Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 629: Giáp mặt chống đối




Chu Tử Kỳ im miệng không lên tiếng, nhưng nhìn bộ dạng của y thì rõ ràng đối với lời nói của Phạm Hồng Vũ không phục lắm.

Không quan tâm lời nói của Phạm Hồng Vũ có đạo lý hay không, ngay trước mặt nhiều người như vậy lại không lưu cho Chu Tử Kỳ y nửa phần tình cảm, Chu Tử Kỳ trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Đều nói đánh chó thì phải nhìn mặt chủ. Chu Tử Kỳ bất kể thế nào cũng là thân tín của Bí thư Huyện ủy Lục Cửu, tuổi cũng lớn hơn Phạm Hồng Vũ mười mấy tuổi, bị một người ít tuổi hơn mình giáo huấn ngay tại chỗ, trong lòng thật sự uất nghẹn vô cùng.

Chu Tử Kỳ xem ra, toàn bộ huyện Vân Hồ, chỉ có một người là lãnh đạo thượng cấp của ý, đó chính là Lục Cửu. Còn những lãnh đạo huyện khác thì Chu Tử Kỳ đều coi bọn họ là “đồng chí”.

Chủ tịch huyện cũng không ngoại lệ.

Thật giống như ở thị trấn Lô Hoa, chỉ cần là thân tín của Chu Tử Kỳ, ngay cả Chủ tịch thị trấn Lã Mẫn Phong cũng phải khách khí, không thể bày ra làn điệu cao chứ đừng nói chi là phê bình khiển trách.

Đó chính là không nể mặt Bí thư Chu.

Người trẻ tuổi, chính là không hiểu chuyện, và rất hay hiếu thắng.

Thấy đã muốn ồn ào, Lã Mẫn Phong không thể không đứng ra giảng hòa, cười nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, không phải là chúng tôi không coi trọng công tác phòng lụt. Sau khi nhận được văn kiện từ UBND huyện xuống, chúng tôi đã lập tức tổ chức nhân sự, tiến hành thi công. Thật sự là công trình quá lớn, cho dù là khởi công ngày đêm thì cũng không có biện pháp trong vòng hai mươi ngày hoàn thành xong. Đây là vấn đề do lịch sử lưu lại, chúng tôi cũng rất khó giải quyết.

Chủ tịch huyện Phạm, đê chống lũ của thị trấn Lô Hoa đã vỡ nát, không phải là do lãnh đạo thị trấn chúng tôi tạo thành, mà là do hai mươi năm qua. Hôm nay, cậu đem cây gậy đánh vào mông đít của tôi, thì có điểm không được công bằng.

- Vấn đề lịch sử lưu lại? Chủ tịch thị trấn Lã, trong lịch sử, thị trấn Lô Hoa đã từng có trận lũ lớn sao?

- Sáu bảy năm phát sinh một lần. Sau này đã hai mươi năm rồi không thấy phát sinh nữa.

Phạm Hồng Vũ nhìn chằm chằm nói:

- Sáu bảy năm vỡ đê một lần đã chết biết bao nhiêu người, anh có biết không?

- Điều này tôi thật sự không rõ ràng lắm. Khi đó tôi chỉ mới có mười mấy tuổi.

Lã Mẫn Phong vừa nói vừa nhìn Phạm Hồng Vũ, ngụ ý nói lúc đó còn không biết Chủ tịch huyện Phạm cậu đang còn ở nơi nào. Khi đàm luận với Phạm Hồng Vũ về vấn đề lịch sử thì Lã Mẫn Phong cảm thấy có ưu thế tâm lý.

Lớn hơn mười mấy tuổi đấy.

- Đã chết một trăm lẻ sáu người, mất tích hai mươi ba người.

Phạm Hồng Vũ lạnh lùng nói.

- Con số này trong hồ sơ có lưu lại. Cũng bởi vì lần đó xảy ra cơn lũ lớn làm vỡ đê, sau đó mới cải tạo toàn diện đê chống lũ. Hiện giờ trôi qua hai mươi năm, con đê chống lũ này đã quá già rồi. Thị trấn Lô Hoa lúc này nhân khẩu đã gấp hai lần sáu bảy năm trước. Nếu năm nay lại vỡ đê, các người có nghĩ tới hậu quả hay không?

Lã Mẫn Phong không lên tiếng nữa.

Lãnh đạo muốn giáo huấn anh thì luôn luôn có lý do.

Chu Tử Kỳ rốt cuộc nhịn không được, nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, căn cứ vào kinh nghiệm của tôi mà nói, năm nay sẽ không có lũ lớn. Cậu xem hôm qua chỉ có một chút gió nhưng hôm nay đã ngưng. Bình thường phải là liên tục nhiều ngày. Năm nay, với tình huống như thế này, chỉ sợ là toàn huyện sẽ chống hạn đấy.

Đồng chí Phạm Hồng Vũ, cậu tới Vân Hồ chưa được hai tháng, còn tôi sinh trưởng ở Vân Hồ này, ở đây sinh sống đã hơn ba mươi năm. Dưới tình huống nào sẽ có đại hồng thủy, tôi không rõ ràng hơn cậu sao?

Phạm Hồng Vũ nhìn y, thản nhiên hỏi:

- Bí thư Chu, anh có thể cam đoan?

- Haha, Chủ tịch huyện Phạm, tôi cũng là căn cứ vào kinh nghiệm để phán đoán. Cam đoan? Ai dám cam đoan chứ? Trời muốn mưa hay không thì ai cũng không dám nói chắc, cậu nói có đúng không?

Chu Tử Kỳ trong lòng cơn lửa giận bắt đầu thiêu đốt. Lại nói tiếp, Bí thư Chu là có điểm thẹn quá hóa giận rồi.

Vừa mới bị bắt quả tang đánh bài ở nhà khách Hồng Ngư, một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có. Thất kinh là hiện tượng tự nhiên. Qua một thời gian ngắn, Bí thư Chu tin tưởng đã sớm khôi phục.

Cậu cũng không phải bởi vì may mắn nhờ làm thư ký cho Chủ tịch tỉnh một năm nên mới lăn lộn được chức Chủ tịch huyện sao?

Xấu như vậy hò hét để làm gì?

Vừa mới đánh bại được Tạ Hậu Minh, lập tức muốn lấy Chu Tử Kỳ tôi khai đao, đánh vào mặt Bí thư Lục sao?

Trong quan trường, không nên có loại người như cậu.

Không đoàn kết các đồng chí, một mặt tìm người khai đao lập uy, không sợ cậu là thư ký Chủ tịch tỉnh, cho dù ở ngoài đời thì cũng lăn lộn không nổi. Đừng quên, cậu vẫn chỉ là quyền Chủ tịch huyện, thực đắc tội với mọi người thì xem như xong rồi. Khi mở cuộc họp HĐND, đại biểu ở dưới cậu có nắm được trong tay không?

Làm không tốt, cậu sẽ bị đẩy đi.

- Anh đã không dám cam đoan, như vậy công trình chống lũ vì sao lại không đúng hạn hoàn thành?

Phạm Hồng Vũ mặt trầm xuống, lạnh lùng hỏi.

- Chủ tịch huyện Phạm, con đê dài mười mấy cây số cần phải gia cố, ở huyện cho chúng tôi thời gian thật sự quá ngắn. Chúng tôi đã đem hết toàn lực rồi.

Chu Tử Kỳ cũng rất cứng rắn trả lời, khi đối diện với Phạm Hồng Vũ, chút cũng không lùi bước.

- Đem hết toàn lực? Đồng chí Chu Tử Kỳ, anh đang nói đùa à? Đang trong giờ làm việc, Bí thư, Chủ tịch thị trấn cùng đến nhà khách đánh bài, các anh gọi đây là đem hết toàn lực? Tổ chức kỷ luật Đảng, chức trách của cán bộ lãnh đạo có còn muốn giữ nữa hay không?

Phạm Hồng Vũ rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lớn tiếng răn dạy.

Chu Tử Kỳ lại cứng cổ nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, xin cậu cứ yên tâm, năm nay nếu như đê phòng đại hồng thủy bị sập, Chu Tử Kỳ tôi sẽ lấy đầu ra mà bảo đảm.

Mọi người không khỏi hoảng sợ.

Thật không ngờ, Chu Tử Kỳ lại giáp mặt chống đối Phạm Hồng Vũ như vậy.

- Anh lấy đầu ra bảo đảm? Đồng chí Chu Tử Kỳ, mạng của anh đáng giá như vậy à? Xin anh hãy hiểu rõ một chút, toàn bộ thị trấn Lô Hoa có tám chục ngàn nhân khẩu. Nếu đê phòng hộ bị sụp đổ, thì chính là mấy chục ngàn sinh mạng con người bị uy hiếp. Một cái đầu của anh, bảo đảm được không?

Phạm Hồng Vũ giận tím mặt.

- Đảng ủy thị trấn các người không có năng lực làm tốt con đê chống lũ, vậy thì nên hướng Huyện ủy, UBND huyện, chủ động xin giúp đỡ để làm tốt công tác của mình.

Chu Tử Kỳ khuôn mặt đỏ bừng, thậm chí cả người run lên nhè nhẹ.

Lã Mẫn Phong sợ hãi, vội vàng nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, Chủ tịch huyện xin bớt giận. Bí thư Chu tuyệt đối không phải là có ý tứ kia. Anh ấy chỉ biểu hiện quyết tâm với Chủ tịch huyện Phạm mà thôi. Chủ tịch huyện Phạm, công tác của chúng tôi không làm đúng chỗ, cậu phê bình là chính xác, tôi sẽ hướng cậu làm kiểm điểm. Xin Chủ tịch huyện cho chúng tôi thêm chút thời gian, nhất định trong năm ngày, à không, một tuần, trong vòng một tuần lễ, chúng tôi sẽ tu sửa xong toàn bộ công trình. Lúc đó, nếu chúng tôi vẫn làm không tốt, chúng tôi sẽ chủ động thỉnh cầu xử phạt.

Lã Mẫn Phong cũng là bất đắc dĩ.

Chu Tử Kỳ cho dù là thân tín của Lục Cửu, nhưng ngay tại chỗ chống đối Chủ tịch huyện, thì nói thế nào cũng là Chu Tử Kỳ đuối lý. Nhắm trúng tính bướng bỉnh của Phạm Hồng Vũ, cho dù là Lục Cửu thì cũng chẳng làm gì được.

Chu Tử Kỳ này thật sự bị Lục Cửu “làm hư rồi”. Cho tới bây giờ đều không nể tình bất cứ một lãnh đạo huyện nào. Chỉ cần người nào trước mặt răn dạy y thì đầu óc sẽ nóng lên, bất kể hậu quả.

Lã Mẫn Phong cảm thấy bất đắc dĩ chính là, hai vị này đấu nhau, làm không tốt thì chính là Lã Mẫn Phong y bị trúng đạn. Nếu chẳng may động tĩnh quá lớn, truy cứu tới, y lại là chỉ huy trưởng ban phòng chống lụt bão thị trấn Lô Hoa, Lục Cửu vì cấp cho Chu Tử Kỳ một lối thoát, đồng thời nể mặt Phạm Hồng Vũ, mà vô cùng có khả năng lấy y ra mà khai đao, làm người chịu tội thay cho Chu Tử Kỳ.

Chẳng phải là chết oan sao?

Căn cứ vào tính cách của Chu Tử Kỳ và Lục Cửu, chuyện này, bọn họ tuyệt đối làm được.

Hiện tại chỉ có thể gửi hy vọng ở Phạm Hồng Vũ, không có ý định lập tức trở mặt với Lục Cửu. Đương nhiên, ngoại trừ Chu Tử Kỳ không thể không biết phân biệt, kiên quyết tố cáo Phạm Hồng Vũ lên trên.

Lã Mẫn Phong một bên hướng Phạm Hồng Vũ chịu tội, một bên liên tục nháy mắt với Chu Tử Kỳ.

Kỳ thật, vừa rồi lời vừa ra khỏi miệng, Chu Tử Kỳ đã cảm thấy hối hận ngay. Bất kể thế nào, Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch một huyện, ở huyện là nhân vật số hai, lại còn có tấm biển thư ký Chủ tịch tỉnh. Chính mình lại kích động như vậy, thật sự là muốn chết sớm mà.

Thật muốn đẩy Phạm Hồng Vũ vào góc tường, chỉ sợ Phạm Hồng Vũ sẽ liều lĩnh, nhất định phải xử lý y.

- Chủ tịch huyện Phạm, rất xin lỗi, cậu cứ coi tôi là há mồm nói hươu nói vượn. Ai cha, hôm qua tắm nước lâu quá nên hôm nay bị cảm, phát sốt, đầu óc choáng váng. Thành thật xin lỗi, mong cậu đại nhân đại lượng, không cần so đo. Chủ tịch thị trấn Lã nói đúng, là công tác của chúng tôi làm không tốt, khiến Chủ tịch huyện Phạm phải hao tâm. Tôi xin kiểm điểm.

Chu Tử Kỳ xoay chuyển cực nhanh, bật người liền thay đổi sắc mặt, liên thanh nói với Phạm Hồng Vũ, không ngừng cúi đầu khom lưng.

Trong quan trường, nếu như không có da mặt thật dày thì thật là lăn lộn ngoài đời không nổi.

- Chủ tịch huyện Phạm, vừa rồi Chủ tịch thị trấn Lã đại diện cho Ban chỉ huy phòng chống lụt bãi thị trấn biểu lộ thái độ. Xin Chủ tịch huyện Phạm cho thị trấn bảy ngày, chúng tôi nhất định sẽ đốc thúc hoàn thành công trình. Đến lúc đó, mời Chủ tịch huyện Phạm lại đến kiểm tra, nếu làm không tốt, chúng tôi lại chủ động hướng Huyện ủy và UBND huyện xin xử phạt.

Chu Tử Kỳ lại cúi đầu khom lưng nói.

Lã Mẫn Phong âm thầm thở phào một cái. Chu Tử Kỳ này suy nghĩ cuối cùng cũng đã khôi phục lại bình thường.

Tuy nhiên, vừa nghĩ lại, Lã Mẫn Phong lại âm thầm cắn răng.

Chu Tử Kỳ này, chuyện khen chê chưa nói, đến lúc này vẫn không quên đem trách nhiệm đổ lên đầu y và Ban phòng chống lụt bão thị trấn. Chính bản thân Lã Mẫn Phong y quản lý đốc thúc, nếu thực xảy ra vấn đề, chẳng phải là y chết hay sao?

Ai bảo y lại là Chỉ huy trưởng ban phòng chống lụt bão chứ?

- Bảy ngày?

Phạm Hồng Vũ bất động thanh sắc hỏi một câu.

- Đúng, bảy ngày, nhiều nhất là bảy ngày có thể hoàn thành công trình.

- Được, tôi sẽ cho các người bảy ngày. Nếu sau bảy ngày mà công trình vẫn không hoàn thành, đồng chí Chu Tử Kỳ, đồng chí Lã Mẫn Phong, xin các đồng chí nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay. Tôi sẽ xem báo cáo xin xử phạt của hai người.

Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói, ánh mắt sắc bén, bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt Chu Tử Kỳ.

- Vâng, vâng, nhất định, nhất định, xin Chủ tịch huyện Phạm cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác này.

Chu Tử Kỳ trong lòng thoáng cái nhẹ nhõm nhưng rồi lập tức lại căng thẳng. Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng thì cũng chẳng còn đường sống, chỉ có thể kiên trì đi tới mà thôi.

Phạm Hồng Vũ không nói gì nữa, xoay người bước đến chiếc xe Nissan.