Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 59: Sơn Nhân Tự Có Diệu Kế




Sự tình dường như lắng xuống.

Từng ngày trải qua, tết âm lịch tới gần. Từ huyện đến thành phố dần dần có được không khí mới. Người đi ngoài đường cũng nhiều hơn một chút. Một số nông dân vùng ngoại thành và những thị trấn cách đó không xa, tụm năm tụm ba thành đám đến thị trấn Thành Quan bắt đầu mua những đồ dùng cho năm mới. Chủ yếu là mặt hàng quần áo. Quầy bách hóa chuyên kinh doanh trang phục có số lượng người đến đông nhất.

Mà cuộc đấu tranh ở địa ủy cũng dần dần kịch liệt.

Căn cứ vào tin tức của Phạm Hồng Vũ, trong hội nghị Bí thư làm việc, Khâu Minh Sơn và Lương Quang Hoa không ngờ nổi lên xung đột chính diện. Nguyên nhân gây ra xung đột chính là Lương Quang Hoa đột nhiên muốn trước tết âm lịch đề bạt một số cán bộ cấp cục.

Đây là một động tác khá dị thường.

Theo lệ thường, trước tết âm lịch đều lấy ổn định đại cục xã hội làm việc chính, không nên điều động cán bộ. Lương Quang Hoa muốn đề bạt nhóm cán bộ này, trước đó cũng đã thông qua Khâu Minh Sơn, nhưng Khâu Minh Sơn không có đáp ứng. Không khí tan rã trong không vui. Nhưng sau đó, Lương Quang Hoa trong Hội nghị thường vụ đã đề xuất, yêu cầu Ban tổ chức cán bộ Địa ủy tiến hành quy trình khảo sát cán bộ.

Lương Quang Hoa đây là muốn tạo thành một sự thật, bức Khâu Minh Sơn đi vào khuôn khổ.

Nói như vậy, thành viên bộ máy chủ yếu lén ở giữa thông báo với nhau, phát sinh ý kiến khác nhau là chuyện bình thường. Nhưng một khi đã đưa lên hội nghị, thì phải giữ gìn quyền uy của nhân vật số một. Các trợ thủ khác không được tùy ý nghi ngờ Bí thư.

Lương Quang Hoa chính là lợi dụng điểm này để bức Khâu Minh Sơn.

Lẽ ra, lấy tình cảnh của Khâu Minh Sơn lúc này, thật sự không nên nảy sinh tranh chấp Lương Quang Hoa.

Nhưng Lương Quang Hoa thật sự là đánh giá thấp tính cách quật cường của Khâu Minh Sơn. Khâu Minh Sơn dám ở trong buổi Bí thư làm việc làm trái lại ý của Lương Quang Hoa.

Lương Quang Hoa sở dĩ đánh vỡ thường quy, trước tết âm lịch bỗng nhiên đề bạt cán bộ, chủ yếu là do điều kiện các cán bộ này đều thích hợp. Trước đó Lương Quang Hoa đã từng có kiến nghị với Khâu Minh Sơn, nhưng đều bị Khâu Minh Sơn chặn lại.

Theo quy định của tổ chức, Bí thư là quản lý cán bộ.

Nhân vật số một muốn cất nhắc người, thường đều được như ý nguyện. Cho dù điều kiện không thích hợp lắm, nhưng vấn đề cũng không quá lớn. Nhiều nhất là cùng với Phó bí thư được phân công quản lý kết nối một chút, làm ra một số nhượng bộ. Tôi, Lương Quang Hoa thu gặt một ít cải trắng thì cũng cấp cho Phó bí thư Khâu một lượng cải thìa làm bồi thường. Chủ tịch địa khu bên kia cũng là đồng dạng quy trình.

Cái gọi là chính trị, chính là không ngừng từ thỏa hiệp bên trong tìm kiếm một điểm thăng bằng tốt nhất.

Nhưng Khâu Minh Sơn lại quá mức “khác loại”.

Ông ta xem ra, Lương Quang Hoa cất nhắc những cán bộ này, điều kiện thật sự là quá kém. Căn bản không đủ tư cách. Là Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng, nếu mắt nhắm mắt mở mặc kệ thì chính là không làm tròn bổn phận.

Lương Quang Hoa cố ý trong thời gian Khâu Minh Sơn gian nan nhất chuyện cũ nhắc lại, trực tiếp trong buổi Bí thư làm việc đưa ra thảo luận, để chớp lấy cơ hội đảm bảo chính xác.

Kết quả vẫn dẫm phải một cái đinh.

Cán bộ đề bạt, nếu Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng kiên quyết không đồng ý thì Bí thư cũng không thể cưỡng ép trình lên Hội nghị thường vụ thảo luận.

Nghe nói buổi Bí thư làm việc không khí không được tốt lắm. Lương Quang Hoa gần như phẩy tay bỏ đi.

Ở trong điện thoại nghe Thái Dương nói đến chuyện này, Phạm Hồng Vũ không ngừng âm thầm khâm phục. Khâu Minh Sơn chính là Khâu Minh Sơn, tuyệt không phải cán bộ lãnh đạo ba phải không nguyên tắc.

Nhà máy cơ khí nông nghiệp cải cách, cũng đã phát triển ra.

Tuy nhiên, suy xét đến sắp tết âm lịch, Phạm Hồng Vũ hướng Trương Dương đề nghị, trước tết, chủ yếu là đem các hạng mục cải cách tuyên truyền tại các phân xương, để mọi người có thể hiểu biết, có tâm lý chuẩn bị. Động tác cải cách thực tế năm sau sẽ tiến hành. Nếu không thì mọi người đón năm mới cũng không yên ổn.

Trương Dương rất đồng tình.

Phạm Hồng Vũ làm Chủ nhiệm phân xưởng, càng thêm nhàn nhãn rồi. Những lão công nhân viên chức phần lớn ban đầu đều không phục, nhưng dần dần đối với Phạm Hồng Vũ có thêm vài phần kính trọng. Người ta tuổi trẻ thì tuổi trẻ, nhưng làm lãnh đạo có bài bản hẳn hoi. Các công tác của phân xương bày bố đâu vào đấy. Về phần việc tư thì tuyệt không làm ảnh hưởng đến công việc.

Làm quản lý, nói khó cũng không khó.

Công tư rõ ràng, người quản lý quyền uy liền từng bước tạo dựng nên.

Trong cuộc họp bố trí nhiệm vụ, một hai ba bốn năm phân công rất rành mạch. Ân oán cá nhân tuyệt không được xen vào. Cho dù có bao nhiêu cãi cọ thì cũng chỉ có thể lén giải quyết, công tác phải được đặt lên hàng đầu.

Chủ nhiệm Phạm cũng giống như lúc còn ở phòng thư ký 02 văn phòng địa ủy, một tờ báo một ly trà có chút tự tại.

Mấy ngày nay, “Nhật báo quần chúng”, “Nhật báo Thanh Sơn”, và báo Đảng bắt đầu xuất hiện tình hình nghiêng về một phía. Các lý luận gia, văn nhân đều lộ diện. trên báo chí đều phát biểu quan điểm của mình. Mà về tư tưởng trung tâm thì cơ bản giống với bài viết của Phạm Hồng Vũ và Khâu Minh Sơn ba tháng trước. Thậm chí có một lý luận gia còn mãnh liệt nhắc đến bài văn của Khâu Minh Sơn, tán thưởng, cho rằng khả năng dự đoán tương lai và tính xa là cực kỳ chính xác. Hơn nữa, tác giả lại là người làm công tác đảng ở địa khu xa xôi thì lại càng hiếm có.

Phạm Hồng Vũ trong “Nhật báo quần chúng” nhìn thấy bài văn này thì không khỏi tinh thần rung lên, không kìm nổi đứng thẳng thân mình, đọc thầm từ đầu đến cuối. Hắn nhạy bén ý thức được, bài viết này có huyền cơ trong đó, dường như đại biểu cho một tín hiệu nào đó.

Liền vào lúc này, điện thoại trên bàn vang lên.

- Xin chào!

- Chủ nhiệm Phạm, giọng quan đủ lớn nhé.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trong trẻo nhưng quyến rũ của Cao Khiết.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Không dám, không dám, tôi nào dám cao giọng trước mặt Trưởng phòng Cao chứ?

Cao Khiết cười vài tiếng nói:

- Ai, trong “Nhật báo quần chúng” có đăng một bài văn, đề mục rất kêu. Cậu xem qua đi. Tờ báo đó bên cậu có không?

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Đang có vinh dự đọc qua, nói như vậy, là đại thủ bút của Trưởng phòng Cao à?

Cao Khiết lập tức có chút kinh ngạc, vốn là muốn đợi bất ngờ mới nói ra, khiến cho Phạm Hồng Vũ kinh ngạc một phen, không ngờ vừa mới mở miệng, Phạm Hồng Vũ liền trực tiếp xốc quân bài chưa lật.

Đầu của người này xoay chuyển thật là mau.

- A, làm sao cậu biết?

Phạm Hồng Vũ cười.

Đó cũng được xem là một giác quan thứ sáu. Hắn vốn cảm thấy bài này có huyền cơ thế nào đấy. Cao Khiết gọi điện thoại đến đây, lại nói đến bài văn này, Phạm Hồng Vũ gần như lập tức đã có thể liên hệ được.

Ban đầu chỉ là đoán, Cao Khiết có lai lịch rất lớn, rất có khả năng sinh trưởng trong một gia đình quyền quý nào đó ở thủ đô. Hiện tại xem ra cũng không phải là không có căn cứ.

Tuyệt không phải người nào cũng có thể trong Nhật báo quần chúng mà có thể phát biểu một bài văn như vậy. Hơn nữa làm chỗ dựa cho Khâu Minh Sơn khó khăn lại càng lớn.

- Cao tỷ, chị còn có bao nhiêu việc gạt tôi nữa?

Không đợi Cao Khiết nói chuyện, Phạm Hồng Vũ liền đặt câu hỏi trước. Đây chính là kỹ xảo nói chuyện của lão cảnh sát, chiếm quyền chủ động trước, thủy chung không cho người khác có lối suy nghĩ muốn vây quanh chỉ huy mình.

Quả nhiên, Cao Khiết hơi ngượng ngùng, khẽ cười một tiếng nói:

- Cũng không phải gạt ai, tôi không cần phải đi ồn ào như vậy?

Nghe ý tứ trong lời nói này, Cao Khiết là hoàn toàn xem Phạm Hồng Vũ như người bạn của mình, lúc này mới cảm thấy không nên trước mặt bạn của mình giấu diếm bí mật.

- Đó là đương nhiên. Chuyện cơ mật đại sự chỉ có một mình tôi biết.

Phạm Hồng Vũ cười hì hì, pha trò, nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này một bên. Hắn và Cao Khiết trước mắt có thể xem như bằng hữu bình thường, hoặc có thể nói đều là những người ủng hộ đáng tin cậy của Khâu Minh Sơn. Kết giao giữa hai người không tính nhiều lắm. Một chút riêng tư như vậy tự nhiên là phải có sự ngừng lại.

Loại chuyện hữu tình như vậy cũng giống như tình yêu, chú ý tiến hành theo chất lượng quá trình.

Cao Khiết lại nói rất nghiêm túc:

- A, Hồng Vũ, việc này tâm lý cậu là nắm chắc nhất.

Cô là xuống trao quyền cho cấp dưới để mạ vàng, nhưng cũng không muốn sau lưng của mình có sự ồn ào huyên náo, đem mình đổ lên nơi đầu sóng ngọn gió.

- Ừ, tôi biết rồi, chị yên tâm đi.

Phạm Hồng Vũ cũng rất trịnh trọng cam kết.

- Hồng Vũ, nói thật, hiện tại từ trên xuống dưới, thế cục khắp nơi đều rất khó đoán. Trong khoảng thời gian này, tỉnh nào cũng náo đến lợi lại. Tất cả mọi người đều có mục đích. Ở trên cũng không ít đại nhân vật lên tiếng. Về phần địa khu, lại loạn thành một bầy. Bí thư Lương, Chủ tịch địa khu Lý, Phó bí thư Khâu mỗi người đều mang một tâm tư. Nói chung là rất loạn.

Điện thoại đầu dây bên kia, Cao Khiết giọng điệu liền có chút bực bội.

Điểm này, Phạm Hồng Vũ thật ra có thể lý giải.

Giai đoạn này, thế lực bản thổ các nơi rất mạnh. Tỉnh đã như thế, địa khu, thậm chí huyện cũng như vậy. Ở trên cho dù có đại nhân vật lên tiếng, rồi tới tỉnh Thanh Sơn, có phải hay không có thể tạo nên tác dụng thì còn rất khó nói.

Về phần địa khu Ngạn Hoa, càng thêm giống như Cao Khiết đã nói, rất loạn.

Cao Khiết thân ở bên trong lốc xoáy, cũng khó trách cô lại cảm thấy bực bội bất an.

Có đôi khi, trước mắt là một mảnh sương mù, thấy không rõ thế cục phía trước, làm cho lòng người bất an.

- Cao tỷ, nói về Chủ tịch địa khu Lý đi. Ở tỉnh rốt cuộc tính toán an bài ông ta như thế nào?

Lý Hữu Trí đi trực tiếp quan hệ đến địa vị của Khâu Minh Sơn. Phạm Hồng Vũ liền phá lệ chú ý vài phần.

Cao Khiết nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, Chủ tịch địa khu Lý sau khi từ tỉnh trở về, trong khoảng thời gian này đúng là rất sinh động, liên tiếp tham dự nhiều trường hợp, làm báo cáo chỉ thị. Chiếu theo như vậy, ông ta rất có thể tiếp tục được giữ lại.

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng nhăn mày.

Đây không phải là tin tức tốt gì.

Lý Hữu Trí vì muốn bảo vệ vị trí của mình, rất có thể liên kết với Lương Quang Hoa, nhất trí đối phó với Khâu Minh Sơn. Khâu Minh Sơn đi rồi, ông ta ít nhất cũng được an toàn vài phần. Khâu Minh Sơn biểu hiện quá mạnh mẽ.

Thấy ống nghe không có động tĩnh gì, Cao Khiết liền đoán được Phạm Hồng Vũ khẳng định là đang hao tâm tổn sức, liền nói:

- Hồng Vũ, cũng không thể làm gì được nhiều. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Cái gì thì cũng đã làm rồi, chờ đợi kết quả đi.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:

- Ngồi chờ kết quả cũng không phải là biện pháp tốt nhất.

Cao Khiết lập tức nói:

- Ồ, nói như vậy thì cậu còn chủ ý gì cao mình à? Nói ra cho tôi nghe một chút.

- Haha, Cao tỷ, hiện tại không thể nói. Nói ra không linh đâu. Sơn nhân tự có diệu kế.