Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 374: Lại một cái túi tiền




Chớp mắt đã tới cuối tháng năm, Phạm Hồng Vũ đã học được nửa năm ở trường Đảng, gần đến tốt nghiệp. Các học sinh liên tiếp mời khách tụ tập, đây là một hiện tượng hết sức thường gặp ở trường Đảng, không nhất thiết phải đợi đến khi tốt nghiệp, có thể mời các bạn cùng học ăn cơm uống rượu bất kỳ lúc nào.

Dù sao thì họ không phải là sinh viên thật sự, trước khi nhập học, họ đều có chức vị, nắm thực quyền trong tay. Ăn cơm uống rượu chơi bời đều không phải là việc gì khó, không hề có chút áp lực.

Việc học tập ở trường Đảng khiến cho nhiều cán bộ thích thú, chỉ là có hai điểm hấp dẫn. Thứ nhất, sau khi học xong ở trường Đảng, thường có nghĩa là sẽ được thăng quan tiến chức; thứ hai, ở đây có thể kết giao với nhiều bạn bè, về sau có thể dùng đến.

Cấp bậc của Phạm Hồng Vũ thấp nhất, nhưng hắn lại là người “chạy hàng” nhất.

Gần như tất cả các bạn học, thậm chí có cả các cán bộ cấp cao ở cấp phòng, đều nghĩ cách để mời hắn.

Được học cùng với Thư ký đứng đầu Tỉnh phủ trong tương lai, là một cơ hội hiếm có, nếu không kết bạn với một người như vậy thì quả là lãng phí và ngu ngốc.

Chỉ cần có thời gian, Phạm Hồng Vũ thường sẽ không từ chối. Trên quan trường, mỗi người đều phải tạo một mạng lưới quan hệ rộng lớn cho mình, Phạm Hồng Vũ ở trên sĩ đồ, đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ. Hơn nữa trong số bạn học của hắn, thật sự có một vài nhân tài, có một vài người bạn cùng chung chí hướng.

Chỉ là có quá nhiều người mời, Thư ký Phạm lại không biết thuật phân thân, nên đành phải từ chối.

Tuy nhiên, lời mời Phạm Hồng Vũ nhận được lần này, không thể chối từ.

Không phải là mời hắn đi ăn cơm uống rượu, càng không phải là đi hát hò chơi bời, mà là hiệu trưởng Trần mời hắn đến phòng làm việc nói chuyện.

Hiệu trưởng Trần xếp thứ ba trong số lãnh đạo trường, chỉ đứng sau hiệu trưởng Viên Lưu Ngạn và Phó hiệu trưởng thường trực. Viên Lưu Ngạn chỉ là một người kiêm chức trên danh nghĩa, hiệu trưởng Trần là người đứng thứ hai thật sự ở trường Đảng, lời nói rất có trọng lượng.

Từ khi Phạm Hồng Vũ nhập học đến nhau, Phó hiệu trưởng thường trực và Phó hiệu trưởng Trần đã tìm gặp hắn nói chuyện mỗi người một lần. Đương nhiên không phải do bản thân Phạm Hồng Vũ giỏi giang, mà là do nể mặt Vưu Lợi Dân. Trường Đảng thuộc về hệ thống của Đảng ủy, nhưng kinh phí lại được tài chính tỉnh phân phát, thể hiện sự thân thiện với thư ký đứng đầu Tỉnh phủ trong tương lai là một điều cần thiết.

Lần này, không biết hiệu trưởng Trần lại có chỉ giáo gì.

Mười giờ sáng, Phạm Hồng Vũ đến phòng làm việc của hiệu trưởng Trần đúng giờ. Tòa nhà làm việc của trường Đảng được xây mới vào mấy năm trước, trông rất xa hoa khí phách. Tám năm trước, Học viện hành chính tỉnh được thành lập, quy mô lớn hơn nhiều so với trường Đảng, các tòa nhà, thiết bị làm việc và dạy học đều mới toanh. Lãnh đạo trường Đảng rất muốn được như vậy, và cũng báo cáo lên với tỉnh, thỉnh cầu phát kinh phí, xây dựng lại tòa nhà làm việc.

Phòng làm việc của hiệu trưởng Trầm ở phía đông tầng ba, rộng rãi sáng sủa, trang hoàng đẹp đẽ, rất khí phách, không hề kém so với phòng làm việc của các lãnh đạo quan trọng cấp sở, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút.

- Chào hiệu trưởng Trần.

Đi vào phòng làm việc, Phạm Hồng Vũ chào một câu hết sức lịch sự.

Dù thế nào, hiệu trưởng Trần cũng là thầy giáo của hắn, dù chỉ là thầy giáo về danh nghĩa, nhưng vẫn phải lễ phép.

Hiệu trưởng Trần khoảng bốn mươi tuổi, trong số các cán bộ cùng cấp, ông được coi là rất trẻ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày da sáng bóng, hình tượng trông rất đẹp. Đây cũng là đặc điểm chung của lãnh đạo trưởng Đảng Tỉnh ủy Thanh Sơn. Nguyên nhân là vì Viên Lưu Ngạn rất chú trọng đến bề ngoài của cán bộ, nếu ai đó không có bề ngoài tử tế trước mặt Bí thư Viên, Bí thư Viên ngay lập tức sẽ “nhìn anh bằng con mắt khác”.

- Tiểu Phạm đến rồi à? Ha ha, tốt lắm, nào, đến đây ngồi đi!

Hiệu trưởng Trần nghe thấy có người nói liền ngẩng đầu, cười ha ha giơ tay về phía Phạm Hồng Ngạn, trông rất thân mật, không bắt tay Phạm Hồng Ngạn một cách nghiêm túc, giống như mối quan hệ giữa họ thật sự rất thân mật vậy.

- Cảm ơn hiệu trưởng.

Phạm Hồng Vũ cũng cười rất sáng lạn, ngồi xuống đối diện bàn làm việc của hiệu trưởng Trần.

Hiệu trưởng Trần cầm bao“Thanh Sơn Vương” trên bàn, chủ động đưa một điếu cho Phạm Hồng Vũ, cười hà hà nói:

- Tiểu Phạm à, đến trường Đảng học tập cũng được nửa năm rồi nhỉ? Sắp tốt nghiệp rồi, chuẩn bị luận văn đến đâu rồi?

Việc học tập này kéo dài một năm, sau khi tốt nghiệp sẽ được phát văn bằng chính thức, bằng với học lực đại học. Nên không thể thiếu được luận văn tốt nghiệp.

- Cảm ơn hiệu trưởng đã quan tâm, tôi đang chuẩn bị.

- Ha ha, với trình độ của cậu, nhất định không có vấn đề gì. Mặc dù học viên trường Đảng chúng ta rất nhiều, không ít người lấy được văn bằng cao, nhưng chưa từng có ai phát biểu một bài văn mang tính lý luận trên tờ “Quần Chúng Nhật Báo”.

- Hiệu trưởng quá khen, tôi không dám nhận, Ông mới thật sự là chuyên gia lý luận.

Lời này của Phạm Hồng Vũ không phải là nịnh nọt. Hiệu trưởng Trần vốn là một cây bút nổi tiếng ở Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, có tiếng tăm không nhỏ trong giới lý luận xây dựng Đảng ủy toàn quốc, chính vì khả năng lý luận thâm hậu của ông, mới được Viên Lưu Ngạn coi trọng, điều tới làm Phó hiệu trưởng trường Đảng, phụ trách công việc nghiên cứu trong toàn trường.

- Ôi, không thể nói như vậy được. Sông Trường Giang lớp sóng sau đè lớp sóng trước, từ cổ xưa đến nay, đều xuất hiện rất nhiều anh hùng trẻ tuổi…Tiểu Phạm, sau khi cậu hoàn thành bản sơ thảo luận văn, hãy đưa cho tôi đọc một chút, tôi sẽ cho cậu chút ý kiến tham khảo.

Hiệu trưởng Trần càng thêm thân thiết.

Đây đã là nể mặt Phạm Hồng Vũ rất lớn. Hiệu trưởng Trần là người phụ trách công tác nghiên cứu của trường, ông đích thân sửa luận văn cho Phạm Hồng Vũ, bài luận văn này không muốn xuất sắc cũng khó. Mặc dù về cơ bản tất cả các luận văn của học viên đều đạt, nhưng sự khác nhau giữa “đạt” và “xuất sắc” vẫn rất lớn. Những lời bình luận của lãnh đạo trường Đảng cũng sẽ được lưu lại, ảnh hưởng cả đời.

- Vâng, cảm ơn hiệu trưởng.

- Ôi, đừng khách sáo mà…

Hiệu trưởng Trần xua xua tay, cười nói, ngay sau đó chuyển chủ đề:

- Tiểu Phạm, cậu đã đọc “Hào Giác” hôm qua chưa?

Phạm Hồng Vũ hơi giật mình, rồi vội vàng gật đầu, đáp:

- Tôi đã xem một phần, chưa xem hết.

- Ừ, cậu đã đọc bài văn này chưa?

Hiệu trưởng Trần cầm tờ báo “Hiệu Giác” trên bàn lên, đưa đến trước mặt Phạm Hồng Vũ, giơ tay ra gõ hai cái.

Quả nhiên là có liên quan tới chuyện này!

Phạm Hồng Vũ không thể hiện thái độ gì, nhận lấy tờ tập san, hắn đã đọc bài văn mà Hiệu trưởng Trần muốn hắn xem. Đó là một bài văn của bậc thầy lý luận, tiêu đề bài viết được in đậm rất rõ nét:

“Kiên định không rời đi theo con đường Chủ nghĩa Xã hội”!

Dư âm của Đại Bác Dịch vẫn chưa bình ổn, mà đã dẫn đến một trận tranh luận lớn mới, cuộc tranh luận với đề tài “họ gì” càng ngày càng gay cấn, các bậc thầy lý luận thay nhau xuất mã, nói rõ quan điểm. Bậc thầy lý luận này, từng lên tiếng ủng hộ Phạm Hồng Vũ trên tờ “Quần Chúng Nhật Báo”.

- Hiệu trưởng?

Phạm Hồng Vũ không xem kỹ lại bài văn một lần nữa, hắn đọc lướt qua rất nhanh, rồi ngẩng đầu nhìn Hiệu trưởng Trần.

Nụ cười trên mặt Hiệu trưởng Trần đã biến mất, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc.

Đây là một vấn đề nghiêm túc.

- Là thế này, trường quyết định tổ chức một ngày hội học tập cho các cán bộ trẻ các cậu, chủ đề là học tập bài văn lý luận quan trọng này. Tôi muốn mời cậu làm người chủ trì ngày hội học tập này, chủ trì lần học tập và thảo luận này.

Hiệu trưởng Trần nhìn chăm chú vào Phạm Hồng Vũ, nói chầm chậm.

Phạm Hồng Vũ liền chau mày, rồi lập tức giãn ra, chậm rãi nói:

- Hiệu trưởng Trần, làm thế này có lẽ không ổn.

- Không ổn? Vì sao?

Hiệu trưởng Trần hơi ngạc nhiên hỏi ngược lại, ánh mắt lóe lên.

- Tôi là học sinh học chen vào, không phải lớp trưởng, cũng không phải là Bí thư chi bộ Đảng, Ủy viên liên chi bộ cũng không phải nốt. Một cuộc hội thảo quan trọng như vậy, trước kia đều do lớp trưởng hoặc Bí thư chi bộ chủ trì. Lần này phá lệ cũng không tốt, các bạn học sẽ có ý kiến.

Phạm Hồng Vũ lựa chọn từ chối, nói rất cẩn thận.

Hắn giờ đây không thể khẳng định, đây rốt cuộc là quyết định của một mình Hiệu trưởng Trần hay là quyết định của tập thể Đảng ủy trường.

Hiệu trưởng Trần xua tay, phản đối:

- Tiểu Phạm, sao tự nhiên cậu lại trở nên cẩn thận như vậy, đây không phải là tính cách của cậu mà. Hơn nữa, bài văn này chẳng phải nói về quan điểm mà trước kia cậu luôn đi theo sao? Tôi cho rằng cậu chủ trì cuộc hội thảo học tập này là tốt nhất. Chúng ta là trường học, lớp học không phải là đơn vị có ý nghĩa chặt chẽ, Bí thư chi bộ Đảng cũng chỉ mang tính tạm thời thôi. Cậu không cần quá quan tâm đến điều đó. Cậu chuẩn bị chút đi, bốn giờ chiều nay cuộc hội thảo học tập sẽ bắt đầu đúng giờ, đến lúc đó tôi và Hiệu trưởng Văn sẽ cùng tới đó.

Hiệu trưởng Văn chính là Phó hiệu trưởng thường trực, người đứng đầu thực chất ở trường Đảng.

Phạm Hồng Vũ trầm ngâm, một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn Hiệu trưởng Trần, trầm giọng nói:

- Hiệu trưởng Trần, tôi muốn biết, việc để tôi chủ trì cuộc hội thảo này, là quyết định của một mình ông hay là quyết định của tập thể Đảng ủy trong trường?

Hiệu trưởng Trần không hài lòng, sầm nét mặt nói:

- Đồng chí Tiểu Phạm, cậu nói vậy là có ý gì?

Cậu chỉ là một học sinh chen chân cấp bậc thấp nhất trong khóa học thanh niên, quyết định này là của cá nhân Lão Trần tôi hay là của tập thể Đảng ủy trường, đối với cậu, có gì khác nhau sao?

Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu đừng quá kiêu ngạo!

Giờ đây cậu còn không phải là Thư ký chính thức của Chủ tịch tỉnh kìa!

Thấy Phạm Hồng Vũ không nói gì, Hiệu trưởng Trần càng tức giận hơn, người thanh niên này, đúng là được chiều quá đáng, có Chủ tịch tỉnh làm chỗ dựa, không thèm coi ai ra gì, không tôn sư trọng đạo chút nào hết.

- Tiểu Phạm, tôi phải nhắc nhở cậu vài câu. Thời gian trước đó, cậu thường xuyên xin nghỉ, đã có người rất không hài lòng rồi, cho rằng cần phải giữ nghiêm kỷ luật lớp học. Còn nữa, tháng 12 năm ngoái cậu mới báo danh, khóa học Thanh niên này kéo dài một năm, một năm chỉ học tập mà không làm gì khác, đây không phải là lớp học bình thường, là lớp học Thanh niên, phải phát bằng tốt nghiệp. Điểm này, cũng không ít đồng chí có ý kiến. Chế độ này công bằng với tất cả các đồng chí, không ai được phép phá lệ. Suy nghĩ tới tình hình thực tế của cậu, Đảng ủy của trường đã áp chế tất cả những ý kiến này xuống. Thanh niên có sức sống, có bản lĩnh là một việc rất tốt. Nhưng cũng không thể quá đáng, cậu hiểu không?

Hiệu trưởng Trần nói rất nghiêm túc.

Nói là nhắc nhở, thật ra là đang uy hiếp.

Biết rõ rằng Phạm Hồng Vũ là ái tướng của Chủ tịch tỉnh, mà Hiệu trưởng Trần vẫn nói như vậy, ý nghĩa của những lời này rất sâu sắc!

Phạm Hồng Vũ không nói gì, hắn bình tĩnh hỏi:

- Hiệu trưởng Trần, tôi vẫn muốn hỏi câu đó, đây là quyết định của tập thể Đảng ủy trường sao?

Hiệu trưởng Trần thật sự tức giận, ông lạnh lùng nói:

- Đây không phải là quyết định tập thể của Đảng ủy trường học, chuyện này có gì lớn chứ, còn cần Đảng ủy mở một cuộc họp riêng sao? Đây là quyết định của Hiệu trưởng Văn và tôi!

Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười nói rất điềm đạm và kiên quyết:

- Nếu vậy, xin lỗi, Hiệu trưởng Trần, tôi không chấp nhận quyết định này!