[Quyển 1] [Mau xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

Chương 116: Hành sự tùy tâm (3)




"Bảo bối..."


Tiếng thì thào của thiếu niên như từ hư vô vọng đến, lãng đãng xa xôi, lại rõ ràng rót vào tai không sót một chữ.


Thiếu nữ hai mắt mở to, chằm chằm nhìn tinh linh kia kiệt sức nằm ra đất, tầm mắt bị ma tộc vây lên bao phủ.


Mammon nhíu mày, dường như còn muốn nói điều gì nhưng vẫn chưa mở miệng.


Sau một khắc, nàng đột nhiên phất tay áo.


Từ trong không trung xuất hiện một vật màu đỏ như máu, bị thiếu nữ vươn tay bắt lấy.


Số 23 hướng nòng súng về phía trước, nheo mắt lại, miệng phun ra một chữ,


"Cút!"


Bóng đêm xung quanh phảng phất hóa thành dữ tợn, hắc khí xuất hiện như từng đợt gió lốc, quét sạch ma tộc về một phía. Đám khí tỏa ra khéo léo cô đọng thành hình dáng một sợi dây nhỏ, cuốn quanh eo tinh linh nằm trên đất, nhấc hắn lên bay về phía này.


Áp lực bức bách gắt gao đè nặng, như muốn giết sạch toàn bộ, không còn một chút không khí, chỉ còn lại tiếng kêu la không dứt. Ngay cả những ma tộc đứng xem cũng hoảng hốt bỏ chạy.


Ẩn hiện trong khói bụi mịt mờ, Số 23 đã thành công ôm gọn người trong ngực.


Mammon định tiến lên liền giật mình dừng lại một chút. Tuy nhiên, hắn rất nhanh bình tĩnh lại, tiếp tục hướng về phía trước, nhặt lấy đàn tranh lùi về phía sau nàng.


Sắc mặt hắn bình tĩnh lạnh nhạt, ánh mắt thâm sâu bí ẩn khó lường. Đôi cánh trên lưng hơi lay động rất nhỏ.


Thiếu nữ nở nụ cười liếc nhìn người trong ngực, trấn an vỗ nhẹ lên đầu đối phương, thản nhiên nói,


"Tinh linh này ta muốn, sắp xếp cho hắn đi."


Nam tử phía sau chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt không hề thay đổi. Sau đó đưa tay làm một động tác, ngôn ngữ lạnh nhạt nói,


"Tuân mệnh điện hạ."


Thiếu nữ thu lại nụ cười, nhìn người trong lòng thoả mãn gật đầu,


Thật đẹp mắt.


Thân thể theo bản năng muốn cứu hắn, lại không biết nguyên nhân tại sao...


Số 23 thở dài một tiếng, thiếu niên kia cũng mở mắt ra.


Bốn mắt chạm nhau. Sau khoảng thời gian vài lần hít thở, tinh linh nào đó đột ngột mở lời trước,


"Bảo bối, ngươi..."


Thần thái lạnh nhạt, ngôn ngữ giản dị, lại làm cho toàn thân thiếu nữ run rẩy dữ dội, phảng phất bị kích thích cực lớn.


Số 23 giật mình, lập tức cầm nguyên báng súng trong tay đập ngất hắn.


Lăng Triệt chỉ kịp 'a' một tiếng, sau đó liền hôn mê.


Số 23 "..."


Cuối cùng vẫn thành thật ôm người về phòng, ném lên giường xong xuôi liền quay đầu đóng cửa. Trực tiếp ngồi sang bên cạnh đợi.


Vậy nên lúc Lăng Triệt tỉnh lại, đập vào mắt là thân ảnh tóc bạc ngồi khoanh chân chống cằm ngay bên cạnh, chăm chú nhìn ngắm hắn, hai tay cầm khay quả khô thật lớn, thỉnh thoảng lấy một miếng, gặm đến vui vẻ.


Nhất thời có phần hoảng hốt, thiếu niên im lặng, tay nắm chặt một góc chăn.


"Này...."


Lăng Triệt ngơ ngẩn không đáp, vẻ mặt vẫn mang theo chút mê mang. 


Thiếu nữ khua tay trước mặt hắn vài cái, nhỏ giọng,


"Không hiểu sao? Chẳng lẽ là do chủng tộc bất đồng?"


Khóe miệng Lăng Triệt giật giật. Hắn cũng không biết hóa ra bọn họ không nói cùng một thứ tiếng đấy.


"Bảo bối, có việc gì sao?"


Thiếu nữ đối với xưng hô thân mật của hắn làm bộ nhắm mắt không thấy, gương mặt tỉnh bơ nói,


"Bổn vương cho phép ngươi làm nam sủng của ta." Mau cảm thấy vinh hạnh đi!


Thiếu niên sững lại, ngẩn người quan sát nàng. Đôi mắt đen như mực lúc này thoạt nhìn vạn phần tà khí, như muốn nhìn thấu thần hồn của người trước mắt. Thấy nàng điềm nhiên như không liền hơi nheo lại.


Không có ký ức?


Là do thứ thao túng phía sau làm sao?


Thiếu niên cư nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay thiếu nữ trước mặt, trong mắt nổi lên sóng nước dịu dàng, thanh âm mềm mại khẽ gọi,


"Bảo bối?"


Số 23 "Ừ."


"Ngươi không nhớ?" 


Thiếu nữ hạ mắt nhìn hắn, hỏi lại,


"Ta có gì phải nhớ sao?"


Lăng Triệt trầm ngâm cúi đầu, khó chịu lên tiếng,


"Ngươi mất trí nhớ."


Số 23 "Ồ." Sao trẫm không biết có chuyện như vậy nhỉ?


Tựa hồ phát hiện tâm tình mỹ nhân không tốt, nàng vỗ đầu đối phương một cái, đợi đối phương đem tầm mắt chuyển tới trên mặt mình.


Thiếu niên trong ánh mắt nổi lên vẻ ảm đạm, nhào lên dùng hai tay ôm lấy cổ nàng, yết hầu khẽ chuyển,


"Thế nhưng ngươi lại không nhớ ta!!! Ngươi có thể không có ký ức, nhưng không được quên ta!!! Vậy mà ngươi lại quên! Không cho quên!!!"


Số 23 "..." Mất trí nhớ còn cần chọn lọc cơ à?


Lăng Triệt ủy khuất cắn môi, gắt gao ôm cổ nàng kéo thấp xuống đối diện với mặt mình. Ánh mắt sâu thẳm tựa màn đêm, quyết liệt nói,


"Bảo bối, nhìn ta! Ngươi phải nhớ!!!" Đã nói theo đuổi ta rồi!!! Giờ lại không định chịu trách nhiệm!


Xúc cảm mềm mại phớt nhẹ trên môi, tư vị ngọt ngào khó cưỡng trực diện xâm lấn.


Tóc đen cùng tóc bạc cuốn lấy nhau, hương thơm nhàn nhạt lưu chuyển trong không khí. Chóp mũi kề sát, thiếu nữ đột nhiên cong môi cười, vươn tay chạm nhẹ sườn mặt nhẵn mịn tinh tế của thiếu niên. Tay kia đột ngột giữ chặt gáy hắn, hôn càng thêm sâu, mãnh liệt công thành đoạt đất.


Rất lâu sau mới lưu luyến rời đi.


Thiếu niên ôm ngực, hổn hển thở dốc, gương mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí.


Vẻ mặt nữ tử đăm chiêu, chăm chú nhìn cánh môi bị hôn đến hơi sưng đỏ của hắn,


Số 23 "Ta có điều muốn nói..."


Lăng Triệt "Đừng nói!"


Số 23 "Kĩ thuật quá kém."


Lăng Triệt "..." AAA!!! Vẫn thích ức hiếp ta như vậy!!!


Thiếu niên hai mắt long lanh ngập nước, ủy khuất trùm chăn nằm xuống. Lưng quay về phía nàng, cũng không thèm nói chuyện.


Nữ tử cười khẽ, đưa tay nâng nhẹ làn tóc đen dài của hắn, nhẹ nhàng hôn lên. Lại nhéo nhéo má người kia một hồi, hồi lâu sau mới đứng dậy bước ra ngoài.


"Nghỉ ngơi cho tốt."


Cánh cửa từ từ đóng lại sau lưng. Số 23 tâm trạng cực kỳ vui vẻ đi xuống lầu.


Đám ma tộc bên dưới cũng bị vẻ mặt của nàng dọa sợ, nhanh chóng vây thành một vòng tròn , xôn xao buôn chuyện,


Ma tộc A "Các người có thấy tân ma vương rất lạ không?"


Ma tộc B "Hẳn là ngài xem trọng tinh linh vừa đem về đi. Được làm nam sủng của ma vương, hắn phải cảm thấy vinh hạnh."


Ma tộc C "Nhưng ta cảm thấy thái độ điện hạ cũng hơi quá đi... Rất giống..."


Ma tộc A "Giống...?!"


Ma tộc C "Thê nô."


Ma tộc B "Ngươi bị ngu sao? Điện hạ là nữ!"


Số 23 "Nữ tử thì không được chắc?"


Ma tộc B "Đương nhiên chỉ có nam nhân..."


Ma tộc A "..."


Ma tộc C "..."


Thiếu nữ liếc một cái, sau đó nâng tay,


Nhóm ma tộc lập tức đồng loạt lui về một bước.


Ha ha, chúng nó cũng không muốn bị điện hạ đánh chết đâu.


Ma tộc có một sừng vừa phát ngôn vô cùng chân chó cúi đầu bước tới, mắt cũng không chớp mà nịnh nọt,


"Được, chắc chắn được mà điện hạ. Đương nhiên chỉ có nam nhân mới để nữ tử theo đuổi. Ta nói điện hạ uy vũ, điện hạ ngài nhất định là thê nô cao quý nhất ta từng thấy, thần thoại của thần thoại, là truyền thuyết thê nô vạn người tín ngưỡng,..."


Phía sau lược bớt n từ ca ngợi.


Số 23 "..." Gian thần nịnh hót.


Người đâu, đem ra chém đầu!!!


Mammon vừa mới ôm đàn tranh bước vào, quay người đóng cửa. Lại nhìn thấy nữ tử đang cùng đám ma tộc mắt to trừng mắt nhỏ thì hơi nhíu mày muốn tiến lên, trong lúc lơ đãng cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng hướng về phía hắn.


Trên lầu, thiếu niên ánh mắt tối sầm, hai tay nắm chặt. Con mắt giống như rắn độc nhìn chằm chằm Mammon, khóe môi nhếch lên đầy tà mị. Đợi đến khi thiếu nữ hướng về phía trên nhìn tới thì liền khôi phục lại dáng vẻ nhu thuận, ngoan ngoãn cúi đầu nở nụ cười ngọt ngào với nàng.


Nam tử sững lại một giây, gương mặt kia lại trở về thanh lãnh lạnh lùng, không làm ra biểu tình gì.


"Điện hạ, đã có thông tin ngài muốn." 


Mammon đưa đàn cho ma tộc bên cạnh, lại cầm một tập tư liệu tiến đến.


Số 23 đưa tay nhận lấy, thuận tiện ngồi xuống, dựa vào sofa lớn máu xám gần đó. Vừa xem vừa gọi, cũng không quay đầu,


"Nếu không muốn nghỉ ngơi thì xuống đây."


Lát sau, thiếu niên bạch y liền chạy tới, nhào thẳng vào lòng nàng.


Thiếu nữ vô nhẹ đầu hắn, cầm một miếng điểm tâm nhỏ trên bàn lên, nhét vào trong miệng người bên cạnh.


Lăng Triệt dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng giải quyết miếng bánh, còn vô cùng ái muội vươn đầu lưỡi liếm chút kem còn dư lại trên ngón tay thiếu nữ.


Số 23 mặc kệ gương mặt hạnh phúc của ai đó, ghét bỏ lấy khăn ra lau tay.


Lăng Triệt "..." Cái con người không hiểu phong tình này!!!


Ma tộc đứng xung quanh "..." Chúng ta ở đây làm bóng đèn có phải không thích hợp?


Sau đó cả đám nhất trí cùng kéo nhau chạy đi.


Mammon ra đến cửa thì hơi quay đầu, quang mang đáy mắt hơi lóe,


Vật cản đường, không thể giữ lại...


...


Trong điện chỉ còn hai người.


Thiếu nữ lật tư liệu xem một chút, lại nghiêng đầu dựa vào người thiếu niên. Trên tư liệu là thông tin về tiên tộc, phía sau còn có bản ghi chép của tinh linh trước mặt.


"Tên?"


Thiếu niên hạ mắt, dưới ánh mắt của nàng trả lời vô cùng thành khẩn,


"Lăng Triệt."


Số 23 nhìn tờ giấy in đậm cái tên tiếng anh vừa dài vừa khó đọc kia, lại nhìn người bên cạnh, quyết đoán đặt tư liệu xống.


"Cầm sư tinh linh?"


Lăng Triệt nghĩ nghĩ một lát, lại gật đầu,


"Ân." Nguyên chủ là...


Thiếu nữ đảo mắt một vòng, sau đó khí phách vứt ra vài chữ,


"Đàn một khúc. Làm trẫm vui liền ban thưởng cho người." 


Gió đêm phất tay áo, đàn tranh lập tức bị hắc khí cuốn về phía này, đặt ngay ngắn trên bàn.


Lăng Triệt "..."


Thiếu niên mỉm cười hòa ái, ôm nàng càng thêm chặt,


"Bảo bối, ta không biết đàn."


Số 23 "Vậy mang theo làm màu à?" 


Lăng Triệt trong lòng rỉ máu  "..." Nguyên chủ biết không có nghĩa là hắn biết!!!


Số 23 "..." Ta nhặt về thứ nam sủng vô dụng gì vậy?