Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 35: Trả giá -18+




Một người phụ nữ rũ rượi dưới đất, một bàn hương án nghi ngút khói nhang bay.

Đã có khá nhiều người quỳ cạnh đó. Cao Quân Lam ôm lấy Uyển Thanh, đặt nàng cạnh mình.

Dưới kia còn một người nữa. Dáng vóc đó….Chân tay bị chặt đi một nửa. Uyển Thanh sững sờ:

-Phụ….phụ hoàng?

Không phải người đã chết rồi sao? Đã bị hoàng huynh, hoàng muội bức tử bằng độc dược sao?

Cao Quân Lam hiểu ý nàng. Hắn thở dài:

-Thật ra ta cũng cho rằng, ông ta chết lúc ấy là tốt nhất. Nàng sẽ dồn mọi căm hận lên hoàng huynh, hoàng muội của nàng. Nàng không hận ta nữa….Nhưng nghĩ kỹ lại, dù sao cũng phải hận. Ta đã hứa với họ rồi.

Hắn nhìn về phía những người trong khu mỏ. Những hình dung xơ xác. Những con người chẳng được làm người.

-Phụ hoàng nàng đối với người trong khu mỏ còn có chút nhân nhượng, vì họ làm ra của cải cho ông ta. Còn đám người kia….-Hắn hướng về phía một nhóm người chỉ còn xương bọc da, tóc rụng gần hết. Có người không đứng nổi, còn liêu xiêu ngã quỵ, phải có người dìu -Họ là “dược nhân” cho phụ hoàng nàng thử thuốc. Nhóm thì tìm thuốc trường sinh bất lão, nhóm lại….

Đạo quân điên mà Cao Quân Lam đang có, xuất phát cũng từ hoàng đế Mạc tri thủ. Tuy nhiên ông ta chỉ tìm ra loại thuốc khiến họ mất đi lý trí, giết người không tự chủ. Cao Quân Lam mới là kẻ biết dùng thuốc khống chế thần trí họ, vừa giúp phát huy hết sức mạnh, vừa có thể phân biệt được đâu là bạn, đâu lại là thù.

Hôm nay…..

-Người…người muốn làm gì?

-Vấn đề không phải là ta muốn làm gì -Cao Quân Lam cười khẩy- Nàng phải hỏi, họ muốn làm gì?

Những khuôn mặt mang theo căm phẫn. Phụ hoàng nàng đã gây ra những chuyện gì, đã làm nên những tội lỗi gì?

Bên trong có một nhóm người vừa được đẩy ra. Ánh mắt họ đỏ ngầu, miệng còn chảy nước dãi. Uyển Thanh níu lấy áo Cao Quân Lam, hoảng hốt:

-Người….Van xin người, tha cho phụ hoàng đi. Tha cho người đi.

-Trên danh nghĩa ông ta đã chết rồi.

Cao Quân Lam ôm lấy Uyển Thanh. Bàn tay hắn bịt lấy mắt nàng:

-Đừng xem…

-Không…

Sức mạnh nào khiến Uyển Thanh vùng khỏi bàn tay hắn…

Trước mắt nàng:

-A……..

Đám người đó, ai đều như hổ đói, vây quanh phụ hoàng nàng.

Một kẻ nắm đầu, hai ba kẻ dùng răng cắn xé từng miếng thịt. Một kẻ vội vàng tìm đá, đập mạnh vào đầu phụ hoàng….Người không còn kêu lên nữa. Người bất động rồi…

Máu tuôn như suối. Trên ngực hoàng đế Mạc tri thủ còn có một lỗ hổng mới. Ai đó đã dùng tay móc quả tim ra.

Dân chúng vây quanh cúi mặt. Họ cũng không dám xem.

Giọng Cao Quân Lam nhẹ bẫng, thì thầm:

-Những tên cai ngục ở khu mỏ đánh chửi người cả ngày đêm. Đám thầy thuốc phụ hoàng nàng mời về thì dùng người thử thuốc. Thai phụ có, đàn ông người già đều có. Khi dùng thuốc, họ sẽ trở nên như vậy, điên điên dại dại, hành động không khác gì con thú. Của phụ hoàng nàng, ta trả lại cho ông ta….

Ác giả, ác báo…Nhưng đến vậy thì…

-Chưa hết đâu công chúa….- Hắn nâng khuôn mặt đầy nước mắt của Uyển Thanh lên- Hoàng mẫu nàng cũng là một con rắn độc. Nàng cũng nên chứng kiến, bà ấy phải trả giá thế nào rồi…

-Đừng khóc….Đừng khóc nữa mà…

Giọng Cao Quân Lam nửa hư nửa thực, sát bên tai mà sao Uyển Thanh dường như chẳng nghe thấy gì.

Vì phía dưới kia, nàng không thể rời mắt khỏi mẫu hậu. Người phụ nữ ngày nào xinh đẹp, cao quý, giờ lại quỳ sụp dưới đất, kêu la thảm thiết. Gương mặt của bà đang bị những vết dao cứa, vết nông vết sâu tùy theo cử động của người đảm nhận việc hành hình.

Đó là một cô gái, có lẽ từng rất xinh đẹp. Khuôn mặt của nàng ta…

-Chết đi….Chết đi….

Khuôn mặt đầy những vết cắt co lại dữ tợn. Hoàng hậu bị giữ tay lại, cố né tránh, cố van xin:

-A…………..

-Ngươi chết đi….Chết….

Nàng ta chồm người tới, đâm mạnh hơn. Lần này tay nàng bị giữ lại trên không.

-Đủ rồi.

Cao Quân Lam kéo Uyển Thanh ngồi lên người mình, lạnh lùng ra lệnh. Người phụ nữ xấu xí vẫn chưa thỏa mãn, đôi mắt tràn đầy oán hận như muốn ăn sống nuốt tươi hoàng hậu.

-Nàng ta là Tống chiêu nghi, nàng còn nhớ không?

Trong số các phi tử, chiêu nghi, tài nhân, Tống chiêu nghi là xinh đẹp nhất. Ỷ được hoàng thượng sủng ái, nàng ta có phần xem thường hoàng hậu, không cúi xuống thi lễ. Hậu quả là bị bà phạt đòn năm mươi trượng, còn cho người hủy hoạt dung nhan của Tống chiêu nghi.

Cao Quân Lam tìm nàng ta về không phải nhằm tạo cơ hội cho Tống chiêu nghi trả thù. Hắn chỉ muốn cho hoàng hậu nếm thử tư vị bị người hành hạ, sống không bằng chết….Tam thúc là người hiền lành, trong khu mỏ tuy khổ sở nhưng luôn chan hòa với mọi người. Ông chỉ có một hy vọng duy nhất là muốn gặp lại cháu ngoại mình. Vậy mà…

-Đủ rồi….Tôi van người….Tha cho mẫu hậu đi, tha cho mẫu hậu của tôi đi…

Uyển Thanh khóc nấc lên. Mẫu hậu có lỗi, nhưng trừng phạt người như vậy, phận làm con làm sao có thể chịu được. Huống gì mẫu hậu và phụ hoàng luôn chiều chuộng nàng, xem Uyển Thanh như hòn ngọc trên tay.

-Biết làm sao được -Cao Quân Lam nâng mặt nàng lên- Ta rất đau lòng khi nàng khóc, nhưng ta đã hứa….Hiểu cho ta…

Hắn đẩy nhẹ Uyển Thanh ra. Một người phụ nữ giữ lấy không cho nàng vùng vẫy. Cao Quân Lam thong thả bước xuống cạnh hoàng hậu. Đích thân hắn phải ra tay. Thay cho Tam thúc. Trả thù…

-Hoàng hậu nương nương…

Hoàng hậu đã mệt lả. Khuôn mặt đầy vết cắt, máu trào ra rịn khắp mặt, tạo nên một màu đỏ sẫm lạ lùng.

-Nương nương đã giết bao nhiêu người?

-…….

-Nương nương không nhớ. Con người khi giết một con người thường sẽ vô cùng hối hận, đau đớn và nhớ mãi. Nhưng nương nương giết người nhiều tới nỗi không nhớ hết. Mỗi một lời nương nương đưa ra, một nữ nô có thể bị bỏ đói đến chết. Mái tóc nương nương bị chải hỏng hay chỉ đơn giản là rụng đi vài sợi tóc do cung nữ lỡ tay, nương nương có thể hạ lệnh đánh họ hàng chục trượng. Trong khi đó một vài roi đã khiến cho nương nương thịt da tan nát. Nếu nương nương không phải là mẫu hậu của nàng, có lẽ là….

Hắn cười. Nụ cười của địa ngục. Uyển Thanh rùng mình khi hắn hướng về mình:

-Uyển Thanh công chúa, ý định ban đầu của ta sẽ để cho hàng chục tên ăn mày lần lượt chà đạp thân thể nàng, cho nàng nếm mùi vị đau đớn của nữ nhi khi bị làm nhục. Nhưng rồi ta đã mềm lòng. Nàng làm ta mềm lòng….

Hắn hơi cúi người. Hoàng hậu mặt mày xanh tái, không còn đủ sức phản kháng lại nữa. Cũng tới lúc kết thúc đau khổ rồi. Tam thúc, Ca nhi….Đây là ta trả hận cho hai người….

-Lưu thái y.

-Dạ?

Lưu thái y nghe gọi đến tên mình thì run rẩy. Cao Quân Lam nhẹ nhàng:

-Thân thể hoàng hậu thế nào?

-Tâu…tâu….Cao công tử….Thần đã khám cho…cho bà ấy. Bà ấy mang thai….Mang thai gần một tháng rồi…

Uyển Thanh kinh ngạc. Mang thai, mẫu hậu mang thai?

-Không cần ngạc nhiên….Tiểu công chúa. Ta rất công bằng. Bà ấy móc thai của Ca nhi khi đứa trẻ gần hai tháng. Ta để bà ấy mang thai cùng người khác, đủ ngày đủ tháng. Hôm nay ta tế Ca nhi….Tam thúc…

Tế Ca nhi? Hắn muốn….

Trên tay Cao Quân Lam là một con dao nhọn. Hoàng hậu vùng vẫy trong tuyệt vọng. Miệng bà đã bị bịt kín. Sự hốt hoảng lên đến tận cùng.

-Thai nhi chưa thành hình dạng, cũng là sinh mạng….Nhưng con hiểu cho thúc thúc….Là nghiệt chủng của hoàng hậu độc ác, kết cuộc của con sẽ rất thê thảm.Hãy tìm một nơi chốn khác…. Xin lỗi con, thúc thúc phải xuống tay rồi.

-Á….

Uyển Thanh gào thét. Nàng càng vùng vẫy thì càng bị người giữ chặt. Phía dưới, thân thể trắng trẻo của hoàng hậu nảy lên, hạ xuống….Dao của Cao Quân Lam rạch mạnh lên thành bụng bà. Máu ban đầu chỉ rịn ra, sau tuôn trào như suối….Bao người nhắm mắt lại. Khuôn mặt Cao Quân Lam vẫn tĩnh lặng, dao hạ mạnh xuống, phát ra âm thanh rợn người….Kẻ đang giữ lấy hoàng hậu cũng chùn tay. Bà chồm lên, la hét…Ánh mắt Cao Quân Lam sắc lạnh. Lưỡi dao đâm mạnh đến trước, xuyên tim. Máu theo ngọn dao nhọn phún ra thành vòi, bắn lên khuôn mặt thanh tú thản nhiên không cảm xúc, còn có vẻ như đang cười.

-A…….

Uyển Thanh phun ra một ngụm máu, bất tỉnh…..Màu đỏ loang loáng trước mắt nàng. Toàn một màu đỏ của tối tăm….