Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 432: Chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam




Thủ đô, nhà khách Yến Kinh.

Đây là một trong những nhà khách chính phủ “lâu đời” nhất, được xây dựng từ những năm năm mươi, vẻ bề ngoài và màu sắc thâm trầm của nó, khiến cho người ta có cảm giác kính nể.

Nhiều năm qua, nhà khách Yến Kinh đã tiếp đón rất nhiều khách quý trong và ngoài nước, cho đến nay nhà khách vẫn chỉ hoạt động khép kín, chứ không cho khách bên ngoài thuê.

Các lãnh đạo của các tỉnh, thành phố lên Bắc Kinh dự họp rất nhiều người lựa chọn ở lại nhà khách Yến Kinh, mà không ở lại Văn phòng đại diện của tỉnh mình ở thủ đô, có lẽ đây là một thói quen.

Phó bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh tỉnh Lĩnh Nam – Lý Thạch Thâm ở tại nhà khách Yến Kinh.

Ông cũng đến thủ đô dự họp giống như Vưu Lợi Dân. Hiện giờ đã là buổi tối, hội nghị đã kết thúc từ lâu. Lý Thạch Thâm ở tại phòng VIP, đèn đuốc sáng trưng.

Phòng khách được bố trí theo phong cách Nga, ở ghế đi văng màu vàng, hai người đàn ông đang nói chuyện phiếm với nhau. Người ngồi bên trái, tóc hoa râm, tuổi chừng ngoài sáu mươi, chính là Lý Thạch Thâm. Người ngồi bên phải thì khá trẻ, chừng năm mươi tuổi gì đó, tướng mạo có chút giống với Lý Thạch Thâm, có lẽ là anh em.

Nhìn dáng vẻ nói chuyện của hai người cũng rất tự nhiên, thoải mái, không giống như đang bàn công sự.

- Thạch Viên, công tác thuận lợin chứ?

Lý Thạch Thâm cười hỏi.

Người trẻ tuổi hơn ánh mắt sáng cười, trên mặt góc cạnh rõ ràng, cho thấy tính cách cương nghị, nói:

- Cũng tàm tạm, giờ kinh tế nhiều lĩnh vực không dám đặt chân vào, thì sẽ không phát triển được.

Lý Thạch Thâm gật đầu nói:

- Cũng không phải băn khoăn nhiều quá, cái gì cần phải thử thì cứ thử. Nếu cứ băn khoăn thì sẽ lỡ việc mất…chúng ta hiện tại, không thể trì hoãn được nữa.

Lý Thạch Viễn cũng thở dài một tiếng, đồng cảm nói:

- Đúng thế, cứ trì hoãn thì không biết bao giờ mới phát triển được, người ta đi trước từ lâu rồi, không nhanh là sẽ càng ngày càng bị bọn họ bỏ xa hơn.

- Ừ!

Lý Thạch Thâm đang muốn nói tiếp, phòng khách bị đẩy vào, một vị thư ký chừng bốn mươi tuổi tiến vào.

- Có chuyện gì thế?

- Chủ tịch tỉnh, Lý tổng, Thu Vũ đến rồi, muốn đến thăm chủ tịch.

Lý Thạch Thâm lập tức nở nụ cười ưu ái, nới:

- Ha ha, thật à? Con bé Thu Vũ này, thế mà lễ phép, mỗi lần tôi đến thủ đô, nó đều nhớ đến thăm tôi. Cứ để cho nó vào đi.

Lý Thạch Viễn cũng mỉm cười gật đầu.

Nhà khách Yến Kinh được bảo vệ khá nghiêm ngặt, không phải ai muốn vào là được vào.

Thư ký liền do dự một chút, hạ giọng nói:

- Chủ tịch tỉnh, Thu Vũ không đến một mình, mà là dẫn theo bạn đến, là nam giới, nói là bạn học của cô ấy.

- Hả?

Lý Thạch Thâm hơi cảm thấy bất ngờ, liếc nhìn Lý Thạch Viễn một cái.

- Thạch Viễn, Thu Vũ năm nay cũng mười tám rồi nhỉ?

Ý tứ trong câu hỏi này chính là chẳng lẽ cô bé này bắt đầu yêu đưng rồi? Bạn học bình thường chắc chắn nó sẽ không dám dẫn đến tận nhà khách Yến Kinh để gặp vị Chủ tịch tỉnh quyền cao chức trọng đâu.

- Mấy tháng nữa là mười chín rồi, hình như, em chưa nghe nói là nó có bạn trai…

Lý Thạch Viễn cũng mờ mịt. Mặc dù tính cách của Thu Vũ hướng ngoại, khá nghịch ngợm nhưng chăc sẽ giữ “đại nguyên tắc”, cho dù yêu đương thì cũng sẽ nói với ba mẹ một tiếng chứ?

Lý Thạch Thâm cười nói:

- Ha ha, nói như vậy, tôi cũng hứng thú rồi đấy. Được rồi, cậu cho hai đứa vào đi, để tôi xem xem có phải là thanh niên tuấn kiệt hay không?

- Vâng…

Thư ký thấp giọng đáp, mỉm cười đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát, cửa phòng khách lại bị đẩy vào.

- Bác, ba…

Lý Thu Vũ đi vào ghế sô pha, miệng kêu lên, để lại đồng chí Phạm Hồng Vũ đang đứng ngoài cửa chẳng thèm để ý.

Trưởng phòng Phạm không khỏi ngượng ngùng.

- Ha ha, Thu Vũ, ra dáng thiếu nữ quá rồi.

Lý Thạch Thâm vẻ mặt hòa ái nhìn cô cháu, liên tục gật đầu. Lý Thạch Thâm không có con gái, cho nên rất sủng ái cô cháu gái hoạt bát đáng yêu này, không khác gì cha đẻ cả.

- Bác, con đã lớn rồi, mười tám tuổi từ năm ngoái rồi nhé.

Lý Thu Vũ nói.

- Phải phải, cô cháu tôi lớn rồi…ấy, Thu Vũ gọi bạn của con vào đi, để bác nhìn một cái, xem thế nào mà lại khiến con thích được?

Lý Thạch Thâm cười ha hả nói, ánh mắt nhìn ra phía Phạm Hồng Vũ, khẽ vuốt cằm.

Ừm, cũng đẹp trai đấy chứ?

Thảo nào mà cháu gái mình lại thích như vậy.

- Bác, bác lầm rồi, anh ấy không phải là bạn trai con, cũng không phải bạn cùng học của con, con lừa hai người đấy. Anh ấy à, là một cán bộ nhà nước đầu cơ trục lợi, đã làm giao dịch với con, con đồng ý dẫn anh ấy đến gặp Chủ tịch tỉnh Lý một chút…bác, con khai hết rồi, bác mắng con con cũng không biết làm sao…

Nói xong, Lý Thu Vũ thè lưỡi, làm mặt quỷ.

Lý Thạch Thâm và Lý Thạch Viễn không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy kinh ngạc.

Phạm Hồng Vũ cười cười, chậm rãi đi lên, cúi đầu làm lễ, kính cẩn nói:

- Xin chào Chủ tịch tỉnh Lý, xin chào Lý tổng. Tôi là Phạm Hồng Vũ, Phó trưởng phòng thư ký 1 Văn phòng UBND tỉnh Thanh Sơn, đi cùng Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân đến thủ đô dự họp.

Thật sự là không tưởng tượng được.

Vốn tưởng rằng Lý Thu Vũ nó đùa, không ngờ lại còn là thư ký của Vưu Lợi Dân. Mặc dù Lý Thạch Thâm và Lý Thạch Viễn không am hiểu về biên chế bộ phận thư ký của tỉnh Thanh sơn, nhưng người thanh niên này có thể đi cùng Vưu Lợi Dân đến thủ đô họp, hiển nhiên cũng phải là một thành viên quan trọng trong bộ máy thư ký.

Vị thư ký bốn mươi tuổi kia vẻ mặt kinh ngạc.

Thư ký của Vưu Lợi Dân đến gặp Chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam?

Hơn nữa, có vẻ không giống như đến vì công sự, mà là đến vì việc riêng.

Đây quả là thú vị, ít nhất là thư ký của Lý Thạch Thâm chưa bao giờ gặp qua.

- Phạm Hồng Vũ?

Lý Thạch Thâm thì thào tự nói một câu, hình như cái tên này ông đã nghe qua rồi, còn về thân phận là thư ký Chủ tịch tỉnh Thanh Sơn thì ông không coi trọng lắm.

Ánh mắt Lý Thạch Viễn sáng ngời, nghiêm nghị nhìn Phạm Hồng Vũ.

Ông đương nhiên là biết Phạm Hồng Vũ là thần thánh phương nào, Hùng Diễm Linh không chỉ một lần nhắc đến người thanh niên này, nghe nói quan hệ giữa thanh niên này với con trai ông – Lý Xuân Vũ rất tốt. Không ngờ người này lại cùng con gái ông đến đây như vậy.

Lý Xuân Vũ kết bạn với ai, Lý Thạch Viễn không quan tâm cho lắm, dù sao Lý Xuân Vũ cũng là con trai, đi làm cũng lâu rồi, đã nổi dang trong đám con ông cháu cha. Nhưng Lý Thu Vũ thì khác, trong suy nghĩ của ông cô con gái bảo bối này vẫn còn là trẻ con, đối với tất cả đám con trai bên cạnh Lý Thu Vũ, Lý Thạch Viễn đều rất cảnh giác.

- Bác, bác nhớ không lầm đâu, anh ấy chính là Phạm Hồng Vũ, người xông vào đại náo cục Công an đó ạ.

Không đợi Lý Thạch Thâm nói chuyện, Lý Thu Vũ đã mở miệng trước, vẻ mặt “phấn chấn”.

Một cô bé không rõ sai trái, chỉ biết xông vào đại náo cục công an là thấy hứng thú/

- Thu Vũ.

Lý Thạch Viễn rất nghiêm nghị quát lớn một tiếng.

Trẻ con thật là không biết nặng nhẹ, cứ tưởng là trò đùa vậy.

Lý Thu Vũ lại le lưỡi, làm mặt quỷ.

- Cậu chính là Phạm Hồng Vũ?

Lý Thạch Thâm gật đầu, thần sắc hơi cổ quái.

Phạm Hồng Vũ đại náo cục Công an, thiên hạ ai cũng đều biết, dù là ở tỉnh Lĩnh Nam nhưng Lý Thạch Thâm cũng được thư ký báo cáo chuyện này. Tuy nhiên ông cũng không chú ý nhiều.

Chỉ có điều Lý Thạch Thâm không thể ngờ rằng, Phạm Hồng Vũ hiện tại không những trở thành cán bộ mà còn là thư ký của Vưu Lợi Dân.

Đều là Chủ tịch của một tỉnh, Lý Thạch Thâm đương nhiên rất rõ ràng, thư ký của Chủ tịch tỉnh được lựa chọn như thế nào. Tuổi còn quá trẻ như Phạm Hồng Vũ, bất kể thế nào cũng sẽ không được chọn, vậy mà không biết hắn có năng lực gì mà có thể làm được như vậy.

Nhưng con mắt nhìn người của Vưu Lợi Dân tuyệt đối không phải bình thường. Biết rõ Phạm Hồng Vũ trước đây như vậy mà vẫn trọng dụng, nhất định là có nguyên nhân đặc biệt gì đó. Lý Thạch Thâm biết rõ, tính cách của Vưu Lợi Dân không phải dễ kích động.

Chủ tịch của một tỉnh, đâu có ai suy nghĩ đơn giản chứ.

Phạm Hồng Vũ này, không ngờ lại thông qua Lý Thu Vũ, trực tiếp chạy đến đây, không biết dụng ý của hắn là gì, nhưng ít nhất chứng tỏ thủ đoạn của người này cũng rất khá.

Lấy thân phận là thư ký của Chủ tịch tỉnh tỉnh Thanh Sơn đến thăm hỏi Chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam, hơn nữa là với một khai quốc công thần như mình, có thể nói là gan lớn hơn cả việc đại náo cục Công an.

- Vâng, Chủ tịch tỉnh Lý, tôi chính là Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên, mỉm cười đáp.

Lý Thạch Thâm cũng không mời hắn ngồi xuống, trong mắt tinh quang lóe ra, sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi nói:

- Trưởng phòng Phạm, đêm hôm cậu đến đây, có chuyện gì không?

Chính thức xưng hô quan hàm của Phạm Hồng Vũ.

- Tôi muốn trực tiếp tình bày với Chủ tịch tỉnh Lý một số ý tưởng của việc xây dựng đường cao tốc Hồng Nam.

Phạm Hồng Vũ không do dự, trực tiếp nói.

Vẻ mặt Lý Thạch Thâm và Lý Thạch Viễn đều trở nên rất nghiêm túc.