Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 814: Đền tội




- Giám đốc Diêu....

Nhìn theo Vương Thiện cùng Phạm Hồng Vũ và mọi người lên lầu, không thấy bóng dáng ai nữa Du Thiên Nhạc mới đưa tay lau mồ hôi, thấp giọng nói.

Giám đốc Diêu liếc nhìn gã một cái, thiếu chút nữa là thốt ra những lời thô tục rồi.

Nếu không có tên khốn kiếp nhà cậu thì lão Diêu tôi đâu có đắc tội với vị Chủ tịch huyện Phạm này?

Người ta là bạn Vương Thiện, Vương Nhị thiếu đấy!

Ở đất thủ đô này, ngươi có thể đắc tội với bất cứ ai, nhưng nhất thiết không nên đắc tội với vị này, nếu đắc tội thì khó sống rồi, tuyệt nhiên người đó không thể dễ dàng để tăng chức, như lão Diêu vậy, nếu lão như thế thì có tiến đến vị trí ngày hôm nay sao?

Ngay cả Giám đốc Diêu không phải là một cán bộ bình thường, đã có kinh nghiệm ba mươi năm rồi đấy, trong thời khắc mấu chốt, vẫn tỏ ra dứt khoát rõ ràng, biết nên làm thế nào là tốt nhất. Trong tình huống vừa rồi đã đưa ra quyết định nhanh chóng, hướng Phạm Hồng Vũ nói rõ chính là chứng cứ rõ ràng. Hiện tại dù Du Thiên Nhạc tức giận cũng vô ích mà thôi, người đứng sau Du Thiên Nhạc không thể nào so sánh với vị công tử này.

- Du tổng, không phải tôi không chịu giúp cậu, thật sự tình huống xảy ra ngoài sự tưởng tượng của tôi, dù tôi có vi phạm gì thì kế hoạch quảng cáo của Công ty các cậu cũng bị hủy bỏ mà thôi.

Giám đốc Diêu cố kìm chế sự bất an trong lòng, cố gắng bình tĩnh để nói với Du Thiên Nhạc.

Du Thiên Nhạc nuốt nước miếng nói:

- Giám đốc Diêu, chuyện này, chuyện này.... Còn có thể thương lượng không? Tần thiếu....

Mặc dù đã gặp Vương Nhị ca uy phong lẫm lẫm đó, Du Thiên Nhạc đã biết đụng phải một nhân vật lớn tầm cỡ nhưng chung quy vẫn không biết thân phận thật sự của Vương Thiện là thế nào? Nên trong tâm còn có ôm chút hy vọng ảo tưởng, dù sao người giật dây bắt cầu cho anh ta là "Tần thiếu" cũng là một nhân vật lợi hại.

Giám đốc Diêu cười khổ một tiếng nói:

- Du tổng, cậu không biết chuyện rồi, cậu biết vị gọi là Vương Nhị thiếu ấy thì không dám đứng nơi này nói chuyện đâu? Đừng trì hoãn nữa, nhanh đi đi, gọi điện cho Tần thiếu, nói đối thủ của cậu là bạn của Vương Nhị thiếu, cậu ta sẽ biết.... Xin lỗi không tiếp được.

Nói xong, lập tức bước đi không dừng lại.

Lâm Mai cùng Chu Vân Đức chần chừ một chút cũng đi theo, bọn là những người có chức vị quá thấp không chỉ chưa biết qua Vương Nhị thiếu, mà ngay cả tên Vương Thiện cũng chỉ là nghe đồn thôi. Tuy trong lòng rất muốn được kết bạn với vị đại ca danh chấn kinh sư này nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ thôi, không dám bước lên thực hiện.

Giám đốc Diêu cùng Du Thiên Nhạc đã đắc tội với bạn của Vương Nhị thiếu, biểu hiện của bọn họ vừa rồi cũng giống nhau, chưa nói gì tốt cả chỉ có thể hy vọng vào Giám đốc Diêu cùng Du Thiên Nhạc che chắn, Phạm Hồng Vũ sẽ không chấp nê những tiểu nhân vật như bọn họ.

Đương nhiên không thể ngồi cùng xe của Du Thiên Nhạc rồi, bọn người Phạm Hồng Vũ, cũng không có tin tức gì, Giám đốc Diêu đứng trước cửa khách sạn đón chiếc taxi, cúi đầu chui vào thấy Lâm Mai cùng Chu Vân Đức đứng trước cửa xe do dự, liền gật đầu, Lâm Mai cùng Chu Vân Đức nhanh chóng chui vào xe.

- Tiểu Lâm, rốt cuộc sao lại thế?

Xe taxi vừa chạy không xa, Giám đốc Diêu liền trầm giọng hỏi.

Lâm Mai ngập ngừng nói:

- Giám đốc Diêu, tôi, tôi cũng không rõ lắm, vị họ Phạm, Chủ tịch huyện phạm kia tôi cũng lần đầu gặp họ,trước kia anh trai của hắn là Chủ tịch Phạm đã giao tiếp với tôi nhiều lần...

Thật sự cô không rõ lắm.

Giám đốc Diêu thật sự tin tưởng lời cô nói, nếu Lâm Mai sớm biết Phạm Hồng Vũ là bạn thân của Vương Thiện thì tuyệt nhiên đã không có biểu hiện như thế, dù có thế nào thì trước tiên cần phải nói về hắn, để mọi người đỡ phải phạm sai lầm.

- Dù có thế nào, các người nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện của Chủ tịch Phạm, hiểu chưa? Đây chính là nhiệm vụ.

Không do dự, Giám đốc Diêu hạ chỉ thị, khẩu khí như truyền đạt mệnh lệnh xuống, không thể nghi ngờ gì nữa.

Lâm Mai chần chừ, không lập tức bằng lòng ngay.

Giám đốc Diêu chính là thượng cấp của họ, nhưng ngay cả chuyện này Giám đốc Diêu cũng không thể ngăn cản được, không phải Lâm Mai cố ý làm trái lời của Giám đốc Diêu, mà thật sự chính cô đang lo lắng cần làm thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ Giám đốc Diêu giao phó. Cô hiểu rất rõ, chuyện này nếu xử lý tốt thì Giám đốc Diêu có thể hóa giải sự nguy hiểm này, còn Lâm Mai cô từ nay về sau chắc chắn trở thành tâm phúc của Giám đốc Diêu, tiền đồ rộng mở.

Cần phải tính toán rõ ràng mới được.

- Giám đốc Diêu, tôi cảm thấy việc này không thể để qua ngày mai....

Một lát sau, Lâm Mai cẩn thận nói.

- Hả?

- Giám đốc Diêu, bọn họ ở khách sạn ăn chơi ca hát sao? Bạn hữu tụ tập với nhau thì tâm trạng sẽ tốt hơn, có điều...

Lâm Mai lại cẩn thận nhắc nhở một câu.

Hai mắt Giám đốc Diêu sáng lên, hai hàng chân mày cũng dương lên, lập tức vỗ đùi quay lại nói:

- Tài xế, quay lại đi, chúng ta quay lại khách sạn Hữu Nghị.

Giám đốc Diêu có trăm "mối lo" còn ở khách sạn Hữu Nghị lại là một phong cách khác. Hơn mười người chủ khách cùng ngồi ở trong bàn, Phạm Hồng Vũ ngồi bên cạnh Vương Thiện. Thấy người này được Vương Thiện quý mến như vậy nên công tử tiểu thư đi cùng ai cũng nể mặt Phạm Hồng Vũ, thật sự khá khách sáo.

Vương Thiện giới thiệu các bạn hữu với Phạm Hồng Vũ, quả nhiên đều là con cháu thế gia tiếng tăm lừng lẫy, Phạm Hồng Vũ chưa từng gặp mặt, trong ngày thường nói chuyện cùng Lý Xuân Vũ cũng nghe Lý Xuân Vũ nói đến tên vài người, họ đều giống Lý Xuân Vũ đều là con ông cháu cha "nhân tài mới xuất hiện".

Khi Vương Thiện giới thiệu Phạm Hồng Vũ không nói dài dòng chỉ nói một câu:

- Đây là tiểu Phạm, Phạm Hồng Vũ, là người anh em của nhóm tôi.

Có thể được Vương Nhị ca giới thiệu trịnh trọng như thế cũng là chuyện lạ, đủ thấy "tiểu Phạm" ở trong lòng Vương Thiện cảm nhận quan trọng thế nào.

Thấy Phạm Hồng Vũ được giới thiệu như vậy nên có chút kính sợ, còn Phạm Hồng Học, Cố Dưỡng Hạo, cùng Lô Đại Chính thì không như thế, thật sự bọn họ không biết những người này là con ông cháu cha của ai, Vương Thiện giới thiệu khá đơn giản, chỉ giới thiệu qua danh tính, còn cha là ai? Công tác nơi nào thì không đề cập đến.

Hội con ông cháu cha chính là như vậy, nên biết đến tự nhiên rõ ràng đó là một vòng lẩn quẩn, nên biết như thế nào là tốt..

Cũng không cần thiết đã gặp qua bọn họ chưa, sau này có thể sẽ lợi dụng sự quen biết này.

Trên thế giới này không có bữa cơm trưa nào miễn phí cả, muốn lợi dụng được người khác thì chính mình phải trả giá, hơn nữa cần có năng lực để đổi lấy sự báo đáp đó bằng không chỉ sợ bạn sẽ phải trả giá nhiều hơn, trong mắt nhiều người bất quá chỉ xem tiền như rác thôi.

Chính vì xem tiền như rác nên các cậu ấm, thiên kim tiểu thư mới không có chút e ngại gì khi tiêu tiền.

Ai xem tiền như rác đều là người hiền lành đâu?

Theo sau ở khách sạn Hữu Nghị đã có sự thay đổi

Mặc dù vừa mới ăn một miếng, uống ngụm rượu nên rất khó có thể lại ăn tiếp một cái gì đó. Thấy người của Phạm Hồng Vũ ăn uống khá nhiệt tình trong lòng Vương Thiện cảm thấy rất vui.

Anh ta rất thích giao lưu bạn bè, bạn bè chơi với anh ta biểu hiện khá tự nhiên, không cau nệ thì người đó mới nể mặt Vương Nhị ca.

Cơm nước xong xuôi lại cùng ca hát.

Đang hát nửa chừng có một người đàn ông hai bảy hai tám tuổi vội vã chạy đến thấy Vương Thiện lập tức tươi cười chào hỏi.

- Ha ha, Tiểu Tần, sao cậu lại đến đây? Đến thì tốt rồi, nào đến đây đi chung đi.

Vương Thiện đang vui vẻ cười ha hả, cầm tay tiểu Tần kia lớn tiếng nói.

- Vương Nhị ca, tôi đến nhận lỗi, xin chịu phạt một ly.

Tiểu Tần cầm ly lên không chạm cốc Vương Thiện cao giọng nói, sau đó ngưỡng cao cổ định uống một hơi.

- Từ, chậm đã.

Vương Thiện đưa tay lên, nắm lấy cổ tay gã, trên mặt lộ vẻ hồ nghi.

- Tiểu Tần, trước tiên cần nói rõ ràng, cậu có tội gì? Hay tiểu tử nhà ngươi chơi xấu sau lưng tôi?

Tiểu tần cười khổ nói:

- Vương Nhị ca, thôi đi, tôi dù có hại ai cũng không hại anh, tôi làm gì có gan như vậy, anh nghĩ có đúng không? Anh đừng vội, tôi uống phạt chén này rồi nói với anh.

- Được, uống đi!

Vương Thiện là người có tính cách khá quyết đoán, nghe nói vậy cũng không ngăn cản nữa, nhìn ra được tiểu Tần thật sự rất thành tâm.

Tiểu Tần khá nghiêm túc, uống một hơi hết sạch, một giọt cũng không còn.

- Được!

Vương Thiện vỗ tay đầu tiên.

Cả đại sảnh ai cũng vỗ theo.

Tiểu Tần buông chén lớn tiếng hỏi:

- Vương Nhị ca, vị nào là Chủ tịch huyện Phạm?

- Hả, sao, chuyện này cũng có quan hệ đến tiểu Phạm à? Thật kỳ lạ à... Tiểu Phạm, để tôi giới thiệu cho cậu một chút, vị này chính là tiểu Tần, Tần Lãng, ba cậu ta làm Bộ tuyên truyền Trung ương, tiểu Tần cũng là bạn hữu của tôi, nếu hai người có gì hiểu lầm, thì nói rõ xem nào.

- Tần thiếu, chào cậu, tôi là Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ cười nói, trong lòng hiểu rõ cả, không ngờ người mà Du Thiên Nhạc nhờ cậy lại là vị thiếu gia này, Bộ tuyên truyền trung ương chịu trách nhiệm ở CCTV, chẳng trách Giám đốc Diêu ngay từ đầu đã tận tâm tận lực, quả nhiên là có ý cả.

Theo đúng như lời của Vương Thiện nói thì Tần Lãng là một người bạn hữu hào phóng, anh ta lập tức hướng Phạm Hồng Vũ ôm tay nói:

- Chủ tịch huyện Phạm, tôi không biết Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân có quan hệ với anh, nên đắc tội, mong anh tha thứ.

Phạm Hồng Vũ vội nói:

- Tần thiếu, thật sự không dám, Tần thiếu cũng vì trợ giúp bạn hữu sao mà đắc tội hay không đắc tội chứ. Chuyện này thật sự đã hiểu lầm thôi...

- Tiểu Phạm, vậy cậu nói xem, hiểu lầm cái gì? Nếu đúng chỉ là hiểu lầm, có Vương Thiện tôi ở đây, tất cả mọi người là bạn, nói rõ ràng để tôi làm trung gian hòa giải, thế nào?

Vương Thiện đĩnh đạc nói, cũng không quan tâm lắm, đoán chừng là chuyện CCTV vừa nãy, trong mắt Vương Nhị ca thật sự đó không phải là chuyện gì quá lớn.

- Được...

Phạm Hồng Vũ nhanh chóng kể sự việc một cách đơn giản nhất, mười phần theo khách quan, sự ngạo mạn của Giám đốc Diêu và Du Thiên Nhạc không đề cập đến một chữ.

Người khác không nói, Vương Thiện đã đánh giá Tần Lãng không thấp chút nào, xem ra Tần Lãng trong hội con ông cháu cha cũng là một nhân vật có tiếng, Vương Thiện rất ưu ái gã, Phạm Hồng Vũ không cần phải... Vì Giám đốc Diêu cùng Du Thiên Nhạc ngạo mạn mà trở mặt với Tần Lãng được.

- Cho nên mới nói, Tần thiếu, đây chỉ là chuyện hiểu lầm.

- Chỉ có chuyện nhỏ như vậy mà tiểu Tần cậu vội vã chạy đến nhận lỗi, làm trò đùa à?

Vương Thiện mở tơ mắt quở trách.

- Vương Nhị ca, nói như vậy không có nghĩa là vậy, Chủ tịch huyện Phạm chính là người trong nhóm của anh, mà tiểu Tần tôi lại không biết điều này, nên có tội với anh ấy, tôi lại phạt một ly.

Tần Lãng nói xong, tay lại cầm ly lên.

Phạm Hồng Vũ thấy thế cũng cầm ly lên hướng Tần Lãng nói:

- Tần thiếu, anh nói vậy tôi cũng thấy ngượng, tôi cũng lần đầu gặp mặt Tần thiếu, mượn hoa hiến phật, kính Tần thiếu một ly.

Tần Lãng trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười.

Khó trách Phạm Hồng Vũ chỉ là xuất thân từ một người bình thường lại có thể làm bạn của Vương Thiện, điều này cũng có thể biết được bản lĩnh cùng kiến thức của anh ta không đơn giản chút nào, anh ta biết cách giữ thể diện cho người khác.

Hội con ông cháu cha rất quan trọng thể diện.

- Được, Phạm ca đã sảng khoái như vậy, tôi nhất định tuân theo rồi, nào, chúng ta cạn chén.

Đối với cách sưng hô của Phạm Hồng Vũ trong chốc lát đã thay đổi.

Hai người nâng cốc, ngửa đầu ra sau uống cạn, nhìn nhau cười ha hả.

Vương Thiện liền vô vỗ vai của hai người cười nói:

- Chuyện này xem như giải quyết rồi, đã làm sáng tỏ, tôi đã nói với tiểu Tần, tiểu Phạm là người thế nào, làm bạn hữu không chê vào đâu được, sau này cậu thân cận với anh ta nhiều vào không cách nào hỏng được.

- Hiểu rồi, hiểu rồi, Vương Nhị ca tôi mời anh một ly.

Trong chốc lát, cả đại sảnh như rung động, bốn phía rót bia nâng ly, không khí vô cùng náo nhiệt.

Những công tử con ông cháu cha thay nhau uống một vòng, Tần thiếu liền đi một vòng tròn cầm lấy microphone hát một bản, không chút khách sáo. Anh ta chính là con ông cháu cha, từ đầu đến cuối chưa cùng Phạm Hồng Vũ nhắc đến chuyện Công ty TNHH thực phẩm Thiên Nhạc.

Nếu đặc biệt đến chịu tội với bạn hữu của Vương Thiện, tiểu Tần nhắc lại chuyện đó mười phần không đủ thành ý.

Gần đến mười hai giờ mới tan cuộc.

Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Học, Cố Dưỡng Hạo cùng Lô Đại Chính đều ở lại khách sạn Hữu Nghị, lúc này công tử tiểu thư kia lại đến quán rượu nên mới chia tay hắn định quay trở về phòng của mình.

- Chủ tịch huyện Phạm, Chủ tịch huyện Phạm...

Phía sau, liền nghe tiếng của Giám đốc Diêu, Lâm Mai cùng Chu Vân Đức không biết từ đâu chui ra, chào Phạm Hồng Vũ một cách vui vẻ. Tần Lãng đã tới rồi, vừa rồi đã cùng Phạm Hồng Vũ bắt tay nói chuyện đều không nhắc đến Giám đốc Diêu cùng đám người, nhìn họ khẩn trương căng thẳng.

Giám đốc Diêu dường như nể mặt Tần Lãng, mới đối xử với Du Thiên Nhạc khách sáo như vậy.

Không nghĩ Phạm Hồng Vũ cũng là bạn của Tần thiếu.

Phạm Hồng Vũ vừa thấy ba vị, cũng liền cười chào hỏi, chủ động bắt tay cùng Giám đốc Diêu nói:

- Giám đốc Diêu, ba người đến thật đúng lúc, tôi định gọi điện cho ba người.... Vừa rồi có thương lượng với Tần thiếu một chút, xem tôi nói thế này, bảy giờ quảng cáo vẫn quảng cáo cho Công ty TNHH nước giải khát Khả Hân không có gì thay đổi. Trong thời gian khác quảng cáo, Giám đốc Diêu hãy sắp xếp, đều là công ty nhà nước, không được bên trọng bên khinh, xử lý công việc phải công bằng. Giám đốc Diêu, ông cảm thấy sắp xếp như vậy có được không?

- Thỏa đáng, rất thỏa đáng, Chủ tịch huyện Phạm, cám ơn, cám ơn....

Giám đốc Diêu nói nhanh, cầm chặt tay Phạm Hồng Vũ, thở dài một cái vô cùng cảm kích.

Việc này làm được.

Khó trách còn trẻ như thế đã làm đến Chủ tịch huyện, còn có thể cùng Vương Thiện, Tần Lãng xưng huynh gọi đệ.

Chuyện này nếu không có bản lĩnh thật sự không được.