Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 435: Không có công bằng




Phòng làm việc không khí rất kỳ lạ, đều có vẻ rất khẩn trương. Nhìn thấy chiếc Toyota vừa mới vào cửa, mọi người lúc này mới thở ra. Bất kể như thế nào, Chủ nhiệm đã trở lại. Nhưng khi Vưu Lợi Dân xuống xe thì một đám lại thất kinh.

Nói như thế nào nhỉ?

Chủ tịch tỉnh thật sự vì mấy công nhân thất nghiệp này mà trở lại sao? Vé máy bay đã đặt xong rồi mà.

Đều nói Chủ tịch tỉnh Vưu rất yêu dân, là một lãnh đạo tốt. Hiện tại xem ra, quả nhiên là danh bất hư truyền. Vì những nhân viên thất nghiệp này, đến sân bay rồi cũng còn quay trở lại.

Phòng làm việc có ba vị Chủ nhiệm. Một người đưa Vưu Lợi Dân đến sân bay, một người chờ ở ngã ba, còn một vị đến Ủy ban Cải cách tiếp mấy người nhân viên thất nghiệp kia vừa mới trở về, thấy Vưu Lợi Dân bước xuống xe liền tiến lên, hạ giọng nói:

- Chủ tịch tỉnh….

- Vất vả cho mọi người!

Vưu Lợi Dân gật đầu, lập tức hỏi:

- Mấy vị đồng chí đến từ Ngạn Hoa sao rồi?

Phó chủ nhiệm phòng làm việc vội vàng nói:

- Đã an bài xong, nhưng cảm xúc vẫn còn chưa ổn định, vẫn còn gào thét muốn gặp đại lãnh đạo. Bọn họ nói thẳng, muốn gặp Chủ tịch tỉnh.

Phó chủ nhiệm vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Vưu Lợi Dân.

Phạm Hồng Vũ hơi cau mày một chút.

Ai nói cho những người nhân viên thất nghiệp đó Chủ tịch tỉnh ở thủ đô?

Trong lúc này, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên mặt Vưu Lợi Dân. Đông tác rất nhỏ này của Trưởng phòng Phạm không có chú ý tới.

Vưu Lợi Dân hỏi:

- Tổng cộng bao nhiêu người, tình huống như thế nào?

Phó chủ nhiệm phòng làm việc đáp:

- Tổng cộng có năm người, ba nam hai nữ, tuổi từ bốn mươi trở lên. Vị nữ đồng chí lớn tuổi nhất tuổi khoảng năm ba năm bốn tuổi, họ Hoàng. Theo như lời bà ta nói, trước kia là Phó giám đốc công ty bách hóa Ngạn Hoa. Hiện tại công ty bách hóa thay đổi chế độ, bà được an bài làm người giữ kho hàng. Bà không phục lắm. Còn bốn người khác đều là nhân viên thất nghiệp của công ty bách hóa, trong đó có một Phó chủ tịch công hội, thất nghiệp ở nhà, nhận tiền sinh hoạt phí. Còn lại ba người, điều kiện gia đình rất khó khăn, cũng ở nhà nhận tiền trợ cấp thất nghiệp. Họ đã từng ở công ty bách hóa cãi nhau, đập phá đồ đạc này nọ, đã bị đồn công an tạm giam vài ngày.

Phạm Hồng Vũ vừa nghe liền hiểu rõ. Công ty bách hóa Ngạn Hoa năm người lợi hại nhất đã cùng nhau đến thủ đô khiếu oan.

- Được rồi, anh cứ an bài cho bọn họ nghỉ ngơi một chút, uống ước trà. Nếu còn chưa ăn cơm thì trước cứ cho bọn họ ăn cơm. Chờ cho cảm xúc bọn họ ổn định thì lúc đó tôi sẽ gặp mặt.

Vưu Lợi Dân thuận miệng dặn dò.

Vừa rồi, Vưu Lợi Dân vội vã đến Ủy ban Cải cách chính là muốn mau chóng khống chế tình huống. Hiện tại đã đến phòng làm việc thì không cần phải gấp gáp. Nói chuyện với những người cảm xúc không ổn định thì hiệu quả cũng sẽ không tốt.

- Vâng, Chủ tịch tỉnh, tôi lập tức đi an bài ngay.

Phó chủ nhiệm liên tục đáp ứng rồi xoay người rời đi.

Ai ngờ lúc này, một thanh âm rất đột ngột từ phòng khách quát lên.

-Chủ tịch tỉnh Vưu, là Chủ tịch tỉnh Vưu. Chúng tôi muốn gặp ngài.

Là tiếng la của một nữ đồng chí, nghe ra thì tuổi cũng khá lớn, chắc là vị họ Hoàng, Phó giám đốc công ty bách hóa lúc trước, đã ở cửa phòng khách nhìn thấy Vưu Lợi Dân.

Vưu Lợi Dân đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh Thanh Sơn đã hai năm, thường xuất hiện trên TV và báo chí. Phó giám đốc Hoàng nhận ra ông cũng là chuyện bình thường. Đối với những cán bộ lãnh đạo, đối với tin tức thời sự vẫn rất chú ý.

Vưu Lợi Dân mỉm cười, hướng phòng khách phất tay rồi bước vào phòng làm việc.

Đã bị bọn họ phát hiện, kế hoạch ban đầu phải thay đổi. Vưu Lợi Dân lập tức đến phòng khách, còn Phạm Hồng Vũ và ba vị Chủ nhiệm văn phòng gắt gao đi đằng sau.

Văn phòng của tỉnh Thanh Sơn là thuê lại văn phòng làm việc của một đơn vị nào đó, rồi tiến hành sửa chữa lại. Điều kiện bên trong coi như bình thường, tất nhiên là không thể sánh bằng nhà khách hoặc khách sạn chính thức được. Một số tỉnh, thành phố giàu có, tài chính sung túc, văn phòng tại thủ đô của bọn họ so với văn phòng của tỉnh Thanh Sơn tại thủ đô thì sang trọng hơn nhiều, hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn khách sạn mà xây dựng thành.

Tuy nhiên, ở chuyện như vậy, Vưu Lợi Dân không hề có ý ganh đua. Đã từng có đề nghị muốn xây dựng một văn phòng mới tại thủ đô, dựa theo hình thức của khách sạn, nhưng đã bị Vưu Lợi Dân phê bình.

Đang lo không đủ tiền sử dụng, còn muốn xem náo nhiệt gì nữa?

Đương nhiên, tỉnh Thanh Sơn tuy nghèo, tài chính khẩn trương, nhưng lãnh đạo tỉnh muốn xây dựng một văn phòng tốt tại thủ đô thì cũng không phải là không có tiền. Cái gọi là “có nghèo thì chính phủ cũng không nghèo”.

- Xin chào các đồng chí!

Vưu Lợi Dân chậm rãi bước vào phòng khách, tươi cười nhìn các nhân viên thất nghiệp, mỉm cười chào hỏi.

- Xin chào Chủ tịch tỉnh Vưu!

- Chủ tịch tỉnh Vưu….

Các nhân viên thất nghiệp lập tức bước lên, chào hỏi Vưu Lợi Dân, vẻ mặt đều kích động và chờ đợi. Dường như Vưu Lợi Dân vừa đến, những vấn đề bọn họ gặp phải có thể lập tức được giải quyết dễ dàng.

Vưu Lợi Dân cười, bắt tay năm người nói:

- Các đồng chí, những khó khăn của các đồng chí, chúng tôi không có đúng lúc giải quyết, làm hại mọi người ngàn dặm xa xôi chạy tới thủ đô xin giúp đỡ, tôi cảm thấy rất hổ thẹn. Là Chủ tịch tỉnh, công tác của tôi vẫn chưa làm tốt. Tôi xin đại diện cho chính quyền tỉnh, hướng mọi người xin lỗi.

Thái độ rất thành khẩn.

Ba vị Chủ nhiệm văn phòng liền lộ ra dị sắc.

Phạm Hồng Vũ âm thầm cảm thán. Lãnh đạo thời đại này quả nhiên khác với đời sau.

- Rất xin lỗi, Chủ tịch tỉnh Vưu, đã mang đến phiền toái cho chính quyền. Nhưng, chúng tôi quả thật đã gặp khó khăn rất lớn. Chúng tôi….chúng tôi rất ủy khuất….

Vị nữ đồng chí đi đầu liền nghẹn ngào, một bụng ủy khuất, vừa nói vừa giơ tay lau nước mắt.

- Vâng, tình huống của công ty bách hóa Ngạn Hoa tôi cũng có nghe các đồng chí ở dưới báo cáo. Là tồn tại những vấn đề chưa được xử lý tốt, khiến các đồng chí phải chịu ủy khuất. Hoàng đại tỷ, các vị đồng chí, mời mọi người ngồi. Chúng ta nói chuyện với nhau một chút.

Vưu Lợi Dân liên tục gật đầu, vô cùng ôn hòa nói.

Hoàng đại tỷ liền vui mừng nói:

- Chủ tịch tỉnh Vưu, ngài biết tên của tôi?

- Đương nhiên, Hoàng đại tỷ trước kia là Phó giám đốc công ty bách hóa Ngạn Hoa.

Vưu Lợi Dân cũng không có nói dối. Vi Xuân Huy đã hướng ông báo cáo tình huống thay đổi chế độ của các doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa đã khiến cho Ủy ban Cải cách quốc gia coi trọng. Khi đó ông cũng đã đặc biệt tìm hiểu tình huống này, hơn nữa, đối với tình huống công ty bách hóa Ngạn Hoa càng thêm xâm nhập tìm hiểu. Chuyện này đã gây ra động tĩnh rất lớn.

- Cảm ơn, cảm ơn Chủ tịch tỉnh đã quan tâm.

Hoàng đại tỷ vội vàng lau nước mắt, nắm tay Vưu Lợi Dân thật chặt, liên tục lay động, tâm tình hết sức kích động.

Sau khi chào hỏi qua lại, năm nhân viên thất nghiệp cũng ngồi xuống, nhìn chăm chú vào Vưu Lợi Dân.

Phòng khách khá rộng, bố trí theo kiểu nửa vòng tròn, có thể chứa được mười mấy người. Dựa theo yêu cầu của Vưu Lợi Dân, các Chủ nhiệm của văn phòng cùng ngồi một chỗ với ông, còn Phạm Hồng Vũ thì ngồi bên cạnh, mở ra quyển sổ, làm tốt công tác chuẩn bị ghi chép.

Đây có thể được coi là hội nghị tọa đàm chính thức, tất nhiên là phải làm tốt công tác ghi chép. Cuối cùng xử lý như thế nào vấn đề của nhân viên thất nghiệp công ty bách hóa Ngạn Hoa, Vưu Lợi Dân sẽ trong hội nghị tọa đàm này tỏ thái độ.

- Các đồng chí, tôi nghĩ trước nên giải thích tình huống công ty bách hóa Ngạn Hoa thay đổi chế độ một chút. Hoàng đại tỷ, chị là Phó giám đốc công ty bách hóa, tình huống này chắc chị hiểu rõ nhất. Xin chị hãy nói một chút, những đồng chí khác có ý kiến bất đồng thì đợi lát nữa sẽ bổ sung.

Vưu Lợi Dân rất hòa ái nói.

Năm nhân viên thất nghiệp liền gật đầu, không ai lên tiếng dị nghị. Trước đó, ai có thể nghĩ đến, một ngày kia có thể cùng ngồi một chỗ, giáp mặt phản ánh vấn đề. Một đám thần tình kích động, xen lẫn sự hưng phấn nhè nhẹ.

Vấn đề có hy vọng được giải quyết.

Những vị đồng chí này, trẻ nhất cũng hơn bốn mươi. Ngoại trừ Hoàng đại tỷ và một vị nam đồng chí khoảng bốn mươi tuổi khác quần áo sạch sẽ thì ba người còn lại đều ăn mặc rất mộc mạc. Vị nam đồng chí kia là Phó chủ tịch công hội công ty bách hóa, cũng được xem như một vị lãnh đạo. Còn ba vị kia phỏng chừng điều kiện gia đình vô cùng khó khăn.

Hoàng đại tỷ ổn định tinh thần, rồi nâng tách trà lên uống hai phần, mới miễn cưỡng kiềm chế được tâm tình kích động, bắt đầu hướng Chủ tịch tỉnh báo cáo. Hai phút ban đầu vẫn còn lắp bắp, phỏng chừng vẫn còn chút căng thẳng.

- Hoàng đại tỷ, không nên gấp, cứ từ từ. Chúng ta còn thời gian, nhất định sẽ đem vấn đề làm cho rõ ràng.

Vưu Lợi Dân liền mỉm cười an ủi vài câu.

- Vâng, vâng, Chủ tịch tỉnh, tôi sẽ từ từ…

Hoàng đại tỷ liên tục gật đầu, hơi thẹn thùng cười nói:

- Tình huống là như vầy…

Báo cáo tiếp theo có phần lưu loát hơn.

Tình huống mà Hoàng đại tỷ phản ánh, cơ bản Vưu Lợi Dân cũng hiểu rõ.

- Chủ tịch tỉnh, tôi năm nay năm mươi bốn tuổi. Ngày 1 tháng 1 năm 55 tôi tham gia công tác cách mạng, cả đời làm trong hệ thống mua bán. Năm 65 thì gia nhập Đảng. Ba mươi ba năm tuổi Đảng rồi. Tôi vì quốc gia cả đời cống hiến, kết quả lại làm công cho bọn Hongkong. Tôi có gần bốn mươi năm tuổi nghề, ba mươi ba năm tuổi Đảng, cả đời không phạm sai lầm nào. Mắt thấy sắp về hưu nhưng dựa vào cái gì lại bắt tôi thất nghiệp, bắt tôi đi làm người giữ kho hàng? Tôi có bệnh cao huyết áp, tim cũng không được tốt. Những khay chứa hàng có cái cao đến ba bốn thước, tôi hiện tại cứ leo lên leo xuống, bị dọa sợ muốn chết. Chủ tịch tỉnh, tôi sai lầm nào cũng không phạm, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Chúng tôi không phải là cán bộ chính đảng, không phải cán bộ quốc gia sao? Đảng và chính phủ mặc kệ chúng tôi? Chủ tịch tỉnh, tôi không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.

Hoàng đại tỷ nói xong, lại kích động lên, nước mắt không ngừng trào ra, lấy từ trong túi ra cái khăn tay, không ngừng lau nước mắt.

- Vâng, Chủ tịch tỉnh. Quản lý Hoàng còn là chiến sĩ thi đua ngày mồng một tháng năm của địa khu. Hằng năm đều được bầu chọn là nhân viên tiên tiến. Ông chủ Hongkong đối đãi với chị ấy như vậy là không công bằng, đối với chúng tôi cũng rất không công bằng. Chúng tôi không phạm sai lầm, tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy. Hiện tại ngay cả cơm cũng đều không có ăn, con cái của chúng tôi còn phải đến trường nữa…

Những nhân viên thất nghiệp khác thấy thế, lập tức phụ họa theo, lòng đầy căm phẫn.