(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 231: Chân tướng tới quá đột ngột




Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


"Tú Nhi......" Đông Phương Minh nâng Đông Phương Tú dậy, vẻ mặt lo lắng.


Vu Hoan áp xuống xao động trong lòng, xoay người đối mặt Đông Phương Tú, thấy thần sắc nàng ta lại quy về một mảnh tĩnh mịch, chỉ lắc lắc đầu, không nói một lời.


Nàng quản đã đủ nhiều.


Loan Minh căn bản chưa kịp nói chuyện thì đã kết thúc hơi thở.


"A Minh!" Lâu Khinh Thiển thê lương gào lên một tiếng dài.


"Đông Phương Tú, là ngươi giết hắn, sao ngươi có thể hạ thủ được!" Lâu Khinh Thiển đột nhiên nhào tới Đông Phương Tú, khuôn mặt dữ tợn của nàng ta làm gì còn xinh đẹp động lòng người nữa.


Người của Đông Phương gia ngăn Lâu Khinh Thiển lại, nàng ta giương nanh múa vuốt muốn nhào qua: "Đông Phương Tú, là ngươi, là ngươi giết hắn, ha ha ha, ngươi giết người ngươi yêu nhất."


Đông Phương Tú ngẩng đầu, ánh mắt tĩnh mịch: "Hắn là vì ngươi mà chết."


Lâu Khinh Thiển đột nhiên không náo loạn nữa, thân mình mềm nhũn lại ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt có chút dại ra nhìn Loan Minh.


Nàng ta phải nên cao hứng mới đúng, hắn đã chết, chết ở trên tay nữ nhân mà hắn yêu thương.


Nhưng mà, vì sao, nàng ta lại khổ sở như vậy?


"Đông Phương Tú ngươi biết không? Sư phụ ta không phải bị ngươi giết chết, mà là chết ở trên tay hắn." Lâu Khinh Thiển đột nhiên mở miệng, giọng nói lộ ra điên cuồng.


Đông Phương Tú nhìn Lâu Khinh Thiển, Lâu Khinh Thiển cũng đang nhìn Đông Phương Tú, trong mắt đều là điên cuồng.


"Hắn vì cứu ngươi, cùng sư phụ ta đại chiến mấy ngày mấy đêm, cuối cùng là hắn dùng hết toàn lực mới giết được sư phụ ta, nhưng cũng bởi vì hắn trọng thương nên hôn mê bất tỉnh. Lúc ấy ta có năng lực giết chết hắn, nhưng mà ta không làm." Lâu Khinh Thiển cười to vài tiếng: "Đó là sư phụ ta, cũng là phụ thân của ta, làm sao ta có thể để hắn dễ dàng chết như thế, cho nên nhân lúc hắn ngất xỉu, ta dùng cổ bóp méo ký ức của ngươi cùng hắn, cũng hạ trường dục cổ cho hắn."


Thần sắc Đông Phương Tú khiếp sợ chuyển biến thành phẫn nộ.


Lâu Khinh Thiển thấy vậy, cười càng thêm điên cuồng: "Hắn mang theo ta trở về, ta vốn là muốn khiến hắn tự tay giết ngươi, cho nên bịa đặt ra hồn phách của ta thiếu hụt, chỉ có dùng Ngưng Hồn Chi Thuật mới có thể bổ toàn linh hồn, mà Ngưng Hồn Chi Thuật cần có Ngưng Hồn Khúc, cho nên ta bảo hắn lựa chọn ngươi, chỉ là... Không nghĩ tới hắn yêu ngươi sâu đậm như vậy, trong tiềm thức cũng không muốn tổn thương ngươi. Cho nên, ta chờ lâu như vậy, mới mài đi được tình yêu của hắn dành cho ngươi, khiến hắn xuống tay với ngươi."


"Điều duy nhất ta không tính đến chính là hắn sẽ dùng Đàn Phượng Minh, nếu không phải cái đàn đó, ngươi đã sớm bị phản phệ lực lượng tra tấn mà chết."


"Nhưng mà cuối cùng hắn cũng chết ở trên tay ngươi, ha ha ha, báo ứng! Đông Phương Tú, có cảm thấy lúc này đau lòng vạn phần, hối hận không thôi?"


Chân tướng tới quá đột ngột, cả người Đông Phương Tú đều mông lung, tại sao sẽ là như thế này?


Ngay cả Đông Phương Minh cùng những người khác đều là vẻ mặt khiếp sợ, hiển nhiên cũng không dự đoán được cốt truyện xoay ngược lại thế này.


Tiếng cười bén nhọn của Lâu Khinh Thiển tràn ngập toàn bộ không gian, khi mọi người còn đắm chìm trong chân tướng đó, Lâu Khinh Thiển đột nhiên lao về phía một nam nhân đang cầm kiếm, trường kiếm trực tiếp xỏ xuyên qua bụng nàng ta.


Thù của nàng ta đã báo, để Đông Phương Tú dùng quãng đời còn lại đi hối hận, không có gì tra tấn người hơn là thế.


Bầu không khí lập tức liền trở nên có chút quỷ dị, người của Loan Minh đi cũng không được, ở lại cũng không xong.


Thẳng đến Phong Lang đẩy Tu Trúc tiến đến, nhìn đến tình cảnh này, Phong Lang thiếu chút nữa đã ngất xỉu.


"Vực chủ!" Phong Lang đoạt lấy Loan Minh từ trong tay Đông Phương Tú, vẻ mặt bi thương phẫn nộ.


"Phong Lang, đừng động vào hắn." Giọng nói của Tu Trúc trong trẻo truyền đến, Phong Lang sửng sốt một chút, nhưng vẫn nhanh chóng đặt Loan Minh trở lại trên mặt đất.


Đông Phương Tú thất hồn lạc phách ngồi ở một bên, ánh mắt tan rã như người đã rời khỏi hồng trần.


Tu Trúc được người ta đẩy tiến lên, thở dài một tiếng, bàn tay bao trùm ở trên ấn đường của Loan Minh.


Thật lâu sau, Tu Trúc đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vu Hoan: "Vu Hoan cô nương, mời ngươi giúp ta một chút được không?"


Vu Hoan nhướng mày, chưa nói được, cũng chưa nói không được.


Tu Trúc đợi một lát, thấy Vu Hoan đều không lên tiếng, đành phải tiếp tục nói: "Linh hồn của hắn trong bảy ngày sẽ không rời khỏi thân thể, chỉ cần trong bảy ngày đưa hắn vào trong Long Trủng, hắn liền sẽ khôi phục được sinh mệnh, không biết Vu Hoan cô nương có đồng ý giúp ta chuyện này không?"


"Vinh hạnh đến cực điểm." Vu Hoan đột nhiên cười như nở hoa: "Khi nào xuất phát? Bây giờ sao?"


[Vì sao hắn không tự mình đi, muốn ngươi đi?]
Trước mặt Vu Hoan đột nhiên xuất hiện một loạt chữ to.


Vu Hoan nhíu nhíu mày, sao nàng không nghĩ tới chứ, chỉ là...


Chuyện vào Long Trủng, mặc kệ là núi đao biển lửa, nàng đều phải đi.


Dung Chiêu chỉ nhắc nhở một câu, liền không có động tĩnh, hiển nhiên mặc kệ Vu Hoan quyết định thế nào, hắn đều sẽ không quản nhiều.


Tu Trúc không nghĩ tới Vu Hoan sẽ dễ dàng như vậy đã đồng ý rồi, ngoài ý muốn đồng thời lại may mắn.


Tuy rằng hắn có tư cách tiến vào Long Trủng, nhưng mà nơi đó, người của gia tộc bọn họ, không có ai sẽ tình nguyện đi vào. Hơn nữa, hiện tại hắn là quỷ tu, trên cơ bản đã mất tư cách đi tiến vào Long Trủng.


Mà Vu Hoan có Thiên Khuyết Kiếm, có giấy thông hành tiến vào Long Trủng, cũng có thể trấn áp những long khí đó, nàng đi là tốt nhất.


"Vậy Vu Hoan cô nương đi theo ta!" Tu Trúc để Phong Lang cẩn thận nâng Loan Minh lên, từ đầu tới đuôi, cũng chưa nhìn Đông Phương Tú hoặc người của Đông Phương gia liếc mắt một cái, tựa như trong mắt hắn, những người này đều chỉ là bối cảnh.


Đông Phương Tú nhìn Loan Minh bị người ta mang đi, một chút ý tứ muốn đuổi theo đều không có, chỉ có thể ngốc ngốc ngồi đó.


Sau khi đám người đi được một lúc, Đông Phương Tú mới đột nhiên nhỏ giọng khóc nức nở lên: "Cha, là con giết chàng ấy, là con giết chàng ấy!"


Đông Phương Minh đau lòng lại bất đắc dĩ: "Tú Nhi, hắn còn cứu, con cũng nghe thấy rồi đó, đừng tự trách mình nữa. Huống hồ... Là chính hắn tự lao đến."


"Đúng vậy, tiểu muội, không có ai sẽ trách muội."


Đông Phương Tú bụm mặt, giọng nói bi thương: "Là con giết chàng ấy, là con giết chàng ấy."


Đông Phương Tú vẫn luôn lẩm bẩm lặp lại những lời này.


___


Tu Trúc dẫn theo Vu Hoan một đường về tới đại điện trong viện Mai Lâm kia, đại điện còn vẫn duy trì bài trí ngày đó, hình như không có ai quét tước.


Tu Trúc bảo Phong Lang đặt Loan Minh ở trên cái bục kia.


"Vu Hoan cô nương, ta sẽ dùng Truyền Tống Trận đưa các ngươi truyền tống đến Long Trủng, ngươi cần phải đặt hắn lên ghế rồng trong Long Trủng, mười ngày sau mặc kệ kết quả như thế nào, ta đều sẽ dùng trận pháp truyền tống các ngươi ra ngoài."


Vu Hoan xua xua tay, tỏ vẻ chính mình không thành vấn đề.


"Đàn Phượng Minh, nếu có thể, hy vọng Vu Hoan cô nương có thể thả lại trong Long Trủng." Những lời này của Tu Trúc làm Vu Hoan có chút kinh ngạc, sao hắn biết Đàn Phượng Minh ở trên người nàng?


"Nếu ta không bỏ thì sao?" Vu Hoan trước nay không nghĩ muốn che dấu, Tu Trúc đều nói như vậy, đương nhiên Vu Hoan sẽ không phủ nhận.


"Đàn Phượng Minh bị đặt ở trong Long Trủng tất nhiên là có nguyên nhân, Loan Minh phá hư quy củ, tùy tiện lấy ra, đã làm Long Trủng đã xảy ra một ít biến hóa, lần này đi vào, Vu Hoan cô nương cũng cần phải cẩn thận một chút."


"Thì ra ngươi đây là sợ chết, cho nên mới để ta đi à!" Vu Hoan đưa ra kết luận.


Tu Trúc câm nín: "Hy vọng Vu Hoan cô nương suy nghĩ cho kỹ."