Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 152: Tất cả đều “hoảng sợ”




- Phó chủ tịch thị trấn Lưu, mượn gà là để đẻ trứng, chứ đâu phải để mổ thịt ăn.

Cao Khiết nửa đùa nửa thật nói, Cao Khiết biết, giai đoạn hiện tại những phụ tá này chưa toàn toàn tin tưởng mình, nếu như lúc nào cũng sa sầm mặt mày giáo huấn thì e rằng sẽ không có ai để ý đến.

Phó Chủ tịch thị trấn Lưu vội vàng nói:

- Chủ tịch thị trấn Cao, ý của tôi cũng không phải là để mổ thịt, nhưng tiền nợ lương cán bộ hợp đồng kia cũng chỉ có mấy ngàn thôi, mấy trăm ngàn mà rút có mấy ngàn ra thì đâu có thấm tháp gì?

Phó Chủ tịch thị trấn học hết cấp ba, trong số cán bộ của thị trấn thì cũng được coi là người có trình độ cao rồi. Lư Vệ Đông còn chưa tốt nghiệp cấp 2.

Cao Khiết cười nói:

- Phó chủ tịch thị trấn Lưu, tạm thời chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa, tiền còn chưa đến tay cơ mà. Quan trọng là tôi và Chủ nhiệm Phạm cũng đã hứa với Chủ tịch tỉnh Vưu rằng trong vòng một năm, nhất định sẽ phải xây dựng một mô hình xí nghiệp của thị trấn, đến lúc đó Chủ tịch tỉnh Vưu sẽ đến nghiệm thu.

- Cái gì?

Tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả Lư Vệ Đông đều ngẩn người.

- Chủ tịch tỉnh Vưu? Chủ tịch Vưu nào nhỉ?

Một lúc sau, Lư Vệ Đông mới nhấp từng ngụm nước, cẩn thận nói, hai mắt nhấp nháy, giống như đang canh trừng Cao Khiết. Những người khác, hoàn toàn bị những lời của Cao Khiết làm cho “hôn mê” rồi.

Cao Khiết không khỏi bật cười nói:

- Bí thư Lư, ở tỉnh Thanh Sơn chúng ta có mấy vị Chủ tịch tỉnh Vưu? Đương nhiên chính là chủ tịch Vưu Lợi Dân rồi.

- Tôi biết tôi biết…

Lư Vệ Đông liên tục gật đầu, lập tức nói:

- Cô nói cô và Tiểu Phạm đã hứa với Chủ tịch tỉnh? Cô cậu được gặp Chủ tịch tỉnh Vưu? Trực tiếp báo cáo?

- Đúng vậy, ở thủ đô. Chủ tịch tỉnh Vưu cũng đi thủ đô công tác, tôi và Chủ nhiệm Phạm mời Chủ tịch tỉnh Vưu ăn một bữa cơm rau dưa, sau đó báo cáo quy hoạch phát triển của thị trấn chúng ta cho Chủ tịch Vưu. Bốn yêu cầu đề xuất của Chủ nhiệm Phạm với Chủ tịch tỉnh Vưu, cơ bản cũng được đồng ý rồi. Nhưng có một điều kiện, ông ấy cấp tài chính, cấp chính sách cho chúng ta, chúng ta bắt buộc phải đạt được thành tích, nếu không thì rất khó báo cáo.

Giọng điệu của Cao Khiết vẫn nhẹ nhàng như trước.

Nhưng mọi người nghe thấy, không khỏi đờ đẫn.

Trong lịch sử của thị trấn Phong Lâm chưa tùng có vị chủ tịch nào lại “giỏi giang” như thế.

Còn mời Chủ tịch tỉnh ăn cơm rau rưa nữa chứ, cái này phải có mặt mũi cỡ nào mới làm được? E rằng đến Bí thư Thị ủy Ngạn Hoa Tống Mân cũng không làm được việc đó.

Về phần chủ nhiệm Phạm đề xuất bốn yêu cầu với Chủ tịch tỉnh Vưu thì hiện tại không ai suy nghĩ đến cả.

Bởi họ đâu có hiểu cụ thể vấn đề?

- Chủ tịch tỉnh sẽ cấp tài chính và chính sách cho chúng ta?

- Đúng vậy, Chủ tịch Vưu đồng ý rồi.

Cao Khiết rất chắc chắn nói.

Mặc dù nói, càng là đại nhân vật thì lời nói càng không dễ tin, một vị lãnh đạo chính miệng hứa hươu hứa vượn nhưng chẳng làm được gì, đó là điều hết sức bình thường. Tuy nhiên trong chuyện này, Vưu Lợi Dân không có khả năng nói dối bọn họ, trước mặt Tào Tuấn Thuần và Triệu Học Khánh được.

- Lúc đó Chủ tịch đia khu Triệu Học Khánh cũng có mặt.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói thêm một câu.

Ý tứ của Cao Khiết rất rõ ràng, đó là đem “chỉ thị của Chủ tịch tỉnh” vào để “dọa” đám người này. Cao Khiết thật sự không muốn lãng phí thời gian mà mọi người đồng tâm hiệp lực cùng nhau xây dựng mới là mục đích chính. Điều này Phạm Hồng Vũ hoàn toàn ủng hộ.

Chủ nhiệm Phạm cố nhiên là cao thủ đấu tranh, không sợ hãi bất cứ kẻ thù nào ra chiêu, nhưng nếu không cần thiết đấu tranh thì không đấu tranh là tốt nhất.

Chỉ có điều một Chủ tịch tỉnh đối với đám Lư Vệ Đông mà nói, thật sự là cao không thể với tới. Lời nói của Cao Khiết khiến bọn họ cảm thấy giật mình, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Lúc này bắt buộc phải lôi một người nào đó ra “làm chứng”. Mặc dù đối với cán bộ thị trấn Phong Lâm mà nói, Triệu Học Khánh vẫn là một nhân vật tầm cao, nhưng dù sao cũng là ở Ngạn Hoa, mọi người cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội nhìn thấy, so sánh mà nói, độ tin cậu cũng khá cao.

Đám người Lư Vệ Đông ngơ ngác nhìn nhau, quả nhiên vẻ nghi ngờ đã vơi đi rất nhiều, mà thay vào đó là sự kính sợ.

Xem ra Cao Khiết giống như trong truyền thuyết vậy, lai lịch không hề đơn giản.

Tuyệt đối không phải người nào cũng có thể mời Chủ tịch tỉnh ăn cơm ở thủ đô được.

- Vậy, Chủ tịch tỉnh Vưu rốt cuộc đã ra chỉ thị như thế nào?

Một lúc sau, Lư Vệ Đông hạ giọng hỏi, vẻ kiêu ngạo thường thấy đã không còn nữa, mà thay vào đó là vẻ mặt “lấy lòng”.

Dù sao cũng không phải lấy lòng Cao Khiết, mà là nghe chỉ thị của Chủ tịch tỉnh, thái độ khiêm tốn một chút, cũng là điều nên làm, không có gì mất mặt cả.

Những người khác, không kìm nổi, cổ đã dài ra rồi.

Cao Khiết mỉm cười nói:

- Bốn điều kiện là Chủ nhiệm Phạm đề xuất với Chủ tịch tỉnh Vưu, hứa cũng là cậu ấy hứa…Chủ nhiệm Phạm, cậu thuyết minh cho mọi người đi.

Đối với việc phát triển xí nghiệp của thị trấn từ nay về sau, rời xa ai cũng được, duy chỉ có Phạm Hồng Vũ là Cao Khiết không thể rời xa được. Cao Khiết phải để cho Phạm Hồng Vũ tạo được uy tín ở đây, uy tín của Phạm Hồng Vũ càng cao thì công tác của Cao Khiết càng thoải mái.

Thậm chí đôi khi Cao Khiết còn suy nghĩ, nếu như không phải vì có kinh nghiệm lý lịch thì chức Chủ tịch thị trấn, thậm chí là chức Bí thư đảng ủy thị trấn đã được trao cho Phạm Hồng Vũ rồi, mình chỉ chỉ là trợ lý mà thôi.

Ánh mắt của mọi người lại chuyển sang Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ cũng không khiêm tốn, bắt đầu nói ý kiến của mình. Lần này, hắn kể lại tỉ mỉ chứ không ngắn gọn như lúc báo cáo với Vưu Lợi Dân.

Dù sao trình độ của Vưu Lợi Dân, so với đám Lư Vệ Đông này thì khác nhau một trời một vực. Rất nhiều quan điểm, từ ngữ, Phạm Hồng Vũ chỉ cần nói qua là Vưu Lợi Dân đã hiểu rồi, thậm chí từ một còn có thể suy luận từ một thành hai, ba. Còn đám Lư Vệ Đông này, nếu không nói tỉ mi ra thì bọn họ cũng không thể nào mà hiểu được.

Lúc này, đám Lư Vệ Đông cũng bắt đầu phân ra cao thấp. Nhìn vẻ mặt của mọi người là biết trong lòng đang nghĩ gì, một số cán bộ nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng còn vuốt cằm suy nghĩ, còn những cán bộ lớn tuổi, trình độ học vấn thấp, đầu óc mờ mịt, vẻ mặt hoang mang. Thật ra Phạm Hồng Vũ đã cố gắng nói cho dễ hiểu nhất, nhưng gông cùm hơn ba mươi năm của nền kinh tế kế hoạch đã sớm ăn sâu vào trong tư tưởng của mọi người rồi, muốn những cán bộ này chuyển biến tư tưởng thì không thể trong một sớm một chiều được.

Tất cả những điều mà Phạm Hồng Vũ nói, đối với một bộ phận cán bộ ko

Nghe Tiểu Phạm nói, thị trấn Phong Lâm này thật sự có thể xây dựng trở thành “thành phố lớn”?

Nhà xưởng san sát, cửa hàng như nấm.

Đây đúng là chuyện quá hoang đường.

Những chẳng ai dám phản bác cả.

Đây là điều mà người ta báo cáo với Chủ tịch tỉnh, mình nghe còn chưa hiểu hết thì không nên mở miệng nói lung tung.

- Bí thư Lư, Chủ tịch thị trấn Cao, đại khái là như thế này…đối với thị trấn Phong Lâm chúng ta mà nói, đây là cơ hội ngàn năm có một. Trung ương và tỉnh cấp tài chính, chính sách để úng hộ chúng ta. Nếu chúng ta không nắm lấy cơ hội này, làm công tác xây dựng kinh tế, xây dựng cuộc sống văn minh thì thì thật là đáng tiếc, vừa phụ lòng của Chủ tịch tỉnh, vừa có lỗi với bà con nhân dân thị trấn Phong Lâm.

Phạm Hồng Vũ dùng “Quan thoại” để kết thúc sự “thao thao bất tuyệt” của mình.

Yên lặng.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng trở nên yên lặng, không ai nói câu nào, ai hút thuốc thì cứ hút, còn người không hút thuốc thì nhấc chén trà lên mà sững sờ.

Thật sự đã tiếp thu quá nhiều thông tin trong cùng một lúc, nên cần phải có thời gian để tiêu hóa.

Những cái khác thì tạm thời còn có chút nghi ngờ, nhưng mọi người đều nghe rõ mồn một – Chủ tịch tỉnh Vưu đồng ý hỗ trợ thị trấn Phong Lâm mấy trăm ngàn tệ.

Đây đúng là việc tốt.

Lúc đầu Cao Khiết nói Ủy ban Kế hoạch Quốc gia sẽ cấp hai trăm ngàn, đã khiến mọi người sợ run lên rồi, ai ngờ lại còn nữa.

Cộng cả hai lại, thì chính là 500-600 ngàn tệ cơ đấy.

Khoản tiền này lớn đến cỡ nào?

Có nhiều tiền như vậy thì có chuyện gì là không làm được?

- Chuyện tốt.

Người đầu tiên đánh tan sự yên lặng đó vẫn là Lư Vệ Đông, nhẹ nhàng đặt chèn trà lên bàn, lớn tiếng nói. Sau đó lại bổ sung một câu:

- Chủ tịch thị trấn Cao, tiểu Phạm, càng vất vả công lao càng lớn mà. Chuyến đi thủ đô lần này đúng là có thu hoạch lớn, tranh thủ được sự ủng hộ của cả trung ương và tỉnh, thị trấn Phong Lâm chúng ta, từ trước đến giờ chưa từng được lãnh đạo coi trọng như vậy. Đúng là chuyện tốt, hai vị vất vả rồi.

Đối với chuyến đi thủ đô lần này của Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ, không ai trong thị trấn Phong Lâm coi trọng, mọi người đều cho rằng Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết tư tình, đi thủ đô để hú hí chứ chẳng phải vì công việc.

Mặc dù mọi người cũng đều nhận ra sự chênh lệch tuổi tác giữa Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, nhưng tin đồn, ai còn chú ý đến “tính logic”? Cứ tự nhiên mà truyền miệng như vậy thôi.

Chút uy vọng mà Cao Khiết vất vả lắm mới gây dựng được, trong nháy mắt liền trở thành mây khói.

Hoặc là đây vốn là một thủ pháp “đấu tranh” của Lư Vệ Đông.

Hiện tại nói những lời này, coi như là để tỏ thái độ chính thức.

“Chính danh” cho Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết.

Cao Khiết liền khiêm tốn nói một câu:

- Bí thư Lư quá khen rồi, đây đều là trách nhiệm của chúng ta, đồng tâm hiệp lực làm tốt công việc của thị trấn.

- Đúng, nên đồng tâm hiệp lực, mọi người nhất trí, cùng nghĩ cùng làm. Không để phụ lòng tin của cán bộ trung ương và Chủ tịch tỉnh đối với chúng ta. Việc này, nhất định phải làm tốt.

Lư Vệ Đông khẽ vung tay lên, nhìn xung quanh, tâm tính của nhân vật số một đã trở lại.

Bất kể nói thế nào, ở thị trấn Phong Lâm này, ông ta vẫn đang là Bí thư Đảng ủy.