(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 240: Luôn có điêu long muốn hại trẫm




Eidt: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Điều duy nhất Vu Hoan nhìn thấy trước nàng nhảy xuống chính là vách núi thẳng tắp kia cùng với sương mù quanh quẩn không tiêu tan trên cái đình đó.


Từ cái đình đó đại khái có thể phân biệt ra vị trí của bản thân, lúc nãy Vu Hoan đã xem địa thế ở đây, đi đối diện với cái đình kia là có thể ra khỏi cánh rừng này.


Chỉ là...


Sau khi rời khỏi đây, nàng khẳng định còn hội ngộ con Hắc Long kia.


Chiếu theo nơi đặt hạt châu trong Tù Linh Cốc, hạt châu này chắc là cũng được đặt ở vị trí trung tâm trong Long Trủng.


Trung tâm trong Long Trủng là Long Cung, vậy trung tâm trong Long Cung là ở đâu?


"Dung Chiêu..." Không có cách nào, Vu Hoan đành phải gọi Dung Chiêu.


Lần này Dung Chiêu ra rất nhanh, cơ hồ là Vu Hoan vừa mới gọi tên xong, hắn đã xuất hiện.


Chỉ là gương mặt kia, nghiêm túc có chút đáng sợ.


Vu Hoan biết Dung Chiêu còn đang tức giận, có lẽ là chột dạ, cho nên không dám đối điện với Dung Chiêu, có chút mất tự nhiên nói: "Ngươi có thể tìm được vị trí trung tâm trong Long Cung không?"


Dung Chiêu không cần nghĩ ngợi lắc đầu.


Vu Hoan thở dài, ôm chặt Thiên Khuyết Kiếm hơn nữa, cất bước đi về phía trước.


Dung Chiêu dừng vài giây, mới chậm rì rì đuổi theo.


Hai người một trước một sau, không có nói chuyện với nhau, chỉ an tĩnh tiến lên phía trước như vậy.


Trong rừng rất an tĩnh, tựa như không có vật sống.


Nghĩ lại cũng đúng, ở đây là Long Trủng, vốn chính là nơi mai táng Long Tộc, không có vật sống mới bình thường.


Vu Hoan có chút xuất thần, không có nhìn thấy hố to phía trước, chân dẫm tới bên cạnh, thân thể mất đi cân bằng, mắt thấy phải ngã xuống.


Dung Chiêu lắc mình một cái kéo tay Vu Hoan lại, ôm nàng đứng lên.


Tim Vu Hoan đập nhanh hơn bình thường, có một chút nguyên nhân là do Dung Chiêu, càng nhiều hơn là bị dọa.


"Ai thiếu đạo đức như vậy." Vu Hoan xấu hổ đẩy Dung Chiêu ra, vuốt đầu dời đi lực chú ý, đi xem cái hố to kia.


Hố to còn rất mới, là cái loại hố ngã xuống rồi căn bản bò lên không được, hình như là mới đào được không bao lâu.


Như vậy vấn đề tới, đào hố làm cái gì?


Long Tộc đều là bay, nếu muốn trả đũa thì cũng không có tác dụng cái lông gì với Long Tộc đúng không!


Mấu chốt là, hố này còn rõ ràng như vậy, ngay cả một chút tính tượng trưng che đậy cũng không có.


Vu Hoan cảm thấy người đào hố không phải là đầu óc có bệnh thì chính là ăn no rảnh rỗi.


Dung Chiêu nhìn hố to kia liếc mắt một cái, con ngươi có ánh sáng hiện lên, hắn duỗi tay lại lần nữa giữ chặt Vu Hoan: "Đừng đi qua."


"Hả?" Vu Hoan nghi hoặc nhìn hắn, động tác đi đến bên cái hố cũng dừng lại.


"Có độc." Dung Chiêu chỉ nhàn nhạt nói hai chữ.


Vu Hoan nhíu mày lại, may mắn vừa rồi không có rơi vào.


"Ai ở đây đào hố còn hạ độc?" Vu Hoan càng nghi hoặc.


Đương nhiên Dung Chiêu sẽ không trả lời Vu Hoan, kéo nàng ra sau lưng, tự mình đi ở phía trước.


Những hố to theo lộ trình bọn họ tiến lên, càng ngày càng nhiều, khoảng cách giữa chúng càng ngày càng hẹp, hơn nữa đều không có che lấp.


Càng đi về phía trước, Vu Hoan không thể không nhảy qua hố to.


Dung Chiêu vắng tắt trực tiếp bay lên, chân không chạm đất, mặt mày như tranh, khí chất tôn quý, đạm mạc.


Vu Hoan ở phía sau bĩu môi, tiếp tục nhảy.


Cuối cùng khi trời sắp tối, ra khỏi những hố to gài người đó.


Nhưng tình huống trước mặt cũng không có làm Vu Hoan thở phào nhẹ nhõm, mà là càng thêm buồn bực.


Đây là cái gì với cái gì?


Hàng rào sao?


Từng hàng từng hàng kéo dài ra phía sau, căn bản không nhìn thấy điểm cuối.


"Trên đó cũng có độc." Dung Chiêu bay qua một loạt hàng rào, lạnh băng quăng một câu lại đây.


Vu Hoan: "..." Tiếp tục nhảy đi!


Xuyên qua hàng rào, trời đã tối hẳn, cuối cùng Vu Hoan thấy được một chút kiến trúc bình thường.


Đó là vài căn nhà tranh, bên ngoài treo một ít dược thảo mà Vu Hoan không biết tên, được sắp xếp ngay ngắn trật tự.


Xốc bàn, bình thường cái con khỉ á!


Bên trong Long Trủng xuất hiện căn nhà của con người, này đờ mờ ở đâu mà bình thường!


Vu Hoan trong gió ngơ ngẩn chốc lát, dịch bước chân đi đến cổng nhà tranh, duỗi đầu nhìn nhìn bên trong.


Quản nó đầu trâu mặt ngựa làm gì, hiện tại nàng chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi.


Bên trong đen như mực, chắc là chủ nhân của nhà tranh còn chưa có trở về.


Vu Hoan trực tiếp đẩy cổng sân ra, đi vào, mới vừa đi đến giữa sân, một cánh cửa trong một gian nhà tranh mở ra, một hắc ảnh hình người đứng ở nơi đó.


Vì sao nói nó là hình người?


Bởi vì đờ mờ trên đầu hắc ảnh kia không phải con người.


Khi Vu Hoan còn suy xét nên xoay người đi, hay là không đi, hắc ảnh kia động đậy.


Nó từ trong bóng đêm đi ra, bây giờ Vu Hoan mới thấy rõ, con ngươi một trận co chặt.


Thân là người, đầu xác thật là đầu rồng.


"Sống?" Giọng nói của nó có chút khàn khàn, tang thương.


Vu Hoan nuốt nuốt nước miếng: "Ngươi..." Là cái cái thứ đồ chơi gì?


Long nhân? Nhân long?


"Các ngươi vào bằng cách nào?" Nó đi đến vài bước cách xa Vu Hoan, tựa hồ có chút không kiên nhẫn: "Ở đây không phải là nơi các ngươi nên ở lại, nhanh chóng đi thôi!"


"Đừng mà, đại gia, bọn ta đi rất lâu trong rừng, người đều đã mệt đến điên rồi, còn có mấy con rồng muốn giết chết ta, cho ta nghỉ một lát được không? Chỉ một đêm thôi, sau một đêm ta sẽ đi ngay!" Mắc cười, hiện tại đi rồi, ai biết nàng còn sẽ gặp được cái thứ gì kỳ quái gì nữa.


"Ngươi nói có rồng muốn giết ngươi?" Trong giọng nói của nó tựa hồ có chút sát khí.


"Đúng đúng, nhưng không sao!" Vu Hoan liên tục gật đầu: "Người ta lớn lên nhỏ xinh đáng yêu như vậy, sao có thể để những con rồng lớn đó tàn phá chứ..."


Vu Hoan nước mũi nước mắt khóc lóc kể lể, khen mình thành tiên nữ, biến Hắc Long kia thành loài bò sát.


"Được rồi, các ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi đi!" Nó chỉ về một căn nhà tranh, xoay người đi ra ngoài: "Sáng mai các ngươi phải đi ngay."


Vu Hoan lên tiếng, vào trong nhà tranh.


"Nó là cái quỷ gì?" Tiến vào nhà tranh, Vu Hoan liền từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hắc ảnh nơi xa càng ngày càng mơ hồ.


"Hẳn là long nhân, con người thường nói là bán thú nhân*."


(Bán thú nhân: nửa người nửa thú.)


"Bán thú nhân ở trong loài người cùng trong Thú Tộc đều phải chịu bài xích, vì sao hắn lại ở đây?" Vu Hoan kinh ngạc, bên trong Long Trủng mai táng hẳn là Long Tộc có thực lực cường đại, huyết mạch Long Tộc thuần khiết, sao lại có bán thú nhân?


Dung Chiêu lắc đầu, xoay người đi đến cái ghế duy nhất trong phòng ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.


Khóe miệng Vu Hoan giật giật, ngày mai nàng phải rời khỏi đây, những việc này, có lẽ không biết thì càng tốt.


Bán thú nhân lúc nửa đêm thì trở về, kỳ thật Vu Hoan cũng không ngủ, nghe được động tĩnh, liền dậy.


Mở cửa ra đã nhìn thấy bán thú nhân lôi một con rồng đi đến, Vu Hoan lập tức bị dọa nhảy dựng.


Bán thú nhân hình như không thấy được nàng, ném con rồng vào trong viện, trực tiếp làm trong sân không còn một chút khẽ hở nào.


Đó là một con rồng đen, không biết có phải Hắc Long lúc chiều đuổi theo Vu Hoan hay không.


Bán thú nhân lại lần nữa từ căn nhà tranh lúc nãy ra ngoài, cầm trên tay một cây đao, lúc đi ngang qua Vu Hoan, tạm dừng lại, sau đó lại đi về phía đầu rồng của con Hắc Long kia.


Hắn trực tiếp cắm thanh đao vào trong đầu con Hắc Long, trong lòng bàn tay hiện lên ánh sáng, ngay sau đó Vu Hoan liền nhìn thấy Hắc Long kia hóa thành một nhúm sương mù, bị bán thú nhân nắm ở trong tay, nhẹ nhàng dùng sức, lập tức hóa thành ánh huỳnh quang biến mất ở trong không khí.


Vu Hoan câm nín, trong lúc nhất thời không có phản ứng gì.


Bán thú nhân xách theo đao trở về, 'rầm' một tiếng đóng cửa phòng lại.


Vu Hoan: "..."