Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 667: Chủ tịch tỉnh đãi khách




Đoàn đại biểu huyện Vân Hồ không đi thành phố Tề Hà họp mặt, trực tiếp từ huyện Vân Hồ đến tỉnh. Mọi chuyện đã được sắp xếp, các đoàn đại biểu huyện đều trực tiếp đến tỉnh, gặp mặt ở “ nhà khách Thanh Sơn”.

Ngày mai hội nghị mời dự họp, tối nay các đại biểu tiên tiến trong đợt chống lũ vừa rồi đều đã tụ họp tại nhà khách Thanh Sơn.

Đại diện thành phố phía Bắc chiếm ưu thế.

Với địa thế ở tỉnh Thanh Sơn, hầu hết Bắc Bộ đều là các khu vực kênh rạch chằng chịt, còn Nam Bộ lại là đồi núi nhấp nhô. Với cơn lũ lần này là lớn nhất trong ba mươi năm trở lại đây, thực hiện chống lũ chủ yếu là thành phố ở Bắc Bộ, trong đó thành phố Tề Hà là nhiều nhất. Thành phố Tề Hà có đại biểu chống lũ đại diện nhiều nhất, cũng có vài đại biểu ở phía Nam đến dự.

Mở hội nghị khen thưởng trong đợt chống lũ vừa qua, nên ở các thành phố khác cũng có đại biểu tiên tiến tham dự. Tuy nhiên, đại biểu Nam Bộ số lượng người dự hội nghị ít hơn Bắc Bộ nhiều.

Đoàn đại biểu huyện Vân Hồ vừa đến nhà khách Thanh Sơn chưa được bao lâu, thì một chiếc Santana được lái vào sảnh nhà khách Thanh Sơn, Phạm Hồng Vũ đã chờ ở đại sảnh từ sớm, hắn lập tức đứng dậy ra nghênh đón...

- Trưởng phòng.

Từ trên chiếc Santana bước xuống là Thư ký văn phòng tỉnh ủy Trường Đại Lưu. Vừa nhìn thấy Phạm Hồng Vũ anh ta mỉm cười, hai người bắt tay chào hỏi nhau rất khiêm tốn.

Đại Lưu vẫn luôn gọi Phạm Hồng Vũ là "Trưởng phòng" và tự cho mình là cấp dưới, điều này cho thấy y không bao giờ quên Phạm Hồng Vũ đã đề cử y.

- Đi thôi, Giáo sư Đổng và Dư Bác Sĩ đều đang chờ ở phòng.

Nói chuyện vài câu, Phạm Hồng Vũ liền dẫn Đại Lưu vào thang máy lên lầu.

Nhà khách Thanh Sơn đã có nhiều đại biểu tụ họp, nên vô cùng náo nhiệt, không ít đại biểu đây là lần đầu tiên đến tỉnh, lại được tiếp đón trong nhà khách sang trọng của tỉnh, mọi thứ đều vô cùng mới lạ.

Cách nói chuyện của các đại biểu khác nhau, Giáo sư Đổng Toàn Khánh và vị nữ chuyên gia Hongkong Dư Bác Sĩ đang ở trong một gian phòng. Đó là do Phạm Hồng Vũ liên lạc với Đại Lưu cố ý nhờ Đại Lưu sắp xếp. Lần này đại hội tổng kết khen thưởng do văn phòng tỉnh ủy và văn phòng cấp tỉnh phụ trách tổ chức hội nghị này.

Đi vào phòng của Giáo sư Đổng Toàn Khánh, Đổng Toàn Khánh đã chỉnh tề tiếp đón.

- Giáo sư Đổng, xin chào, xin chào, lại gặp nhau rồi.

Vừa thấy Đổng Toàn Khánh, Đại Lưu liền nhanh chóng tiến lên nhiệt tình bắt tay cùng ông ta, chào hỏi vui vẻ.

Chuyện Phạm Hồng Vũ bị nước cuốn trôi, Vưu Lợi Dân đi suốt đêm đến huyện Vân Hồ trấn thủ, chỉ huy cứu viện nếu Đại Lưu cũng muốn đi theo. Rời khỏi trấn Lô Hoa, Vưu Lợi Dân muốn tiếp kiến các chuyên gia Hongkong hăng hái chống lũ tuyến đầu, Đại Lưu cùng Giáo sư Đổng đã từng gặp mặt một lần.

- Xin chào, Trưởng phòng Lưu.

Hai người nói chuyện vài câu, sau đó hướng đến phòng bên cạnh mời Dư Bác Sĩ kia cùng đi lên chiếc xe Santana rời khỏi nhà khách Thanh Sơn đến khách sạn Mai Sơn.

Vưu Lợi Dân ở khách sạn Mai Sơn mở tiệc thiết đãi Đổng Toàn Khánh cùng vị Dư Bác Sĩ, tỏ vẻ cảm ơn bọn họ.

Đêm nay, Phó chủ tịch tỉnh chịu trách nhiện phân công quản lý công tác phòng chống lũ lụt và cứu trợ hạn hán sẽ tổ chức buổi yến tiệc thiết đãi các đại biểu đến tham gia buổi tổng kết biểu dương. Ngày mai sẽ diễn ra cuộc hội nghị chính thức, buổi trưa tổ chức buổi yến tiệc long trọng sẽ có Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao, Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân và các lãnh đạo tỉnh ủy chủ chốt khác đều đến tham gia.

Vì là mời khách ăn cơm nên Vưu Lợi Dân cũng rất chu đáo, ông ta sớm ở khách sạn Mai Sơn ngồi chờ khách đến.

Tuy nhiên ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ, trong bàn ngoai trừ Vưu Lợi Dân còn có Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc đã có mặt, là được Vưu Lợi Dân mời đến "làm khách", có thể đến tiếp đãi Đổng Toàn Khánh và Dư Bác Sĩ.

Thấy Vưu Lợi Dân ngồi trong bàn chờ, Đổng Toàn Khánh giật mình kinh hãi, lập tức bước lên mỉm cười nói:

- Chủ tịch tỉnh Vưu, chào ngài, ngài khách khí quá....

Vưu Lợi Dân mỉm cười đứng dậy bắt tay cùng Đổng Toàn Khánh, chào hỏi vài câu sau đó giới thiệu mọi người với nhau:

- Giáo sư Đổng, Tiến sĩ Dư, giới thiệu với hai vị một chút, vị này chính là đồng chí Khâu Minh Sơn là Bí thư Địa ủy Ngạn Hoa, vị này chính là đồng chí Phạm Vệ Quốc là Phó chủ tịch Địa Khu Ngạn Hoa, chịu trách nhiệm thay đổi chế độ công tác doanh nghiệp nhà nước ở Địa khu Ngạn Hoa. Ha ha, Giáo sư Đổng, Tiến sĩ Dư, có lẽ hai vị không biết Chủ tịch Địa Khu Phạm là cha của Phạm Hồng Vũ.

Lần đại hội tổng kết biểu dương công tác chống lũ, Địa khu Ngạn Hoa cũng phái ra đoàn đại biểu chỉ không nghĩ tới Vưu Lợi Dân lại mời Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc. Đương nhiên, hôm nay Vưu Lợi Dân mời Đổng Toàn Khánh và Dư Bác Sĩ ăm cơm không chỉ có ý cảm ơn mà còn muốn Đổng Toàn Khánh và Dư Bác Sĩ cùng nghiên cứu thảo lận một vài phương diện cải cách kinh tế. Toàn tỉnh bốn doanh nghiệp nhà nước thuộc huyện làm thí điểm, ở Địa Khu chiếm hai, mời Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc cùng ăn cơm có lẽ là có ý vậy.

- Chào ngài, chào ngài, Chủ tịch Địa Khu... Ai chà, không thể tưởng tượng được Chủ tịch Địa Khu Phạm lại là cha của Chủ tịch huyện Phạm, chuyện này....Điều này thật tuyệt, bố anh hùng con là hảo hán...

Với thân phận của Phạm Vệ Quốc vượt quá dự đoán của Đổng Toàn Khánh, nắm chặt tay Phạm Vệ Quốc nói ra câu nói như vậy khiến mọi người ai cũng bật cười ha hả.

Những lời nói "Bố anh hùng, con hảo hán", mọi người đang ngồi ngoại trừ Dư Bác Sĩ ai cũng nghe nhiều nên thuộc. Đó là "thuật ngữ độc đáo", gần mười mấy năm ít ai nhắc đến những lời này, cũng thật không nghĩ nó lại xuất ra từ miệng của vị chuyên gia Hongkong. Nghe thì không có gì, nhưng dùng cho hai cha con Phạm Vệ Quốc và Phạm Hồng Vũ cũng thật thích hợp.

Phạm Vệ Quốc bắt tay cùng Đổng Toàn Khánh và Dư Bác Sĩ, nói chuyện vài câu nhưng ánh mắt lại nhìn Phạm Hồng Vũ. Từ ngày Phạm Hồng Vũ gặp nạn đến nay cha con họ còn chưa gặp mặt, nhìn con trai da đen đi, người gầy đi, Phạm Vệ Quốc thương con vô cùng, trên thế giới người thương yêu con không chỉ có mẹ.

Chào hỏi khách sáo vài câu chủ khách cùng ngồi vào bàn.

Khâu Minh Sơn ngồi bên trái Vưu Lợi Dân, Đổng Toàn Khánh ngồi bên phải Vưu Lợi Dân, Phạm Hồng Vũ ngồi bên cạnh cha mình.

Phạm Vệ Quốc thấp giọng hỏi:

- Cơ thể con thể thế nào rồi?

Phạm Hồng Vũ tự nhiên hiểu được ý cha mình, cười nói:

- Không có gì, chỉ bị ngâm trong nước mấy giờ, cha đừng lo, không bị cảm gì cả... Chỉ mới đến huyện đã xảy ra chuyện như vậy, lượng công việc cũng khá lớn, làm dần cũng quen.

Thấy hắn "đen gầy" là lời giải thích chính xác.

Phạm Vệ Quốc thấy con mình tuy đen và gầy đi một chút nhưng hai mắt sáng ngời, thân thể khỏe mạnh, dáng vẻ dồi dào năng lượng nên cũng an tâm. Thằng bé này thân thể rắn chắc, hơn nữa còn trẻ tuổi nên có lẽ là không có việc gì.

Mọi người đến đông đủ, Tổng giám đốc khách sạn hướng Vưu Lợi Dân xin chỉ thị xem đã nên dọn thức ăn lên chưa.

Từ ngày khách sạn Mai Sơn thành lập đến nay, đây là lần đâu tiên được Chủ tịch tỉnh hạ cố đến, nên khách sạn vô cùng cẩn thận, Tổng giám đốc tự mình đến phòng riêng phục vụ. Không phải hôm nay nhà khách Thanh Sơn đã hết phòng thì Vưu Lợi Dân sẽ không tiếp khách ở khách sạn Mai Sơn. Mặc dù nói nhà khách Thanh Sơn trang hoàng chưa chắc hiện đại bằng khách sạn Mai Sơn, nhưng thương hiệu khách sạn lớn là có thật.

Vưu Lợi Dân mỉm cười gật đầu.

Tổng giám đốc liền cho mang đồ ăn cùng rượu đưa lên.

Vì tiệc chiêu đãi chuyên gia Hongkong nên Vưu Lợi Dân phá lệ, không còn là bốn món ăn như thường lệ mà là tám món nóng, bốn món nguội trong đó có hải sản, nên vô cùng phong phú. Đồ uống là rượu Mao Giam Thừa Đài thượng hạn và rượu đỏ, tùy theo kiểu khẩu vị từng người.

Những người đàn ông uống Mao Đài, chỉ có Dư Bác Sĩ là nữ duy nhất cô uống rượu vang đỏ. Nhìn biểu hiện của Đổng Toàn Khánh dường như ông ta cũng muốn uống rượu vang đỏ, rượu vang đỏ nhẹ hơn. Tuy nhiên, Vưu Lợi Dân chọn Mao Đài, vì phép lịch sự ông ta chỉ bảo rượu trắng.

Vưu Lợi Dân giơ chén rượu lên mỉm cười nói:

- Giáo sư Đổng, Dư Bác Sĩ, hai vị cùng các chuyên gia khác không quản đường xá xa xôi đến huyện Vân Hồ, chẳng những giúp huyện Vân Hồ phát triển nền kinh tế, còn vì huyện Vân Hồ chúng tôi mà giúp sức chống lũ giải nguy, với tinh thần của chuyên gia Hongkong chúng tôi vô cùng khâm phục, thay mặt mọi người tôi kính hai vị một ly.

Đổng Toàn Khánh cùng Dư Bác Sĩ đứng dậy nói:

- Chủ tịch tỉnh Vưu khách khí quá, thật ra chúng tôi chỉ hoàn thành công tác mà thôi. Lệnh Hòa Phồn tiên sinh mời chúng tôi đến huyện Vân Hồ tiến hành điều tra nghiên cứu, khảo sát, trả tiền lương cho chúng tôi, về tình về lý chúng tôi phải làm tốt chuyện này, đây cơ bản là đạo đức nghề nghiệp. Còn về chuyện chống lũ giải nguy ở huyện Vân Hồ xem như may mắn gặp dịp. Thiên tai là chuyện xảy ra trên toàn thế giới, mặc kệ là ở đây đều phải đứng ra giúp một phần công sức. Thật sự không dám nhận những lời Chủ tịch tỉnh khen tặng như vậy, cảm ơn Chủ tịch tỉnh tiếp đãi nồng hậu như vậy.

Những lời nói này vô cùng khôn khéo, cùng nâng chén cụng ly với Vưu Lợi Dân uống cạn, ông ta uống vào sặc đến đỏ mặt.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Chủ tịch tỉnh, khi Giáo sư Đổng ở Hongkong quen dùng rượu đỏ nên rượu Mao Đại rất nặng với ông ấy rồi.

Vưu Lợi Dân cười ha hả nói:

- Vậy thì uống rượu đỏ nha, chúng ta hôm nay như là bằng hữu tụ họp, không nên chú ý nhiều như vậy, Giáo sư Đổng thích uống rượu đỏ vậy thay rượu đỏ đi.

- Cảm ơn...

Đổng Toàn Khánh cũng không khước từ liền đổi lại rươu đỏ.

- Nào, Giáo sư Đổng, Dư Bác Sĩ, tôi kính chúc hai vị một ly.

Theo thứ tự trên bàn rượu sau khi Vưu Lợi Dân mời rượu liền đến phiên Khâu Minh Sơn. Đây là lần đầu tiên hai vị chuyên gia Hongkong và Khâu Minh Sơn gặp nhau, người này khí chất điềm tĩnh, vẻ mặt nho nhã, đôi mắt kiên nghị vừa nhìn cũng biết đó là nhân vật lớn, khi Khâu Minh Sơn mời rượu cũng không dám chậm trễ cùng mọi người khách khí chào hỏi.

Tiếp sau là Phạm Vệ Quốc, Phạm Hồng Vũ, Đại Lưu cùng hướng hai vị chuyên gia Hongkong mời rượu, Đổng Toàn Khánh cùng Dư Bác Sĩ cũng đáp lễ, không khí trên bàn rượu cũng nóng dần lên, tất cả mọi người nói chuyện vui vẻ, không hề câu nệ.

Dù sao cùng ngồi uống rượu với Chủ tịch một tỉnh, các chuyên gia Hongkong cũng cảm nhận có chút áp lực.

Tuy nhiên, hai má của Dư Bác Sĩ đã hồng lên, dường như có chút quá chén.

Dư Bác Sĩ đã ba mươi tuổi, là một trong hai vị chuyên gia Hongkong, cũng là người trẻ tuổi nhất, cô chuyên tâm nghiên cứu học vấn, không am hiểu lắm đến việc xã giao đúng thật không am hiểu. Trong lúc này, cũng chỉ cố gắng chống đỡ.

Vưu Lợi Dân mỉm cười chỉ bảo nhân viên phục vụ khách sạn đổi nước trái cây cho Dư Bác Sĩ.

Khách mời của Chủ tịch tỉnh không thể uống nhiều như ngày thường được.