[Quyển 3] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 2: Hôn lễ hoành tráng, trừng trị thím Vinh




Còn ba ngày nữa là hai đứa bé đầy tháng, tiệc đầy tháng đã được chuẩn bị từ hai tháng trước. Nói cách khác, từ lúc hai đứa bé còn ở trong bụng mẹ, cha của hai đứa đã bắt tay vào chuẩn bị cho ngày này!

An Tuyển Hoàng dường như muốn khoe với cả thiên hạ về hai đứa bé, nhà họ An gửi thiệp mời đến các nhà khác từ rất sớm.

Đúng như lời Dạ Cô Tinh nói, hai đứa bé là niềm kiêu ngạo của bọn họ, làm sao bọn họ có thể để hai đứa bé sống trong bóng tối với thân phận không rõ ràng được chứ?

Hai đứa bé nên được toàn thế giới biết đến!

Bởi vì, hai đứa là con của Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng!

“Anh quyết định chưa?” Dạ Cô Tinh đứng trước cửa sổ sát đất. Sau gần một tháng cố gắng luyện tập, cô đã khôi phục lại vóc dáng ban dầu. Không những vậy, vòng một phát triển khiến cô bớt đi vài phần non nớt, tăng thêm vài phần quyến rũ.

Có lẽ Dạ Cô Tinh cũng không biết mình lúc này quyễn rũ đến thế nào.

Nếu ngày xưa, Dạ Cô Tinh là nụ hoa sơn trà mới chớm nở, vậy bây giờ là lúc hoa sơn trà nở đẹp nhất, tỏa ra hương thơm ngát hấp dẫn ong bướm vờn quanh!

Anh tiến lại gần, cánh tay cường tráng ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô từ sau lưng, tràn đầy sự bá đạo quen thuộc hòa quyện cùng hương hoa sơn trà.

“Nhất định phải mời.” Giọng anh trầm ấm, mang vài phần kiên quyết.

Dạ Cô Tinh cau mày, qua cửa sổ, ánh mắt cô nhìn vô định vào biển khơi ngoài xa.

Trong tiệc đầy tháng lần này, An Tuyển Hoàng muốn mời toàn bộ người nhà họ An đến dự, rồi viết tên hai đứa bé lên gia phả, việc này cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận hai đứa bé với thân phận là người thừa kế.

Đối với một gia tộc lớn như nhà họ An, người thừa kế là cực kỳ quan trọng!

Một chồng có thể có nhiều vợ là truyền thống lâu đời của nhà họ An. Họ cho rằng, nhà họ An đến tận bây giờ vẫn đứng ở thế bất bại, có quyền thế ngút trời, tiền tài vô kể, đều do đời đời tổ tiên tích lũy truyền xuống dưới!

Một dòng họ cũng giống một gốc cây vậy, chỉ có không ngừng khai chi tán diệp mới có thể phát triển tốt, đời đời truyền lại.

Dù là gia chủ hay những người đứng đầu của các chi thứ, bọn họ có thể có rất nhiều con cái, nhưng người thừa kế chỉ có một người!

Mà người thừa kế bắt buộc phải là con dòng chính!

Dòng chính là sao? Là do vợ cả sinh ra!

Chỉ có vợ cả và con vợ cả được phép ghi vào tộc phổ của nhà họ An.

Hành động này của An Tuyển Hoàng chính là thừa nhận địa vị người thừa kế, và cũng thừa nhận Dạ Cô Tinh là vợ anh.

Gia chủ lấy vợ sinh con, thân là dòng chính, việc liên quan đến người thừa kế dòng chính là một chuyện quan trọng đối với nhà họ An, quan trọng ngang với việc dòng họ muốn đổi hướng phát triển!

Phải biết, một khi ghi vào trong gia phả, vậy An Tuyệt chính thức là người thừa kế của nhà họ An, hay nói cách khác, gia chủ kế tiếp của nhà họ An, là An Tuyệt! Việc này liên quan đến cả mười lăm chi của nhà họ An, ảnh hưởng đến lợi ích của nhiều người, đương nhiên bọn họ sẽ không đồng ý dễ dàng!

Nếu so sánh với tiền tài và quyền lực của nhà họ An, rất nhiều người biết đến sự tồn tại của Dạ Cô Tinh, nhưng họ đều có thái độ khinh thị, không thèm để ý. Cô chỉ là một tiểu minh tinh mà thôi, có thể trở thành người phụ nữ của An Tuyển Hoàng đã là phúc đức tám đời rồi!

Đàn ông, đặc biệt là đàn ông nhà họ An, năm thê bảy thiếp với họ là chuyện bình thường, đó còn chưa kể tình nhân bên ngoài. Dạ Cô Tinh cũng chỉ là đồ chơi mới của An Tuyển Hoàng mà thôi.

Chẳng qua, đồ chơi này hơi đặc biệt chút, dù sao trước giờ An Tuyển Hoàng không gần nữ sắc, người nhà họ An thậm chí còn nghi ngờ giới tính của anh nữa.

Sự xuất hiện của Dạ Cô Tinh lập tức dập tắt mấy lời đồn đãi này. Không chỉ thế, cô còn mang thai, việc này nói rõ điều gì?

Như vậy là sức khỏe của gia chủ bọn họ bình thường, sau này gia chủ sinh ra người thừa kế khỏe mạnh thông minh hơn người là không thành vấn đề!

Vốn dĩ, sự xuất hiện của Dạ Cô Tinh là một chuyện tốt, ít nhất, cô chứng minh được An Tuyển Hoàng là một người đàn ông bình thường. Nhưng sự việc phát triển tới mức này, mọi người mới giật mình, xe lửa đã trật đường ray, mọi thứ đã ngoài tầm kiểm soát của bọn họ!

Chỉ cần hơi lơ là, ‘xe hỏng người die’ là chuyện có thể xảy ra!

Nếu bọn họ sớm biết An Tuyển Hoàng coi trọng Dạ Cô Tinh như vậy, thậm chí còn giao quyền thừa kế cho con trai cô, bọn họ sẽ không do dự… nhổ cỏ tận gốc!

Trong mắt những người đứng đầu nhà họ An, Dạ Cô Tinh không phải con gái nhà có tiền, có quyền, không có người chống lưng. Một người phụ nữ như vậy làm sao xứng làm vợ của gia chủ nhà họ An?

“Em sợ à?” Anh vùi đầu vào hõm vai của cô, ngửi ngửi hương sữa tắm thoang thoảng.

Dưới ánh nắng mặt trời, Dạ Cô Tinh mỉm cười ấm áp, nơi đáy mắt lộ ra một tia lạnh lùng rồi lập tức biến mất.

Đối với người đã chết một lần như cô, cái chết cũng không còn đáng sợ nữa, vậy còn điều gì khiến cô phải sợ hãi nữa chứ?

Đôi mi thanh tú hơi nhếch lên, cô cười hỏi: “Anh định dùng phép khích tướng?”

“Ừm.” Đàn ông trả lời thẳng thắng, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô: “Vậy em có mắc lừa không?”

Dạ Cô Tinh quay người, nhón chân hôn lên bờ môi lạnh lẽo của anh rồi nhanh chóng lùi lại. Dưới ánh nắng ban mai, người phụ nữ nở nụ cười ấm áp, sáng rực cả một khoảng trời, nhưng lời cô nói ra lại làm người khác không rét mà run…

“Đến lúc đó, dù họ tàn phế hay tử vong cũng không liên quan đến em.”

Người đàn ông cưng chiều nhìn cô, đôi mắt tràn để vẻ dung túng: “Đương nhiên rồi.”

“Được.”

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Chúng ta chờ mấy lão cáo già đó đến rồi đánh một thể.

An Tuyển Hoàng hưng phấn kéo Dạ Cô Tinh ra ngoài, tay anh cầm chặt tay cô đến phát đau.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Cục dân chính.”

Dạ Cô Tinh cảnh giác hỏi: “Đi làm gì?”

“Chúng ta kết hôn, em đồng ý rồi.”

Dạ Cô Tinh rút tay ra, ngạc nhiên hỏi: “Em đồng ý lúc nào?”

“Vừa xong.”

“Em chỉ đồng ý việc anh mời người nhà họ An đến dự thôi, chứ em có nói gì nữa đâu.”

An Tuyển Hoàng híp mắt lại, nguy hiểm hỏi: “Em muốn đổi ý?”

Dạ Cô Tinh thản nhiên trả lời: “Em đã hứa gì đâu, sao phải đổi ý chứ?”

Lập tức anh sa sút như quả bóng xì hôi, đôi mắt nóng bỏng giống như bị dội nước lạnh, dần dần lạnh như băng, pha chút tủi thâm, đôi môi mím chặt, anh uất ức hỏi: “Vì sao chứ?”

Dạ Cô Tinh giật mình, biết anh hiểu làm, cô thở dài, chủ động nhào vào ngực anh: “Hoàng, anh cảm thấy một tờ giấy có thể làm được gì chứ? Nếu có tình yêu, tờ giấy này chẳng qua chỉ là vẽ hoa trên gấm thôi. Còn nếu không có tình yêu, vậy tờ giấy kia được bao quản chặt chẽ cũng không thể níu kéo được trái tim hai người.”

Anh không nói gì, theo bản năng ôm chặt lấy cô.

“Chúng ta không cần bị trói buộc bởi tờ giấy kia, dù không đăng ký, chúng ta vẫn là vợ chồng. Em là mẹ của hai đứa, còn anh mãi là cha của hai đứa.”

“Anh muốn em có thể danh chính ngôn thuận là vợ anh, trở thành bà chủ của nhà họ An.”

Dạ Cô Tinh nhếch môi, tự tin nói: “Kể cả không có tờ đăng ký kết hôn đó, em cũng sẽ khiến người nhà họ An tâm phục khẩu phục, anh có tin không?”

“Anh tin.” Tin em, giống như tin chính anh.

Dạ Cô Tinh cảm động

An Tuyển Hoàng hôn nhẹ xuống cần cổ tuyết trắng, thì thầm bên tai cô: “Cho anh một thời hạn đi.”

“Ba năm.” Cô sẽ dùng thời gian này thâu tóm toàn bộ lực lượng giới hắc đạo phía Nam, như vậy mới sánh được với tình cảm của An Tuyển Hoàng. Anh dành cho cô những thứ tốt nhất anh có, vậy cô cũng tặng anh thứ quý giá nhất trên đời, bọn họ sẽ tổ chức một hôn lễ có một không hai!

Cô muốn có một hôn lễ hoành tráng với anh! Để toàn thế giới làm chứng cho hạnh phúc của bọn họ!

“Một lời đã định.”



Dạ Cô Tinh luôn cảm thấy mình quên mất điều gì đó. Nhìn người giúp việc chăm chỉ làm việc trong biệt thự một lúc, cô mới nhớ tới người mà cô đã lâu không gặp.

Cầm điện thoại lên, Dạ Cô Tinh điềm tĩnh mỉm cười, nhẹ nhàng gọi điện: “Thím Vinh, khoảng thời gian này vất vả cho thím quá, thím chuẩn bị đồ về biệt thự nhé…”

Cúp điện thoại, thím Vinh mừng như bắt được vàng, bà ta không nghi ngờ gì về thái độ khác thường của cô trong điện thoại và lí do cô bất ngờ gọi bà ta về biệt thự.

Khoảng thời gian này, bà ta khổ không thể tả, hàng ngày trông nom một đám công nhân làm việc. Mặc dù là một đốc công, nhưng công nhân ở đây toàn những người đàn ông cao to lực lưỡng, bà ta nào dám ngang ngược đanh đá như mọi khi chứ?

Ngày nào bà ta cũng phải nấu cơm cho đám công nhân này, hít bao nhiêu bụi trong công trường, mùi sơn, muội than ở khắp nơi. Sau khi đụng phải cái đinh khó nhằn là Kỷ Tình, bà ta cũng không dám liên lạc với nhà chính bên kia nữa. Bà ta cũng sợ chọc giận Kỷ Tình, con gái bà ta lại phải chịu khổ!

Mấy tháng chịu đựng nhịn đắng nuốt cay, Cuộc gọi của Dạ Cô Tinh chẳng khác nào chìa khóa giúp bà ta thoát khỏi lồng giam tù ngục.

Đối với một phạm nhân bị nhốt đã lâu, thì việc cửa tù mở ra, phản ứng đầu tiên của họ là lập tức đi ra ngoài. Dù bên ngoài có một cạm bấy lớn, nhưng vì có thể ra ngoài, họ cam nguyện làm mọi thứ.

Thím Vinh cũng lờ mờ đoán được có gì đó không đúng. Nhưng bà ta không muốn nghĩ nhiều đến vậy. Bà ta nhớ Dạ Cô Tinh đang mang thai, lượng thuốc mà Dạ Cô Tinh uống còn chưa đủ. Nếu đứa bé không có vấn đề gì, vậy nhiệm vụ Kỷ Tình giao cho bà ta coi như thất bại, tương lai của con gái bà ta cũng bị hủy hoại theo.

Nhưng suy nghĩ một chút, đứa bé kia chắc cũng không sống được. Mà dù không có thuốc của bà ta thì vào phòng mổ vẫn còn Vương Tuệ. Dù thế nào, đứa bé kia cũng phải chết thôi!

Nghĩ đến đây, bà ta mới cảm thấy yên tâm!

Bà ta vui vẻ chạy về phía cửa ra, mà không biết rằng, thứ chào đón bà ta là hóng súng đặt sau ót.

Thím Vinh run run, ngã ngồi xuống đất.

Minh Chiêu lạnh lùng cầm súng, anh cũng chỉ nghe lệnh mà làm việc.

Dạ Cô Tinh ngồi trên sofa tại phòng khách. Cô nhấp một hụm trà rồi buông tách xuống, âm thanh tách chạm vào đĩa vang lên trong không gian yên tĩnh, trở nên cực kỳ rõ ràng. Thím Vinh vô thức nhìn theo hướng có âm thanh truyền lại, bà ta nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, vờn quanh khuôn mặt người phụ nữ xinh đẹp ngồi trước mặt.

Thím Vinh giống như thấy nhìn thấy cứu tinh, bà ta chắp tay, vội vàng nói: “Cô chủ, cô chủ, cô mau cứu tôi với! Tôi xin cô, cô giúp tôi với! Cậu Minh muốn giết tôi! Cậu ta muốn giết tôi….”

Dạ Cô Tinh cười khẩy, cô chậm rãi đứng dậy, bước từng bước lại gần bà ta.

Nhìn thấy dáng người nhỏ gầy và phần bụng bằng phẳng của cô, thím Vinh đứng chết trân tại chỗ, hoảng sợ mở to mắt.

“Hình như thím Vinh rất kinh ngạc khi thấy tôi thì phải?”

“Cô… Cô… Cô sinh rồi? Đứa bé… đứa bé chết rồi ư?” Bà ta sợ hãi kêu lên.

Dạ Cô Tinh vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi, nhưng đôi mắt cô đã trở nên lạnh như bang: “Sao thím Vinh lại nói như vậy? Hai đứa con của tôi vẫn khỏe mạnh, bình an.”

“Không, không, không, không thể như vậy được! Bà chủ nói bà ấy chắc chắn sẽ không cho….”

Bốp….

Thím Vinh chỉ cảm thấy tai phải ong ong, nửa gương mặt sưng lên, tê dại, răng cũng lỏng lẻo, mùi máu tanh nồng tràn ngập khoang miêng.

Nhìn thím Vinh bây giờ có thể thấy được, cái tát vừa rồi mạnh thế nào.

“Khi bà hạ độc trong sữa bò định hại đứa bé trong bụng tôi, bà có nghĩ đến, có một ngày, bà sẽ phải chết không!”

Xong rồi… Xong thật rồi….

Trong đầu thím Vinh giờ chỉ nghĩ đến mấy chữ này. Cảm giác sợ hãi tột độ bao phủ cả người bà ta, tựa như chỉ một giây sau, bà ta sẽ lập tức tắt thở.

Họng súng lạnh như băng vẫn dán chặt vào gáy bà ta, cả người bà ta lạnh toạt, bà ta đã cảm nhận được cái chết sắp đến gần với mình!

“Cô chủ, tôi van cô tha cho tôi lần này… Tôi cũng bị ép buộc phải làm vậy! Là bà chủ ép tôi! Là Kỷ Tình! Bà ta ép tôi phải làm vậy! Nếu tôi không nghe lời bà ta, bà ta sẽ hại chết con gái tôi… Tôi van cô…”

Thím Vinh sợ hãi xin tha, đôi mắt Dạ Cô Tinh lúc này vẫn không có một chút ấm áp nào.

“Ai cũng nên trả giá vì những hành vi của mình! Còn bà, ngoại trừ chết đi, bà đã không còn sự lựa chọn nào khác rồi.”

Thim Vinh vẫn đang cầu khẩn, bà ta dập đầu chắp tay không ngừng, giọng nói trở nên khan đặc, cả người run rẩy vì sợ hãi.

Dạ Cô Tinh nhíu mày: “Anh mau chặn miệng bà ta lại, nhốt trong phòng giam, cắt đầu bà ta trước mặt Lạc Địch cho tôi.”

Minh Chiêu lạnh lùng, nghiêm túc đáp lại: “Vâng.”

Nghe thấy vậy, thím Vinh như mất đi sức sống, mềm oặt ngã xuống đất, mặt bà xám lại, không cố gắng giãy giụa nữa, để Minh Chiêu kéo đi.

Bây giờ trong đầu bà chỉ còn lại một câu, không ngừng lặp lặp đi lặp lại: xong rồi, lần này xong thật rồi…

Nếu sớm biết có ngày hôm nay, thì khi đó bà ta còn làm làm gì, chuyện đã đến nước này, bà ta có hối hận cũng không kịp!

Có lẽ, trước khi chết bao giờ cũng là lúc người ta tỉnh táo nhất. Ngày đó, bà ta tham lam lợi ích mà Kỷ Tình đưa ra, để bây giờ chính mình đưa mình vào ngõ cụt!

Tất cả đều do bà ta tự mua dây buộc mình!

Lòng tham không đấy, ích kỷ, vụ lợi,…

Dạ Cô Tinh quay người, cô nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng chói chang đi xuyên qua cửa sổ, phủ lên người mình, nhẹ nhàng, khoan khoái.

Nhận mà không trả là rất vô lễ. Kỷ Tình, bà đưa cho tôi một món quà lớn như vậy, giờ đến phiên tôi đáp lễ với bà rồi.

Hy vọng bà sẽ thích món quà này!

Bà cứ đợi đi, đây mới chỉ là món quà nhỏ thôi…

Đúng lúc này, tiếng em bé khóc vang lên, vẻ lạnh lùng trong mắt Dạ Cô Tinh tan biến, cô nhanh chóng chạy về phòng ngủ.

Dưới ánh nắng mặt trời, bóng lưng của người phụ nữ nhỏ nhắn, thẳng tắp, tựa như đầm sen xanh thắm….