Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 739: Sợi dây này chính là do anh buộc




Trịnh Mỹ Đường cúp máy rồi rời khỏi tòa nhà số 1 Tỉnh ủy.

Cho tới lúc này, trong phòng thư ký 2 mới bộc phát tiếng nghị luận. Mọi người vẻ mặt cổ quái, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, đều suy đoán rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Tuy rằng không biết nội tình như thế nào, nhưng chuyện hôm nay nhất định sẽ lan truyền ra khỏi cơ quan Tỉnh ủy với tốc độ nhanh nhất.

Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên chạy tới gặp Viên Lưu Ngạn, rồi lại công nhiên đánh nhau với Trịnh Mỹ Đường, ngẫm lại đều cảm thấy rất kích thích.

Trịnh Mỹ Đường vừa mới ngồi xe rời khỏi Tỉnh ủy, thì máy nhắn tin lại vang lên kịch liệt. Vừa thấy thì là số điện thoại của Cục Công an thành phố. Trịnh Mỹ Đường bụng đầy lửa giận, tuy nhiên vẫn bảo lái xe dừng lại ở trạm điện thoại công cộng ven đường, gọi điện thoại cho Nhâm Uy.

- Cục trưởng Nhâm, có chuyện gì vậy?

Lần này, giọng điệu của Trịnh Mỹ Đường tương đối bình thản. Dù sao Nhâm Uy cũng là Phó cục trưởng thường trực cục Công an thành phố, là người cầm lái thực tế của cục Công an. Mặc dù Phó bí thư Trịnh ở Tề Hà uy phong lẫm lẫm, nhưng tạm thời còn chưa một tay che trời. Đàm Khải Hoa cũng không phải là loại đèn cạn dầu.

- Bí thư Trịnh, Đỗ Song Ngư không chịu đi.

Nhâm Uy trong điện thoại lắp bắp nói, hơi có chút hổ thẹn.

Trịnh Mỹ Đường lập tức bị làm cho hồ đồ:

- Cái gì không chịu đi? Không phải nói là thả cậu ta sao?

- Đúng vậy, chúng tôi thả cậu ta, nhưng cậu ta lại không chịu đi. Nhất định bắt chúng ta phải cho cậu ta một câu trả lời.

Trịnh Mỹ Đường khuôn mặt sa sầm, cả giận nói:

- Câu trả lời? Câu trả lời gì?

- Là như vầy, Bí thư Trịnh, Đỗ Song Ngư nói, chúng ta nói bắt cậu ta mà chẳng có lý do khiến người khác phải phục. Bây giờ lại nói thả mà cũng chẳng có lý do. Cậu ta không đi, bắt chúng ta phải giải thích rõ ràng.

- Thật là buồn cười!

Trịnh Mỹ Đường không khỏi giận tím mặt.

- Thả mà không chịu đi, thực muốn ngồi tù à?

Nhâm Uy cười khổ một tiếng nói:

- Còn nữa, Bí thư Trịnh, mười mấy người của nông trường Triều Dương vẫn còn ở cục Công an mà không chịu đi. Bí thư Trịnh, tình huống này rốt cuộc làm sao bây giờ?

Lại nói tiếp, Nhâm Uy cũng là một bụng giận dữ.

Làm công an cả đời nhưng chưa đụng phải việc lạ như vậy. Mười mấy người khóc hô đòi ngồi tù.

Con mẹ nó!

Một câu chửi thề thiếu chút nữa bật ra.

Trịnh Mỹ Đường cố gắng kềm nén phẫn uất, cắn răng nói:

- Cục trưởng Nhâm, anh hãy lập tức gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ, bảo cậu ta tự đi xử lý.

Ai đeo chuông thì người đó phải cởi.

Trịnh Mỹ Đường cũng không phải hoàn toàn là bao cỏ. Một số phương pháp trong hệ thống pháp luật vẫn rất tinh thông. Nói đến trí tuệ chính trị thì vẫn còn thiếu sót. Tuy nhiên, đối với sự việc này thì vẫn còn ứng phó được.

- Gọi Phạm Hồng Vũ nghe điện thoại?

Nhâm Uy giống như đau răng nói.

Đây không phải là đưa mặt cho người ta tát sao? Hai ngày trước mình còn da trâu hò hét, bắt thư ký của Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ tự mình tới cửa, chính mình còn trốn không chịu tiếp, gạt Chủ tịch huyện Phạm qua một bên. Hiện giờ lại gọi điện thoại cầu viện, bảo Cục trưởng Nhâm mặt mũi để đâu chứ?

- Lão Nhâm, chuyện này có thay đổi. Bí thư Viên tự mình ra lệnh, chúng ta nhất định phải chấp hành. Tìm Phạm Hồng Vũ đi.

Trịnh Mỹ Đường thở dài nói.

Bất kể thế nào, Bí thư Trịnh cũng phải lật lọng, tìm cớ mà nói. Bằng không, điều này thật sự là mất mặt, đối với uy tín của Phó bí thư Trịnh là một sự đả kích rất lớn.

Quả nhiên, vừa nghe Bí thư Viên tự mình ra lệnh, Nhâm Uy liền hít một ngụm khí lạnh, luôn miệng nói:

- Vâng, vâng, Bí thư Trịnh, tôi kiên quyết phục tùng mệnh lệnh.

Khi nhận được điện thoại của Nhâm Uy là lúc Phạm Hồng Vũ đang trên đường trở về thành phố Tề Hà.

Phạm Hồng Vũ cầm lấy máy nhắn tin, vừa thấy thì khóe miệng mỉm cười, tùy tay đặt qua ghế lái phụ, cũng không để ý tới.

Dọc theo đường đi, tiếng máy nhắn tin vang lên không ngừng.

Nhâm Uy lúc này đi tới đi lui trong phòng làm việc, sắc mặt tái xanh.

Phạm Hồng Vũ này, quả thật là rất biết là kiêu.

Nhâm Uy hận không thể hạ lệnh, đem tất cả cái đám nông trường Triều Dương bắt lại hết.

Tuy nhiên, Nhâm Uy lại không dám hạ mệnh lệnh như vậy.

Hậu quả rất nghiêm trọng.

Có thể khiến cho Bí thư Viên tự mình hạ lệnh thả người, Phạm Hồng Vũ khẳng định là đã kinh động đến Chủ tịch tỉnh Vưu.

Nhâm Uy không có nhìn thấy Phạm Hồng Vũ xông vào phòng của Viên Lưu Ngạn, đây là tự mình suy diễn. Muốn cho một quái vật lớn thay đổi chủ ý thì phải là một quái vật khác lớn hơn.

Nghĩ đến Vưu Lợi Dân phía sau Phạm Hồng Vũ, Nhâm uy cho dù có đầy lửa giận thì cũng chỉ hóa thành mồ hôi lạnh chảy xuống.

Nhâm Uy trong phòng tựa như con thú dữ thì trong phòng khách cục Công an thành phố lại là một cảnh tượng khác.

Hơn mười cán bộ nông trường Triều Dương ngồi cùng một chỗ, vẻ mặt nghiêm túc, một bộ "thấy chết không sờn". Một số tên cảnh sát ngồi canh lại là vẻ mặt bất đắc dĩ.

Những người này đang quyết tâm "phải ngồi tù".

Cảnh sát vừa bất đắc dĩ nhưng cũng vừa buồn cười.

Chưa hề thấy qua cảnh tượng như vậy.

Hơn nữa, ngồi chính giữa là Đỗ Song Ngư. Nhiều cảnh sát phải ra tay mới bắt được y. Nhưng giờ đánh chết cũng không chịu đi, như thế nào cũng phải cho y một câu trả lời, lý do gì mà thả y.

Hiếm thấy!

Tuyệt đối hiếm thấy!

Bắt thì hỏi lý do cũng bình thường, nhưng hiện tại thả cũng phải hỏi lý do. Không hỏi rõ ràng thì không đi.

Không đi thì thôi, dù sao lãnh đạo cục cũng sẽ có sắp xếp. Chức trách của đám cảnh sát họ chỉ là không cho đám người này gây rối.

Thật lâu không thấy Phạm Hồng Vũ gọi điện thoại lại, Nhâm Uy bất đắc dĩ phải đến phòng khách, cố gắng tươi cười nói:

- Các đồng chí, mọi người hãy về trước đi. Chúng tôi đã xin chỉ thị của lãnh đạo, chỉ là hiểu lầm. Haha....

- Hiểu lầm? Cục trưởng Nhâm, không phải vậy chứ?

Nhâm Uy còn chưa dứt lời. Đỗ Song Ngư liền ồ một cái, đứng dậy, mặt lạnh nói.

- Các người khi bắt tôi, như lang như hổ, nửa điểm cơ hội giải thích cũng không cho. Hiện tại nói một câu hiểu lầm là xong việc? Cục trưởng Nhâm, chúng tôi là người, chứ không phải là heo, gà mà tùy cho Cục trưởng Nhâm giết mổ.

- Đúng, đúng. Nông trường Triều Dương chúng ta đâu phải là súc vật, dựa vào cái gì mà ức hiếp chúng tôi chứ?

- Hôm nay như thế nào cũng phải cho một lời giải thích.

Một đám người hùa theo.

Nhâm Uy sắc mặt lập tức trở nên âm trầm. Tuy nhiên lập tức bình tĩnh trở lại, bật cười nói:

- Chánh văn phòng Đỗ, nhân phi thánh hiền, ai mà chẳng có cái sai? Đúng không? Bất kể là ai, trong công việc đều có lúc sai lầm. Có hiểu lầm thì giải thích rõ ràng là xong. Tất cả mọi người đều là đồng chí với nhau, có tất yếu phải làm náo lên như vậy không? Chánh văn phòng Đỗ, cậu là đảng viên, lại là cán bộ lãnh đạo...

Ngụ ý nói cậu nên thức thời, không cần quấy rối.

- Cục trưởng Nhâm, lời này của ngài rất có đạo lý, chúng tôi không nên làm loạn. Được, Cục trưởng Nhâm, ngài nói đó chỉ là một hiểu lầm, vậy thì ngài hãy giải thích một chút, đây là dạng hiểu lầm gì? Chỉ cần ngài giải thích được thông thì tôi sẽ đi ngay.

- Đúng vậy, cục Công an các người hãy giải thích một chút.

Một số người không kìm nổi đứng dậy, chen chúc trước mặt Nhâm Uy, mồm năm miệng mười la lên.

Nhâm Uy liền lui về sau hai bước, sắc mặt vừa sợ vừa giận. Một số gã cảnh sát cũng đứng dậy, xúm lại bên cạnh Nhâm Uy, nhìn thẳng đám người Đỗ Song Ngư.

Đám người nông trường này ngay cả tòa nhà Thành ủy còn dám bao vây, nếu bọn họ ở nơi này thừa dịp làm loạn, đấm cho Cục trưởng Nhâm một cái thì lúc đó chẳng cần nể mặt nữa.

Nhâm Uy tay phải chuyển qua bên hông, quai hàm run run, cả người run rẩy.

Không phải sợ mà là tức giận.

Nhâm Uy làm công an cả đời, uy phong lẫm lẫm, nhưng chưa bao giờ bị người ta bức như vầy.

Ngay vào lúc này, cửa phòng khách được đẩy ra, một số người bước vào.

Người đi đầu tiên hơn bốn mươi tuổi, đeo mắt kính đen, cảnh phục chỉnh tề, đúng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng cục Công an Tiêu Hàn Nguyệt. Bên cạnh là một chàng thanh niên bảnh bao, dĩ nhiên là quyền Chủ tịch huyện Vân Hồ Phạm Hồng Vũ. Bên cạnh Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch nông trường Triều Dương Hoàng Tử Hiên. Theo sát phía sua là thư ký và lái xe của Tiêu Hàn Nguyệt.

- Bí thư Phạm, Chủ tịch Hoàng.

Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, đám người Đỗ Song Ngư đều thất kinh, không nhịn được dừng bước, đứng không nhúc nhích.

- Lão Nhâm, sao lại thế này?

Tiêu Hàn Nguyệt âm trầm nói.

Nhâm Uy chỉ cảm thấy máu trong người xông lên trán, tứ phương đều đỏ bừng.

Mẹ nó, hôm nay thật sự là quá mất mặt.

Không nghĩ tới, Tiêu Hàn Nguyệt vào lúc này đã nhìn thấy hết sự chật vật của ông ta. Cục trưởng Nhâm Uy về sau làm sao mà còn hò hét hoành tráng trước mặt Bí thư Tiêu nữa.

Chỉ có điều trong lúc này, Nhâm Uy không thể không hướng Tiêu Hàn Nguyệt cúi chào, kìm nén bực bội nói:

- Bí thư Tiêu...

Mặc kệ Nhâm Uy ương ngạnh như thế nào, nhưng quy củ là phải tuân giữ, bằng không chính là để cho Tiêu Hàn Nguyệt bắt được nhược điểm.

Tiêu Hàn Nguyệt giơ tay đáp lễ, vẫn sa sầm nét mặt như trước, không mặn không nhạt nói:

- Lão Nhâm, đây là có chuyện gì?

Anh sao lại hỏi tôi như thế?

Tôi không phải đã báo cáo với anh rồi sao?

Anh còn giả bộ gì chứ?

Lúc ấy hướng anh báo cáo, anh còn hi hi ha ha, trong lúc mấu chốt như thế này, cố ý chạy tới xem Nhâm Uy tôi bị chê cười sao?

Tuy nhiên, Nhâm Uy cũng phải cố nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc nói:

- Bí thư Tiêu, đây chỉ là hiểu lầm. Đồng chí nông trường Triều Dương đã hiểu lầm cục Công an thành phố chúng ta. Tôi đang giải thích cho bọn họ. Xin Bí thư Tiêu ra chỉ thị.

Bất kể thế nào, Tiêu Hàn Nguyệt, Phạm Hồng Vũ và Hoàng Tử Hiên cũng đã tới, củ khoai lang phỏng nóng tay này cuối cùng cũng đã có thể vứt ra rồi.