Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 574: Mỗi người đều mang một tâm tư




Từ thị trấn Vân Hồ đến Hồng Châu phải đi qua thị trấn Thập Nguyên.

Rất nhanh, chỗ ngã ba có một chiếc Santana đang đợi.

Lý Văn Hàn nhìn thấy đã hiểu, hình như là xe của nông trường Triều Dương.

Lý Văn Hàn liền đề cao cảnh giác.

Nông trường Triều Dương và huyện Vân Hồ thật sự mâu thuẫn quá nhiều.

Chủ tịch nông trường Hoàng Tử Hiên chính là tay gà mờ, Lý Văn Hàn đối với anh ta chẳng có nửa điểm hảo cảm. Tuy nhiên, Lý Văn Hàn cũng không phải quá lo lắng. Chỉ có một chiếc xe, vậy chẳng có gì đáng sợ. Nói sau, ngồi trong xe cũng chẳng phải là nhân vật số một của nông trường.

Thấy hai chiếc Nissan trờ tới, cửa xe Santana mở ra, đi xuống ba người.

Một người tóc húi cua đi đằng trước, vẻ mặt dũng mãnh, đúng là Hoàng Tử Hiên. Còn người đi đằng sau thì gầy teo, nách mang theo một cặp công văn, chính là Đỗ Song Ngư.

Lý Văn Hàn không kìm nổi híp mắt lại một chút. Ông ta thật sự là muốn bắt Đỗ Song Ngư. Lãnh đạo cục công an thành phố gọi điện thoại cho ông ta, bảo ông tranh thủ thời cơ bắt giữ Đỗ Song Ngư, lại còn mịt mờ tiết lộ một chút tin tức, nghe nói là một vị lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy chỉ thị.

Lý Văn Hàn nghĩ vị lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy này nếu không phải là Bí thư Thành ủy Đàm Khải Hoa thì chính là Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa. Hai người bọn họ đối với Đỗ Song Ngư có thể nói là hận thấu xương. Hại bọn họ trước mặt lãnh đạo Tỉnh ủy mất mặt đến như vậy, làm sao mà không tìm Đỗ Song Ngư tính sổ?

Thậm chí tìm Hoàng Tử Hiên tính sổ cũng đều có thể. Chỉ có điều ở tỉnh trực tiếp phái thư ký của Chủ tịch tỉnh đến nông trường làm Bí thư Đảng ủy, lãnh đạo thành phố tạm thời không thể hướng Hoàng Tử Hiên xuống tay. Vừa mới thay đổi Bí thư Đảng ủy, ngay sau đó lại đổi Chủ tịch, thì cũng phải xem Phạm Hồng Vũ có đồng ý hay không. Nông trường Triều Dương thuộc thành phố và sở Nông nghiệp tỉnh song song quản lý, nếu muốn thay Chủ tịch nông trường thì cũng còn phải trải qua sở Nông nghiệp.

Sở Nông nghiệp lại lệ thuộc danh sách trực thuộc UBND tỉnh, Phạm Hồng Vũ là thư ký của Chủ tịch tỉnh, đối với lãnh đạo sở Nông nghiệp lực ảnh hưởng tuyệt đối nặng hơn lãnh đạo thành phố. Phạm Hồng Vũ nếu quyết định phải bảo vệ Hoàng Tử Hiên thì thành phố thực không có cách nào đánh rơi Hoàng Tử Hiên. Sở Nông nghiệp bên kia khẳng định là phải nể mặt thư ký Chủ tịch tỉnh.

Đây là lực ảnh hưởng của thư ký Chủ tịch tỉnh mà Chủ tịch huyện bình thường không thể sánh bằng.

Hiện tại xem ra, Phạm Hồng Vũ ở nông trường áp dụng sách lược dụ dỗ, trước ổn định đầu trận tuyến rồi nói sau. Bằng không, làm sao mà giải thích được Phạm Hồng Vũ lại yêu cầu Đỗ Song Ngư làm thông tín viên cho hắn?

Luận sự, Lý Văn Hàn cảm thấy sách lược này của Phạm Hồng Vũ là chính xác, vừa mới tiếp nhận, ổn định áp đảo hết thảy. Cuối cùng cũng phải chậm rãi thăm dò chi tiết của nông trường. Ở vị trí mấu chốt mà xếp người mình tin tưởng vào thì mới có thể chân chính thở phào một hơi.

Nông trường tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đủ, cũng là một quan trường mạnh mẽ.

Thấy thần sắc của Hoàng Tử Hiên và Đỗ Song Ngư, Lý Văn Hàn càng thêm yên tâm.

Không thể nghi ngờ, bọn họ đang ở chỗ này chờ Phạm Hồng Vũ, chắc là đến tỉnh gặp vị khách Hongkong.

Hai chiếc Nissan đậu lại bên đường.

Trần Hà rất nhanh xuống xe, muốn mở cửa xe cho Phạm Hồng Vũ, tuy nhiên động tác vẫn còn chậm một chút. Chủ tịch huyện Phạm không ngờ đã tự mình mở cửa xe.

Nhìn thấy Lý Văn Hàn, sắc mặt của Đỗ Song Ngư hơi thay đổi, có chút khẩn trương. Lại nói tiếp, mấy ngày trước, Đỗ Song Ngư đối mặt với đám lưu manh Cát Nhị Tráng, Cát Đại Tráng, thậm chí là Bí thư Huyện ủy Vân Hồ Lục Cửu và Trưởng phòng Công an Lý Văn Hàn, Đỗ Song Ngư đều điềm tĩnh tự nhiên, thậm chí còn hỏi Lý Văn Hàn có muốn bắt y hay không. Hiện giờ có Bí thư Phạm làm chỗ dựa, nhưng Đỗ Song Ngư lại không còn bình tĩnh như trước.

Có lẽ lúc ấy đang chạy trốn, Đỗ Song Ngư vốn đã có tính toán vò đã mẻ lại sứt. Đỗ Song Ngư đường đường là sinh viên đại học chính quy, bị buộc đến con đường này thật sự là quá nghẹn khuất. Hiện tại bỗng nhiên xuất hiện sự chuyển biến lớn như vậy, y chẳng những không cần trốn chạy mà lại còn trở thành cán bộ của nông trường, trở thành thư ký của Bí thư Phạm, trong nháy mắt biến thành phượng hoàng, nên càng trở nên quý trọng những ngày tháng này.

Hết thảy đã có một đường sống, ai lại nguyện ý vò đã mẻ lại sứt chứ?

Tuy nhiên, nhìn thấy Phạm Hồng Vũ bước xuống xe, Đỗ Song Ngư lại trở nên yên tâm.

Vô tình, sự tin cậy của y đối với Phạm Hồng Vũ hoàn toàn vượt qua sự tin cậy đối với Hoàng Tử Hiên. Vị Bí thư trẻ tuổi này thật sự là có đảm đương.

- Bí thư Phạm!

Hoàng Tử Hiên vội vàng cùng với Đỗ Song Ngư và lái xe bước đến chào đón.

Buổi sáng khi nhận được điện thoại của Phạm Hồng Vũ, nói muốn dẫn y đến gặp một vị khách người Hongkong, Hoàng Tử Hiên liền chuẩn bị kỹ càng, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc. Phạm Hồng Vũ thật đúng là nhanh gọn, quyết đoán, vừa mới ở nông trường nói sẽ mời người Hongkong đến thành lập công ty tiêu thụ, nhanh như vậy đã hành động rồi. Vốn tưởng rằng hắn đến huyện Vân Hồ sẽ không còn nhớ chuyện của nông trường nữa.

Người sáng suốt đều rất rõ ràng, huyện Vân Hồ thật sự so với nông trường Triều Dương quan trọng hơn.

So với Chủ tịch huyện Vân Hồ, Bí thư Đảng ủy nông trường Triều Dương quả thực chẳng tính là cái gì.

Những người đã từng đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy và Chủ tịch nông trường đều sống quãng đời còn lại ở nông trường, không một người nào đi lên được địa vị lãnh đạo quá cao. Chỉ có một vị Phó chủ tịch, thông qua quan hệ cá nhân mà được điều ra khỏi nông trường. Từ đó về sau không thấy trở về nữa.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười, tiến lên bắt tay Hoàng Tử Hiên, nói;

- Chủ tịch Hoàng đợi có lâu không?

Hoàng Tử Hiên cười nói:

- Haha, cũng không tính là lâu, chỉ có nửa giờ thôi.

Phạm Hồng Vũ cười, lập tức giới thiệu mọi người.

Kỳ thật thì Hoàng Tử Hiên, Lý Văn Hàn và Trần Hà đều biết nhau. Hoàng Tử Hiên đối với lãnh đạo huyện Vân Hồ không có hảo cảm. Ở một số vấn đề còn phải đến huyện kết nối với đám người Lục Cửu, đối với Trần Hà cũng coi như quen biết.

Lý Văn Hàn và Trần Hà đều khách khí, bắt tay chào hỏi Hoàng Tử Hiên.

Hơn phân nửa là nể mặt Phạm Hồng Vũ. Bản thân Hoàng Tử Hiên, mặc dù là cán bộ cấp Cục trưởng, nhưng Lý Văn Hàn và Trần Hà cũng không coi y là một nhân vật. Trong suy nghĩ của bọn họ, bất luận một cán bộ cấp Trưởng phòng nào so với Hoàng Tử Hiên còn đáng giá coi trọng hơn. Một Chủ tịch nông trường, tính cách lại gà mờ thì có gì quan trọng chứ.

Chỉ có điều Phạm Hồng Vũ kiêm chức, là quan phụ mẫu của cả huyện Vân Hồ và nông trường, mọi người đều là cấp dưới của Chủ tịch huyện Phạm, vậy thì nên thân mật với nhau hơn. Bằng không thì khiến Phạm Hồng Vũ khó coi rồi.

Sau khi bắt tay Hoàng Tử Hiên, Lý Văn Hàn chủ động hướng Đỗ Song Ngư đưa tay ra, cười nói:

- Thư ký Đỗ, xin chào!

Đỗ Song Ngư chức vụ đứng đắn là thông tín viên của Phạm Hồng Vũ, tuy nhiên sẽ không ai xưng hô như vậy, vẫn một mực gọi là thư ký.

Đỗ Song Ngư hiển nhiên là có chút không ngờ được, vội giơ tay ra, bắt lấy tay Lý Văn Hàn:

- Trưởng phòng Lý, xin chào!

Lý Văn Hàn nắm tay Đỗ Song Ngư lắc lư hai cái, rồi lại vỗ nhè nhẹ vài cái, vẻ mặt tươi cười.

Động tác này và khuôn mặt tươi cười cũng không phải là dành cho Đỗ Song Ngư mà là làm cho Phạm Hồng Vũ xem. Lý Văn Hàn muốn nói cho Phạm Hồng Vũ biết, tôi biết Đỗ Song Ngư bây giờ là thư ký của cậu, cho nên xin Chủ tịch huyện Phạm cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không làm gì cậu ta đâu.

Hội nghị công việc Bí thư vẫn chưa mời dự họp, Phạm Hồng Vũ cũng không có đưa ra chỉ thị gì cụ thể, ông ta đã tự tiện thả Cát Đại Tráng ra, mặc dù trong vấn đề tạm giam cán bộ bị kỷ luật, Lý Văn Hàn ông hoàn toàn có thể tự mình làm chủ, không cần xin chỉ thị bất cứ kẻ nào. Nhưng trên thực tế, nào có đơn giản như vậy? Lý Văn Hàn rất lo lắng Phạm Hồng Vũ sẽ có ấn tượng xấu đối với ông.

Hiện tại thừa cơ hội này, hướng Phạm Hồng Vũ tỏ vẻ mình thức thời một chút cũng tốt, có còn hơn không.

Hàn huyên vài câu, Phạm Hồng Vũ đưa đồng hồ lên nhìn, rồi khoát tay nói:

- Đi thôi, chúng ta còn phải đến nhà khách Ôn Tuyền trước bữa cơm chiều đấy.

Lập tức mọi người tự động lên xe, xe cảnh sát tiếp tục mở đường, xe số 2 đi chính giữa, xe Santana đi đằng sau, hướng Hồng Châu xuất phát. Tình huống đường quốc lộ không tệ, lại có xe cảnh sát mở đường nên mọi người đi rất nhanh, chưa đến năm giờ rưỡi đã đến nhà khách Ôn Tuyền ở ngoại ô Hồng Châu.

Có vẻ Lệnh Hòa Phồn mỗi lần đến Hồng Châu đều ở nhà khách Ôn Tuyền hơn là nhà khách Thanh Sơn.

Lệnh công tử rất thích tắm suối nước nóng, có thể khôi phục thể lực rất nhanh.

Xe cảnh sát chạy đến cửa lầu số một nhà khách Ôn Tuyền, Lý Văn Hàn hướng Phạm Hồng Vũ nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, có còn dặn dò gì nữa không?

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Trưởng phòng Lý, làm gì mà có nhiều chỉ thị chứ? Anh nếu buổi tối không có an bài gì thì cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.

Kỳ thật Lý Văn Hàn là có sắp xếp trước rồi. Trước khi lên đường đã gọi điện thoại hẹn một vị Phó trưởng phòng ở sở Công an tỉnh quan hệ không tệ buổi tối cùng nhau ăn cơm. Ông ta không nghĩ đến nửa đường sẽ gặp phải Phạm Hồng Vũ. Nhưng lúc này, Chủ tịch huyện phát ra lời mời, Lý Văn Hàn không tiện từ chối. Hơn nữa, ông ta tại sao lại phải từ chối?

Đây chính là cơ hội khó gặp!

Mặc dù đã có Tạ Hậu Minh chiếu cố, nhưng có thể làm tốt quan hệ với Phạm Hồng Vũ thì cũng không phải là chuyện xấu.

Bất quá Lý Văn Hàn ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua mặt Trần Hà, lập tức liền thay đổi ý niệm, cười nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, cậu và khách Hongkong cần bàn chuyện công tác quan trọng, tôi không tiện quấy rầy. Tôi là người thô kệch, cũng sợ trước mặt khách Hongkong gây ra ảnh hưởng không tốt. Tôi còn phải đến sở Công an tỉnh báo danh nữa.

Trong lòng âm thầm kêu đáng tiếc!

Nếu không phải có Trần Hà ở đây thì hôm nay bất kể như thế nào cũng phải có bữa cơm này.

Nói thật, Lý Văn Hàn đối với Trần Hà đầy sự cảnh giác. Người phụ nữ này thật không đơn giản. Ở UBND huyện quyền bính hiển hách. Nghe nói rất nhiều Phó chủ tịch huyện đều phải xem sắc mặt của cô. Thậm chí ngay cả Ủy viên thường vụ, Chánh văn phòng Huyện ủy cũng phải nể mặt cô ba phần.

Nghe đồn, cô và Chủ tịch huyện Lục Cửu và lão Thôi tựa hồ như có chút nói không thành tiếng, có quan hệ nói không rõ ràng.

Đương nhiên, cũng chỉ là nghe đồn, ai cũng chưa có chứng thật qua.

Lý Văn Hàn ánh mắt vừa chuyển qua mặt Trần Hà, Phạm Hồng Vũ đối với suy nghĩ trong lòng ông cũng rõ ràng, cũng không cưỡng ép, gật đầu cười nói:

- Đến sở Công an tỉnh báo danh là chính sự, vẫn nên lấy công tác làm trọng.

Kỳ thật thì 8h sáng mai mới họp, hiện tại cần gì đến báo danh?

Lý Văn Hàn lại nói thêm vài câu khách khí, rồi tiễn Chủ tịch huyện Phạm đến cửa đại sảnh, rồi mới lên chiếc xe cảnh sát rời đi.

Vừa lên xe, sắc mặt của Trưởng phòng Lý liền trở nên âm trầm vô cùng, thậm chí còn âm thầm nghiến răng.