Quyến Rũ Yêu Nghiệt Thủ Trưởng

Chương 35




Nhìn cảnh đêm bên ngoài lướt nhanh trong tầm mắt, những ánh đèn từ biển hiệu hàng quán cũng đã bắt đầu được bật lên, nhưng cho dù bên ngoài có rực rỡ sôi động thế nào đi chăng nữa thì Đào Lộ cũng chẳng có tâm trạng mà thưởng thức.

Trong lòng hồi hộp lo lắng, cầu mong xe bus đi nhanh lên, nhưng mặc kệ cô có nhìn chằm chằm lái xe, muốn gia tăng chút “oán hận” cho người ta, thì người lái xe vẫn cứ nhẹ nhàng giữ vững tốc độ như cũ.

Rõ ràng phía trước không có chiếc xe nào ngáng đường, lại còn đèn xanh nữa, vậy mà anh ta còn từ từ giảm tốc độ cho đến khi chuyển thành đèn đỏ, Đào Lộ thật sự là muốn phát điên lên mất!

Cô thầm nghĩ giờ này chắc là anh đã về nhà rồi cũng nên?!

Đứng trước cửa nhà, nhìn vào mắt mèo thấy bên trong vẫn tối om, lúc này nhịp tim của cô mới bình ổn trở lại, điều này chứng tỏ Trầm Úy Vũ vẫn chưa trở về.

Hoàn hảo! Quá hoàn hảo! Nếu không thể nào cô cũng bị tra hỏi cho mà xem, lúc đó anh mà biết được cô đi ăn với Quản Sĩ Huân thì sẽ không vui đâu…

Còn việc anh sẽ không vui đến mức độ nào thì cô thật sự không dám nghĩ đến, nhưng tốt nhất là không để cho anh biết chuyện này.

Từ sau khi hai người có quan hệ thân mật, Trầm Úy Vũ kiên quyết bắt cô phải ngủ cùng giường với anh, cho nên cô xuyên qua phòng khách rồi đi vào phòng ngủ chính, sau đó nằm dài trên chiếc giường ngủ King size của anh.

Mùi hương nam tính trong phòng quanh quẩn bên mũi cô, làm cho cô thả lỏng tâm tình, ngồi dậy cầm áo ngủ bước vào phòng tắm.

Ngồi trong bồn tắm đầy bọt xà phòng hương quýt, Đào Lộ đem từng tấc trên cơ thể xoa bóp một lượt, mục đích là để có một làn da mềm mại.

Chị dâu đã từng ân cần dạy bảo cô, phụ nữ nếu muốn xinh đẹp thì phải chú ý dưỡng cho da trắng sáng trơn mịn, như thế mới khơi gợi dục vọng của đàn ông được, không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười!

Bước ra phòng tắm, cô nhìn thấy ngay chiếc cặp da đặt trên sô pha, khóe miệng liền nở nụ cười, cô lập tức chạy ra phòng ngủ nhưng không thấy anh ở bên ngoài.

Một giọng nói nghiêm túc truyền vào trong tai, Đào Lộ nhìn thấy cửa thư phòng đang hé mở, bên trong có bật đèn.

Trầm Úy Vũ thường hay ở trong thư phòng làm việc, nhưng cô chưa từng đi vào đó bao giờ, bởi vì cô không muốn quấy rầy anh, nhưng hôm nay không biết có điều gì thúc giục cô đi về hướng đó.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Đào Lộ im lặng đứng ở cửa, chỉ thấy anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nét mặt có vẻ không được vui.

Trầm Úy Vũ nghiêng mặt liếc nhìn qua cửa phòng, lúc này gương mặt lạnh lùng mới dịu đi, sau đó vội vàng cúp điện thoại.

Anh ngoắc tay với Đào Lộ, cô thấy vậy liền nhu thuận bước tới, lúc còn cách anh hai bước thì đã bị anh kéo vào trong ngực, đặt cô ngồi lên đùi anh.

“Anh vừa nói chuyện với ai vậy? Thái độ thật nghiêm túc.” Đào Lộ khẽ hỏi, đưa tay xoa lên mắt anh.

“Không có gì, dọa em sợ rồi à?” Trầm Úy Vũ hôn nhẹ lên má cô, nhìn thấy cô mặc áo ngủ, lông mày anh lại nhíu lại.

Cô gái nhỏ này lại trộm đi tắm rửa trước anh, không đợi anh cùng tắm, như vậy thì sao anh có thể đạt được phúc lợi cơ chứ? Đúng là quỷ nhỏ ranh mãnh!

Đào Lộ nhìn nét mặt của Trầm Úy Vũ, nghĩ thầm sao người đàn ông này nhíu mày cũng khiến cho người ta mê mẩn vậy hả!

Tay nhỏ bé ôm lấy mặt anh, cô nghịch ngợm trả lời: “Dạ ~ Anh dọa em sợ rồi ~ mau bồi thường cho em đi!” Nói xong, cô lại mỉm cười nhéo hai má bóng loáng của anh.

“Muốn bồi thường? Được thôi ~ Chúng ta cùng nhau tắm rửa nhé, anh sẽ giúp em mát xa thật thoải mái.” Trầm Úy Vũ gian manh nói, ánh mắt nhóm lên ngọn lửa, bàn tay to đã tham lam chui vào áo ngủ của cô, hai ngón tay vân vê nhũ hoa, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm làm cho anh không kìm được mà tăng thêm lực xoa bóp.

Người nào mà không đoán ra là trong bụng anh đang nghĩ gì chứ! Đã từng có kinh nghiệm say rượu tắm uyên ương nên cô đã sợ lắm rồi, không ngờ trong phòng tắm mà anh cũng làm được!

Chứng tỏ rằng tắm rửa cũng là một chuyện nguy hiểm, có thể coi là “Dẫn sói vào nhà”!

“Ưm…Em chỉ muốn nằm trên giường cho anh mát xa thôi.” Cô khẽ kêu lên một tiếng, đầu ngực đang bị anh dùng răng cắn, cảm giác tê dại lập tức trải dọc toàn thân cô.

Đôi mắt long lanh vô tình lướt qua tấm ảnh đặt trên bàn làm việc của anh, trong ảnh là một người đàn ông tuấn dật xuất trần, tay ôm một cô gái vô cùng xinh đẹp, hai người cùng nhau tươi cười hạnh phúc, trên tay cô gái còn bế một cậu bé đáng yêu chừng năm tuổi, đó là Trầm Úy Vũ sao?

“Không tập trung đúng không? Xem ra anh vẫn chưa đủ cố gắng rồi!” Trầm Úy Vũ chôn mặt trong ngực cô mà hôn hít.

Đang định mút mạnh hai nhũ hoa thì chợt nghe thấy cô hỏi: “Ưm…Đó là…Anh sao? Còn bên cạnh là ba mẹ của anh?”

Anh dừng lại động tác âu yếm, ngẩng đầu nhìn tấm ảnh đã trở nên ố vàng, một lúc sau mới trả lời: “Đúng vậy, đó là tấm ảnh duy nhất của anh và ba mẹ.”

Đào Lộ sau khi nghe câu trả lời của anh thì chợt cảm thấy tim mình nhói đau, kiếp trước cô chưa từng nhìn thấy tấm ảnh này, đương nhiên cũng sẽ không biết đây chính là kỷ niệm duy nhất mà anh giữ lại về ba mẹ, cô chỉ biết là cha mẹ của anh mất từ khi anh còn nhỏ.

Nỗi buồn ùa tới làm cho cô trầm mặc, không biết nên hỏi gì tiếp, bởi vì cô đã sớm biết đáp án tại sao ba mẹ anh lại ra đi, lúc này cô không thể nói gì thêm, vì lo sợ một kết quả đau đớn như kiếp trước.

Mấy ngày nay vì bị cuốn vào sự yêu thương của Trầm Úy Vũ, cho nên cô đã quên mất…Quên mất đi rào cản ngăn cách giữa hai người…Quên mất đi ân oán của một thế hệ…