Quyến Luyến Phù Thành

Chương 49




Bạch Cẩm Tú không biết anh đã cởi quần áo của cô đi từ lúc nào rồi. Cô được anh ôm thật chặt, nhận lấy sự an ủi dỗ dành từ anh. Những âu yếm dịu dàng như nước kia đã làm cho cô dần dà quên đi những khổ sở, sợ hãi và uất ức chồng chất bấy lâu nay trong lòng mình.

Cô thật sự rất sợ. Đêm hôm nay ngay buổi hôn lễ, cô hãy còn rất sợ, sợ anh sẽ giống ngày đó chỉ đứng bên ngoài phòng cô rồi bỏ đi mất, đi rồi sẽ không bao giờ trở lại tìm cô nữa.

Cô hận như muốn dùng dao róc da thịt anh cho hả giận. Hận chỉ muốn không bao giờ gặp lại anh nữa. Nhưng tới cuối cùng, vẫn là cô phải chịu thua.

Cô thật sự không rời bỏ anh được, cô không làm được.

Cho đến giờ khác này, trái tim cô vốn còn đang lơ lửng bồng bềnh phiêu du nơi nào đó trong không trung như mới tìm được nơi chốn đặt chân của nó.

Nước mắt ngừng rơi, cô nhắm mắt lại, hàng mi run rẩy, mặt đỏ hồng, ngoan ngoãn mà quàng hai cánh tay mềm mại của mình ôm chặt lấy bờ vai mạnh mẽ cứng cỏi của người đàn ông trẻ tuổi, để anh mang theo mình bay lên tầng mây tuyệt vời kia.

Trên làn da non mịn của cô được phủ một lớp mồ hôi mỏng, không biết là của cô hay là của anh nữa, trên người cũng dính nhớp, nhưng cô không muốn cử động một chút nào, không muốn rời khỏi anh một chút nào.

Thì ra những miêu tả trong bản thoại hay tiểu thuyết lãng mạn mà cô từng đọc không phải là nói linh tinh…

Cô cong khóe môi lên, rúc vào ngực anh, nhắm mắt mà nghĩ thế.

Nhiếp Tái Trầm cũng không nhúc nhích, để cô gối đầu lên cánh tay mình, cánh tay ôm lấy tấm lưng mảnh dẻ mướt mồ hôi của cô.

– Em có đau không?

Sau một lúc lâu, anh cúi đầu môi dán bên tai cô hỏi nhỏ, giọng có vẻ khá căng thẳng.

Bạch Cẩm Tú vẫn nhắm mắt, lắc đầu:

– Không đau…

Nhiếp Tái Trầm thoáng thở phào, do dự một chút lại hỏi tiếp:

– Vậy em còn giận nữa không?

Bạch Cẩm Tú định lắc đầu, nhưng đổi lại “hứ” một tiếng.

– Còn giận.

Nhiếp Tái Trầm gọi:

– Tú Tú…

Bạch Cẩm Tú mở bừng mắt ra:

– Anh gọi em là chị, em sẽ không giận anh nữa.

Nhiếp Tái Trầm ngây người, nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô.

Cô rút tay đang ôm eo anh về, chọc chọc ngón tay vào anh.

– Mau gọi đi.

Cô giục giã, lại vặn vẹo thân mình trong lòng anh.

Nhiếp Tái Trầm tai nóng lên tim đập mạnh, lấy lại bình tĩnh, khó xử nói:

– Nhưng Tú Tú à, rõ ràng là em nhỏ hơn anh mà…

– Em lớn tháng hơn anh. Là lớn hơn anh. Mau gọi đi.

Nhiếp Tái Trầm ngậm chặt miệng, không chịu gọi.

– Được thôi, anh không gọi, em càng giận.

Bạch Cẩm Tú cù ký anh. Nhiếp Tái Trầm không nén được bật cười, tiếng cười trầm thấp, vội buông cô ra, sau đó trốn tránh sự công kích của cô.

Bạch Cẩm Tú nhìn thấy vết bỏng của tàn thuốc trên mu bàn tay anh thì lại hối hận vô cùng, không trêu đùa anh nữa, cầm tay anh cẩn thận hôn lên một cái.

– Đau không?

Nhiếp Tái Trầm lắc đầu, lại gật đầu.

– Hơi hơi đau.

Anh nói.

– Tính em xấu lắm. Anh có chán em không?

Lần này anh lắc đầu rất nhanh:

– Sẽ không đâu.

– Em đối xử với anh như thế, sao anh không tránh? Anh là đầu gỗ à?

Cô lại bực tức, lần này lại bực thật sự.

Đúng là đầu gỗ chỉ biết lải nhải bảo cô đừng hút thuốc đừng hút thuốc, không biết nói câu khác hay sao.

– Tại em vẫn cứ giận anh mà?

Nhiếp Tái Trầm dịu dàng nói.

– Nhưng Tú Tú à…Nếu em không hút thuốc, thế thì tốt quá.

Anh còn nói thêm một câu. Nói xong thì cẩn trọng nhìn cô.

Bạch Cẩm Tú ngồi quỳ bên cạnh anh, cắn môi, không nói gì cả. Một lát sau, gật đầu:

– Được, em nghe lời anh, về sau tâm trạng có không tốt thì cũng sẽ không hút thuốc. Em nói được thì làm được. Vậy để em đi vứt bao thuốc đi…

Cô ngồi dậy, với chiếc áo ngủ bị anh cởi ra, tròng tạm lên người, sau đó thì bò qua người anh.

Đầu gối trơn bóng cọ vào bụng anh. Cô với tay, muốn mở ngăn kéo ở tủ đầu giường.

Tầm mắt của Nhiếp Tái Trầm rơi lên cơ thể của người đang bò qua người mình, yết hầu hơi khẽ cử động.

– Tú Tú, không cần phải ngay bây giờ, mai cũng được mà…

Anh đưa tay ra nhẹ nhàng cầm cổ tay cô, giọng nói khác lạ.

– Thế em xuống lầu tìm thuốc mỡ bôi cho anh…

Cô không quay đầu lại, bò cả người qua người anh, đi xuống giường.

Nhiếp Tái Trầm chợt thấy huyết dịch trong cơ thể trào dâng, bắt lấy cô, kéo cô lại.

Cả người Bạch Cẩm Tú bị kéo ngửa ra, đổ lên người anh, một chiếc dép vừa mới đi vào bị bay ra ngoài.

– Á, anh làm gì…

Cô bị bất ngờ giật cả mình, ngước lên nhìn vào mắt anh, giận dỗi nói.

– Tú Tú, anh hết đau rồi…

Nhiếp Tái Trầm chặn cô lại, nhìn chăm chú vào cô, thì thào.

Bạch Cẩm Tú sửng sốt, bỗng như hiểu ra, mặt đỏ lên, nhắm mắt lại, đáp:

– Không được…Em không chịu đâu…

Nhưng anh như không nghe thấy lời cô nói.

Lần này cũng giống như vừa nãy, vô cùng kịch liệt, người đàn ông trẻ tuổi này tựa như có tinh lực vô cùng vô tận.

Ở trên giường, anh muốn cô đầy dữ dội và như không biết mệt mỏi, tựa như một con người khác mà lần đầu tiên cô mới biết vậy. Tới về sau, cho đến khi cô phải khóc ra thì anh mới kết thúc. Cô kiệt sức, người nhũn mềm ở trong ngực anh, mắt nhắm nghiền, ngủ thiếp đi.

Lúc này đã hai giờ sáng rồi.

Trái tim của Nhiếp Tái Trầm mới dần dà bình ổn xuống.

Cô đã nặng nề ngủ ở trong ngực anh, giờ khắc này bốn phía đều tĩnh lặng và bình yên.

Anh cúi xuống, nhìn cô đang ngủ ngon lành, khẽ khàng lau nước mắt vẫn còn treo trên khóe mắt cô, tắt đèn.

Trong phòng lại lần nữa rơi vào bóng tối.

Thời gian qua xảy ra nhiều chuyện, anh vẫn chưa có một giấc ngủ ngon nào. Giờ phút này cơ thể anh cũng thấy mệt mỏi.

Anh nhắm mắt lại, nhưng vẫn không ngủ yên được. Bỗng anh nghe phòng khách dưới lầu có tiếng chuông điện thoại.

Nơi này cách phòng khách dưới lầu khá xa, nhưng bởi đêm đã khuya, chung quanh đều tĩnh lặng, bởi vậy có thể mơ hồ nghe được tiếng chuông.

Một lát sau, nghe anh có tiếng gõ cửa.

– Nhiếp cô gia! Điện thoại của anh!

Bạch Cẩm Tú đang ngủ say sưa bị tiếng động làm cho bừng tỉnh, vẫn nhắm mắt, tay sờ soạng vào anh.

Nhiếp Tái trầm nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, bảo cô tiếp tục ngủ, anh bật đèn, mau chóng mặc quần áo, đi ra mở cửa.

– Là ai gọi vậy?

– Thấy nói là thủ hạ của anh, bảo có chuyện gấp ạ.

Một người làm Bạch gia tiếp điện thoại đáp.

Nhiếp Tái Trầm lộ vẻ lo lắng, lập tức xuống lầu, cầm điện thoại.

Người gọi điện tới là Doanh quan Tiêu Hạ Thân Minh Long.

– Nhiếp Tiêu thống, đã xảy ra chuyện rồi. Bên này vừa có tin tức, nói đêm nay có đội ngũ Tân đảng tổ chức đánh lén tấn công Quảng Châu ngay trong đêm. Cao đại nhân và Tướng quân đều ở trong thành, sợ là đã say rượu, liên hệ không được. Tôi thấy sự việc quan trọng, sợ xảy ra chuyện đành phải quấy rầy anh. Mong đại nhân thứ lỗi.

Nhiếp Tái Trầm nói không sao, hỏi tiếp:

– Những người còn lại đâu? Đám Phương Đại Xuân, Trần Lập đâu hết rồi?

– Đều biết rồi. Giờ cũng không biết nên làm gì, cấp trên không có một ai, chỉ chờ đại nhân thôi.

– Các anh lập tức chú ý Nhất Tiêu, tôi đến ngay.

Anh buông điện thoại xuống, trở lại phòng tân hôn, mặc quần áo vào.

– Chuyện gì thế, anh không mệt à, giờ là mấy giờ chứ…Anh không ngủ còn định đi đâu?

Bạch Cẩm Tú ngồi dậy, xoa mắt, mơ mơ màng màng hỏi anh.

– Ngoài thành có chuyện, nghe nói đêm nay Tân đảng tấn công Quảng Châu, anh phải qua đó ngay.

Cơn buồn ngủ lập tức bay sạch, Bạch Cẩm Tú giật mình mở mắt ra, bò xuống giường.

– Thật ạ? Thật sự đánh đến đây à? Vậy làm sao đây? Phải làm sao đây?

Cô hốt hoảng.

Cô không giống cậu mợ hận Tân đảng. Cô cũng biết triều đình nhà Thanh mà cậu trung thành cũng đã thối nát đến không thể cứu chữa được rồi. Mới cũ luân phiên, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhưng đêm nay là đêm tân hôn của cô và Nhiếp Tái Trầm, cô không muốn người Tân đảng lại vào đúng thời điểm này đánh tới Quảng Châu.

– Đừng sợ, đã có anh rồi.

Nhiếp Tái Trầm mặc xong quần áo, an ủi.

Bạch Cẩm Tú chạy tới, từ phía sau ôm chặt lấy anh.

– Anh nhớ phải cẩn thận nhé.

– Em yên tâm, anh sẽ cẩn thận.

Nhiếp Tái Trầm xoay người lại cũng ôm lấy cô.

– Anh cần phải đến đó ngay. Để phòng ngừa, em đi đánh thức cha vợ dậy, báo chuyện này với ông, để ông bố trí người canh giữ. Nếu còn có nhân thủ thì lập tức đi bảo vệ khách quý tham dự tiệc cưới tối nay.

Anh dừng lại một chút, dặn dò.

Có lẽ là sợ dọa cô sợ, lúc nói chuyện giọng anh hết sức ôn hòa bình tĩnh.

Nhưng Bạch Cẩm Tú lại nghe được ý nghĩa khác trong lời nói của anh.

Người của Tân đảng hồi trước cũng từng đánh tới Quảng Châu nhưng không thành công. Hiện tại lại chọn đêm nay để lại một lần đánh tới, tuy với cô là một tin xấu, nhưng không thể phủ nhận, đối với họ, đây là một cơ hội cực tốt.

Tân đảng trước đó không có chút động tĩnh gì, cậu không có đề phòng, đêm nay uống đến say mèm, trong thành còn có rất nhiều khách quý là nhân vật trọng yếu, nếu Quảng Châu mà bị đánh hạ, lợi thế trong tay họ không thể nói không nặng.

Cô buông tay ra:

– Được, vậy em đi luôn đây.

Nhiếp Tái Trầm gật đầu, cầm chìa khóa ô to, nhìn cô một cái, định đi.

Bạch Cẩm Tú lại không nhịn được chạy tới, ôm anh hôn lên cằm anh một cái.

– Anh phải cẩn thận đấy.

Cô lại dặn một lần nữa.

Nhiếp Tái Trầm bế cô lên, hôn nghiến cô một cái, sau đó đến bên giường, thả cô xuống.

– Nhớ lời anh dặn đấy. Anh đi đây.

Anh vuốt tóc cô, rồi nhanh chóng đi ra.

Anh đi rồi, Bạch Cẩm Tú vội mặc quần áo, chạy đến phòng ngủ của ông cụ, đánh thức ông dậy, báo lại sự việc vừa rồi cho ông biết.

Bạch Thành Sơn giật mình, lập tức cho người đến Tướng quân phủ thông tri Khang Thành.

Khang Thành cố chấp, căm ghét tất cả những thứ tân tiến, bao gồm cả máy điện báo ngoại đã truyền vào trong nước từ rất lâu, điện thoại ông ta cũng không dùng. Bởi thế mà trong Tướng quân phủ cũng không lắp đặt một cái nào. Phái người đi xong, Bạch Thành Sơn lại đánh thức Bạch Kính Đường, hai cha con theo sự căn dặn của Nhiếp Tái Trầm cho nhân thủ đi bảo vệ toàn bộ khách quý.

Trương Uyển Diễm tóc tai rối bù chạy ra, mặt trắng bệch vô cùng hốt hoảng, nghe Bạch Cẩm Tú nói Nhiếp Tái Trầm đã đi xử lý rồi thì mới thoáng yên tâm, chắp tay bái trời đất. Bái xong, lại hận Tân đảng chọn đúng tối nay để làm việc, mắng chửi xong, thấy thần sắc Bạch Cẩm Tú không yên thì ôm lấy an ủi:

– Em đừng sợ. Hồi trước những người kia không đánh được vào thành Quảng Châu, chắc giờ cũng thế thôi, em rể sẽ bình an.

Nhiếp Tái Trầm lái chiếc xe còn dán chữ song hỉ đỏ thẫm chạy ra khỏi thành đi tới Tây doanh. Lúc gần đến đã nghe ở phía đông thành có tiếng pháo, nhưng rất thưa thớt, vang lên vài cái lại dừng, chốc lát mới lại vang lên,

Anh dẫm chân ga, mười phút đã tới Tây doanh, từ xa thấy cổng lớn doanh trại có ánh lửa, mọi người đã tụ tập rồi.

Anh lái đến gần, đỗ xe lại, đẩy cửa ra bước xuống. Trần Lập đang chờ ở cổng vội chạy đến.

– Nhiếp đại nhân! May mắn các anh em đã nghe theo anh, đêm nay không ai uống say cả. Đúng là xảy ra chuyện…

– Nhất Tiêu có động tĩnh gì không? – Anh ngắt lời hỏi luôn.

Trần Lập đáp:

– Tưởng Quần hiện đại động viên quan binh, nói tình huống nguy cấp, cấp trên lại vắng không liên hệ được, sợ là thành Quảng Châu sẽ bị mất, muốn khẩn cấp điều quân đội qua đó bảo vệ Quảng Châu.

Nhiếp Tái Trầm dừng chân, trầm ngâm.

Trần Lập nghe được phía thành đông có tiếng đại pháo, sốt ruột vô cùng.

– Nhiếp đại nhân! Anh mau quyết định đi. Tân đảng đang ngóc đầu trở lại, chắc chắn đã có chuẩn bị từ lâu, nhỡ đâu Quảng Châu bị đánh hạ, vậy thì là chuyện lớn rồi.

Nhiếp Tái Trầm vẫn nhìn về phía bầu trời đen nhánh nơi thành đông, nói:

– Không phải Tân đảng. Là có kẻ giả mạo Tân đảng, hư trương thanh thế, muốn mượn cơ hội đêm nay để mưu đồ Quảng Châu mà thôi. Lập tức triệu tập nhân thủ, kiểm soát nhân mã Nhất Tiêu, không cho bất kỳ súng pháo nào được lọt ra ngoài!

Hết chương 49