Quyến Rũ Thiên Tử

Chương 7: Quân tu thương ta




Liên Mị đang nghĩ ngợi, cái cằm bỗng đau nhói, đối mặt Hiên Viên Thần đang nhìn mình bằng ánh mắt nghiêm cứu : "Mẫu hậu nghĩ cái gì, cười vui vẻ như thế ?"

"không có gì, " nàng chột dạ , dám thất thần trước mặt Hiên Viên Thần, thật sự là không muốn sống nữa.

Chẳng biết lúc nào mà Hương Lam cung kính quỳ xuống đất, hai tay đem hộp gấm dâng lên .

Hiên Viên Thần cũng không thèm nhìn tới, đem hộp gấm nhét vào trong ngực Liên Mị.

Nàng mở ra vừa nhìn, bên trong là những viên thuốc màu đỏ nàng , thuận miệng hỏi: "Đây là cái gì?"

"Độc dược."

Liên Mị kinh ngạc , suýt nữa không cầm cững cái hộp: "Ngươi muốn độc chết Lâm Li Triệt? Đừng quên, trong tay hắn còn một nửa Hổ Phù, trong cung Ngự Lâm quân cũng là hắn nắm giữ. hắn vừa chết, những Ngự Lâm quân kia sẽ không dễ dàng bỏ qua ngươi."

"Yên tâm, không lập tức độc chết hắn. Vẫn chưa tới thời điểm, hắn chết đối với ta cũng không tốt." Hiên Viên Thần chỉ vào thuốc nhàn nhạt giải thích: "Đây là thuốc cổ , ăn vào sẽ không chết ,nhưng nếu hắn dám động vào mẫu hậu ,thì khó bảo toàn tính mạng .

Liên Mị cảm thấy thần kỳ kỳ, trên đời này lại có thuốc lợi hại như vậy

Hiên Viên Thầndùng hai ngón tay ,nhân lúc Liên Mị không để ý ,nắm chặt miệng nàng thả vào .

Liên Mị bị hù dọa trừng to mắt, muốn phun ra, đáng tiếc không kịp , không khỏi kinh sợ: "Ngươi - - "

"Mẫu hậu ăn vào , Lâm tướng quân về sau sẽ không dám động tới ngươi. Ngươi chết, hắn cũng không thể sống một mình, không phải tốt rồi sao ?" Hiên Viên Thần nhìn mặt không có chút máu Liên Mị, cười đến nhu tình mật ý: "Ta chỉ muốn mẫu hậu an toàn, đây là biện pháp tốt , không phải sao?"

Tốt mới là lạ!

Liên Mị buồn bực nhíu mày, cũng không biết uống thứ này sau này có biến hóa thành độc hay không , nhưng cảm giác tring thân thể lại thoải mái , không có bất thường gì, lúc này mới bình tĩnh trở lại: "uống thuốc này, Lâm tướng quân sẽ không dám động vào ta . Đúng là Đại hoàng tử thật lo nghĩ cho ta nhiều . .

"Mẫu hậu yên tâm, ta sẽ không làm hại đến người." Hiên Viên Thần mực con mắt khẽ chớp, tay đặt lên bên má nàng: "Về phần Lâm tướng quân có thể hay không ăn vào thuốc giải độc, mẫu hậu không cần lo lắng. Lâm tướng quân rất quý cái mạng của hắn.loại thuốc này rất giống thuốc thường .kể cả thầy thuốc nhiều năm cũng chưa chắc phân biệt được”.

Liên Mị bán tính bán nghi, hôm nay nàngnuốt viên thuốc này, nếu không Lâm Li Triệt uống, chẳng phải là lãng phí, làm cho mình tự nhiện bị hoảng sợ sao?

"Ta biết rồi, " nàng ra hiệu Hương Lam cất kỹ thuốc, sáng sớm hôm sau sẽ đưa đến tận tay Lâm Li Triệt .

Hiên Viên Triệt ánh mắt nhìn lưu luyến vào gáy của mình , ánh mắt không mấy gì tốt , Liên Mị khẽ hỏi: "Đại hoàng tử còn có cái gì căn dặn ?"

"thật sự là chướng mắt, " Hiên Viên Triệt từ trong tay áo lấy ra một cái hộp thuốc, sau khi mở ra là nhàn nhạt mùi thơm ngát, hắn dùng đầu ngón tay phớt nhẹ lên , nhẹ nhàng bôi lên gáy Liên Mị .

Liên Mị không dám cử động , sợ chọc giận tên chướng mắt này. Chỉ là đầu ngón tay hắn lưu luyến trên da thịt Liên Mị , vốn là thuốc mỡ lành lạnh , trong nháy mắt mang đếncảm giác ngứa ngứa.

Nàng hít mạnh một hơi thật sâu ,giữa hai chân mềm nhũn, không có khí lực,cả người ngả vào ngực Hiên Viên Thần , nhịn không được hỏi : "Đây là thuốc gì ? Ngươi rốt cuộ đã bôi thứ gì vào ta ?"

“Đây chỉ là thuốc trị thương mà thôi, ta sợ mẫu hậu mệt mỏi." Hiên Viên Thần một tay ôm lấy eo Liên Mị, một tay thăm dò vàochỗ mà váy bị xé rách, chậm rãi tới lui dạo chơi .

Liên Mị cảm giác được thân thể của mình trở nên bất thường , rõ ràng Lâm Li Triệt đụng vào nàng , nàng chỉ cảm thấy nhục nhã cùng khó chịu, theo lý thuyết Hiên Viên Thần cũng phải là như thế. Chỉ là khi đầu ngón tay lướt qua da thịt , nàng lại cảm thấy đói khát ,càng lúc càng muốn nhiều hơn nữa .

Thoải mái quá ,toàn thân nàng như mất hết sức lực , bên môi nàng nhịn không được tràn ra một âm thanh rên nho nhỏ .

Liên Mị giật mình , tự cắn lưỡi bản thân để tỉnh táo lại ,. Quá không tầm thường, chẳng lẽ gần mực thì đen, nàng mới tiến cung vài ngày, mà cũng thay đổi giống như Nguyên quý phi sao?

Nàng bắt đầu hô hấp khó khăn , ánh mắt dần dần trở nên mơ màng , cả người không tự chủ được xích gần hơn vào ngực Hiên Viên Thần, như mèo con nhẹ nhàng cọ .

Liên Mị cảm thấy còn chưa đủ, Liên Mị đưa tay giật áo Hiên Viên Thần, gò má dán trên ngực hắn, nheo mắt lộ ra vẻ mặt thoải mái.

Hương Lam trợn mắt há hốc mồm, hầu hạ Liên Mị hai ngày, nàng đã sớm nhìn ra Liên Mị không giống Nguyên quý phi,hôm nay hai gò má ửng hồng, nhu nhược không xương leo lên trên người Đại hoàng tử, thậm chí giật ra tà áo Đại hoàng tử, khuôn mặt nhỏ nhắn trên ngực hắn lung tung cọ , phảng phất biến thành một người khác.

Bị Hiên Viên Thần nhìn với ánh mắt đảo qua, Hương Lam lập tức nhìn chỗ khác, làm như không thấy. Đại hoàng tử ôm ngang Liên Mị đang sở soạn lung tung, từng bước một đi vào nội thất...

Liên Mị đỡ đầu tỉnh lại sau hôn mê, nhìn chằm chằm trần nhà, trong hoảng hốt không hiểu chính mình đêm qua khi nào ngủ.

Trong óc nàng chỉ dừng lại hình ảnh Hiên Viên Thần ôm trong ngực, chuyện sau đó mơ mơ hồ hồ, như thế nào cũng nhớ không nổi .

Chờ Liên Mị ngồi dậy, đột nhiên cảm giác được tay mình cầm lấy cái gì, quay đầu nhìn lại, hoảng hốt muốn té xuống giường .

trên giường bên kia, chăn mền một nửa kia, rõ ràng là là ...Hiên Viên Thần!

Liên Mị vội vàng cúi đầu, phát hiện mình còn mặc quần áo,, trên người cũng không có bất cứ dấu vết gì,phía dưới cũng không có cảm giác khó chịu.

Trái lại Hiên Viên Thần nhìn chật vật nhiều hơn, nón quan tháo xuống, tóc đen xõa, lộ sắc mặt tái nhợt, cùng với cặp kia môi mỏng lưu lại một vết đỏ thắm lại rõ ràng là vết cắn. không chỉ là trên môi, còn trên lồng ngực, toàn thân đầy vết cắn củng màu đỏ mờ ám, có nông có sâu, từ bên gáy đến , chỗ nào cũng có

Liên Mị nhướng trán, trông thấy Hiên Viên Thầnthân thể bị người ta chà đạp, liền nhịn không được có chút chột dạ.

Trong đầu mơ hồ hiện lên vài hình ảnh xấu hổ , nàng cau đầu mày lại hồi tưởng một lát, sắc mặt thêm trắng bạch.

Hiên Viên Thần có lòng đỡ mình lên giường , sau đó Liên Mị đãy ngã trên giường, liền hôn hắn ,nói đúng hơn là vửa hôn vừa cắn, giật quần áo ra trên ngực lưu lại không ít dấu vết?

Liên Mị cảm thấy đầu đau, tối hôm qua mình lại làm ra chuyện như vậy , tình cảnh trước mặt không biết làm sao xữ lý .

.

Liên Mị nhìn chằm chằm Hiên Viên Thần, mí mắt hắn vừa động, từ từ mở hai mắt ra, âm thanh khàn khàn hỏi: "Mẫu hậu tỉnh rồi?"

Nàng vừa nghe, hung hăng nhíu mày.

Quả nhiên, tối hôm qua Khinh lộ điện đã bị gì sao ?

Liên Mị có chút lúng túng, thoáng nhìn Hiên Viên Thần sắc mặt trắng bệch, đáy lòng mơ hồ có chút đau lòng: "Ngươi không sao chớ... Tối hôm qua ta rất lạ, làm sao ngươi không đẩy ra , hoặc cho Hương Lam trói ta lại ?"

Đối với sức của Hiên Viên Thần, đây không phải là việc khó.

"Mẫu hậu hôm qua khác thường, rõ ràng là trúng thuốc, thật may là không đáng lo ngại, chỉ cần phát tiết ra . Nếu ta đi, mẫu hậu kinh động Thái Y viện, vậy sẽ không xong." Hiên Viên Thần từ từ ngồi dậy, chăn mền từ trên thân rơi xuống, mảng lớn dấu đỏ làm cho Liên Mị ngại ngùng dời đi tầm mắt.

"Kỳ thật, ngươi cần gì phải như thế." Liên Mị vốn đối với Hiên Viên Thần còn có chút lòng nghi ngờ, cảm thấy có phải là thuốc mỡ có vấn đề. Hôm nay nhìn bộ dáng của hắn , Đại hoàng tử rất không cần phải cho mình bỏ thuốc, sau đó lại gặp nạn.

so với bộ dạng mình nhẹ nhàng mà sung sướng, Hiên Viên Thần có chút chật vật .

Liên Mị giúp hắn sửa sang lại quần áo, đem dấu vết trên ngực che lại , sau đó gọi Hương Lam đến hầu hạ.

Đan Điệp đã sớm chờ bên ngoài, trong tay cầm lấy một chén thuốc chậm rãi đi tới, nhẹ giọng chậm ngữ nói: "Điện hạ, nên uống thuốc ."

Liên Mị nghe mùi thuốc, liền không nhịn được nhíu mày. Chẳng lẽ Hiên Viên Thần cho tới nay, mỗi ngày đều phải dùng thuốc khó ngửi như vậy sao?

Hiên Viên Thần giống như là thói quen, tiếp nhận chén thuốc. Cúi đầu ho khan hai tiếng, Đan Điệp hầu hạ hạ Hiên Viên Thần .

Liên Mị không có tâm tư thưởng thức, trong lòng phiền não nghĩ cách để che dấu tai mắt mà đem Hiên Viên Thần ra ngoài.

Hiên Viên Thần nhấc chân phải đi, Liên Mị hù dọa vội vàng níu lại hắn: "Đại hoàng tử, ngươi sẽ cứ ra ngoài như vậy sao ?"

nói giỡn, nếu như bị Ngự Lâm quân hoặc là cung nữ trông thấy Hiên Viên Thần từ Cam Lộ điện đi ra ngoài, không cần một phút đồng hồ, chắc chắn truyền đến tai Lâm Li Triệt , nếu hắn biết ,chằng phải hủy đi tâm tư của mình hay sao ?

Hiên Viên Thần cười cười, vỗ nhẹ tay nàng , làm cho Liên Mị nhịn không được hai gò má đỏ hồng.

Chứng kiến hắn đi đến thư phòng với dáng vẻ trước, chuyển động cơ quan trên kệ, Liên Mị nửa ngày mới biết : "Nơi này có mật đạo!"

Nàng liếc Hiên Viên Thần một cái, hắn đêm qua tất nhiên là từ mật đạo này im hơi lặng tiếng đến Cam Lộ điện: "Đại hoàng tử làm thế nào biết nơi này có mật đạo?"

Dứt lời, Liên Mị nghĩ đến mẹ Hiên Viên Thần là Nhậm hoàng hậu, đã từng ở Cam Lộ điện, nên biết mật đạo cũng không có gì là lạ .

Hiên Viên Thần dừng lại , quay đầu lại khẽ cười : "Cái này mật đạo Triệu hoàng hậu đề nghị, đáng tiếc chưa xong một nữa , đã chết, liền ngừng lại. Sau bí mật hoàn thành, nếu không phải thừa tướng đại nhân tỉ mỉ, chỉ sợ không có người phát hiện được."

Liên Mị ngẩn ra, địa đạo là phụ thân phát hiện?

một đại thần nhưng xuất hiện trong tẩm cung hoàng hậu, lại không để cho thánh nhân trách phạt, thậm chí chưa từng nghe Liên Hằng nhắc tới qua...

Chuyện này, thấy thế nào đềulà vẽ khó xử !

***** loại thuốc cổ này là như thế này, Liên Mị và Lâm Li Triệt ,2 nguồi cùng uống ,nhưng LM uống trước nên chỉ cần LLT lại gần hay sờ soạn lung tung sẽ bị nội thương ,còn LM mà bị trầy xước gì thì anh LLT coi như đau gấp 10 lần , sau khi đọc mấy chương sau mới ngộ ra dc