sao hắn phải chịu tội.

“Cha, chúng con không sai.” Bé trai lạnh lùng nói.

“Cha, sau này chúng con sẽ không làm như vậy nữa, nhưng mà chúng con không có làm sai.” Bé trai chất phác có cùng ý kiến.

“Cho dù vì lý do gì, đều không thể đánh nhau. Đặc biệt các con không giống những đứa nhỏ khác, nếu không khống chế tốt năng lực bản thân thì sẽ đánh người khác bị thương rất nghiêm trọng. Giống như lần này, các con đánh Nhị Bá rất nặng, phải nằm trên giường mấy ngày.” Hạ Mộc kiên nhẫn giảng đạo lý.

Bé trai lạnh lùng được di truyền năng lực từ Tử Tang, bé trai chất phác lại di truyền sức lực to lớn của Hạ Mộc.

“Đó là Nhị Bá xứng đáng.” Bé trai lạnh lùng nói.

“Vậy cũng không thể xuống tay nặng như vậy, các con xem, lần này các con đã không khống chế tốt năng lực bản thân.” Hạ Mộc tiếp tục nói.

Hai bé trai đồng loạt cúi đầu.

“Các con đi nhận lỗi với mẹ đi.” Hạ Mộc cười nói.

Hai đứa lập tức lắc đầu.

“Chẳng lẽ các con muốn đêm nay cha phải ngủ dưới đất à?” Hạ Mộc giả vờ đáng thương nói.

“Không muốn.” Hai bé vội vàng nói.

“Vậy thì vào nhận lỗi đi, làm sai mà biết sửa mới là bé ngoan.” Hạ Mộc cười nói, xoa đầu bọn chúng.

“Vâng.” Hai bé trai gật đầu, đi vào nhà nhận lỗi với Tử Tang.

Thấy hai đứa con trai biết nhận sai, vẻ mặt Tử Tang mới dịu xuống, nói: “Các con ở nhà trông coi đệ đệ muội muội thật tốt, mẹ và cha các con đi lên huyện một chuyến.”

Đến nay, Tử Tang đã sinh thêm một bé trai và một bé gái.

“Tiểu thư, chúng ta lên huyện làm gì?” Hạ Mộc nghi hoặc hỏi.

“Bởi vì em lại mang thai nên muốn đi khám đại phu.” Tử Tang cười tủm tỉm nhìn Hạ Mộc.

Sắc mặt Hạ Mộc tái nhợt, lập tức hôn mê bất tỉnh…

Lúc trước bỏ lỡ quá trình ra đời của cặp sinh đôi, nhưng hắn có theo dõi hai cái thai sau này. Chính vì thế, hắn chứng kiến quá trình phụ nữ sinh con từ đầu đến cuối, nỗi đau ấy khiến hắn sợ sinh con hơn cả phụ nữ.

Hắn không muốn có con nữa, không muốn tiểu thư phải trải qua cơn đau vượt cạn ấy nữa, nhưng mà hình như tiểu thư thích sinh đến nghiện rồi.