Quyền Thần Dưỡng Thành

Chương 23




Tình hình này thật sự quá mức quỷ dị. Thẩm Nhược Thần nhất thời bối rối, vội rũ mắt xuống định thần, cuống quít quay đầu sang bên cạnh.

Mộ Tử Duyệt lại không ngại, kéo ống tay áo của hắn, cười nói: "Lời này của Nhược Thần không đúng rồi, vóc dáng chiều cao có thể nói lên cái gì? Một người có uy phong hay không là ở khí thế trên người hắn. Ta cho dù có mặc trang phục nữ nhân thì cũng là nữ tướng quân độc nhất vô nhị!"

Thẩm Nhược Thần không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, đành phải chật vật liên tục gật đầu: "Đúng, ngươi nói đúng, trước tiên thả tay ra được không? Người khác nhìn vào còn tưởng rằng chúng ta đang muốn đánh nhau."

Mộ Tử Duyệt lúc này mới buông tay, nhìn ra ngoài bĩu môi: "Nghe đi, bên ngoài mọi người đang biểu diễn sở trường, Nhược Thần vẫn là nên nhanh quay về sa trướng của mình, tìm cô nương nào tâm đầu ý hợp với ngươi, kẻo lại bị người khác cướp sạch."

Đang nói thì bên ngoài truyền vào tiếng sáo, người thổi sáo rõ ràng chưa học được bao lâu, tiếng sáo có phần cứng nhắc, đôi lúc bị ngắt quãng, càng không thể nói đến du dương. Điều này làm cho Mộ Tử Duyệt ngạc nhiên, ra ngoài nhìn quanh: "Thính Phong, cô nương nhà ai vậy, thật sự là có dũng khí."

Thính Phong khẽ cười: "Vương gia, người đoán đi."

"Ta đoán không ra, bất quá hiện nay cổ cầm được mọi người coi trọng, cho là cao nhã, ngược lại cô nương ấy lại thổi một khúc sáo nửa đời không quen, chắc hẳn là đối với bổn vương ngưỡng mộ đã lâu?" Mộ Tử Duyệt đắc chí nói.

Người hầu có mặt ở đó ai nấy đều che miệng cười không nói. Mộ Tử Duyệt chợt thấy không ổn, quay đầu nhìn Thẩm Nhược Thần cười cười: "Nói đùa nói đùa, nếu những người thổi sáo đều ngưỡng mộ ta, vậy cửa Nghiễm An vương phủ đã bị đạp nát rồi."

Thẩm Nhược Thần ngưng thần nghe một hồi, thản nhiên nói: "Là Dao nhi, khúc này ta mới dạy nàng không lâu, có thể thổi thành như vậy thật không dễ."

Mộ Tử Duyệt tán thưởng: "Thì ra là vậy. Dư tiểu thư thiên tính thẳng thắn, cùng Nhược Thần ngươi thật đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi."

Thẩm Nhược Thần thở dài một tiếng: "Tử Duyệt, ngươi cũng đừng giả bộ hồ đồ. Dao nhi thích ngươi, nếu ngươi đã không có ý gì với nàng thì nên sớm chặt đứt niệm tưởng này của nàng đi."

Mộ Tử Duyệt thật có chút hối hận, không nên vì ngại mặt mũi mà không mang một hai người trong tám vị công tử đang nuôi trong phủ theo. Như bây giờ bị Thẩm Nhược Thần nói vậy, nàng đành phải khiêm tốn hỏi: "Mong Nhược Thần chỉ giáo một chút, không biết ta nên làm thế nào mới có thể chặt đứt niệm tưởng của nàng?"

Thẩm Nhược Thần ngẩn ra, hắn say mê học vấn, chuyện tình cảm nam nữ cũng không rành. "Cái này... Cái này... Ta nghĩ là Tử Duyệt có lẽ biết..."

Mộ Tử Duyệt nhìn khuôn mặt tuyển tú của hắn, trong lòng cảm khái. Nhiều năm như vậy nàng lại động xuân tâm, chỉ tiếc là xem ra không có hồi đáp.

Nghĩ đến đây, nàng ngoan tâm nói: "Kỳ thật biện pháp tốt nhất chỉ có một. Ta biết Dư thái sư đối với ngươi có vài phần kính trọng, Dư tiểu thư cùng ngươi ở chung cũng rất hợp. Nhược Thần ngươi sao không để tâm tư ở nàng, chờ nàng đối với ngươi cũng có tình cảm, tự nhiên đem phần tình cảm dành cho ta dần dần phai nhạt."

Sắc mặt Mộ Thập Bát đột nhiên vặn vẹo, nhịn không được tiến lên nói: "Điều này sao được!..."

"Thập Bát!" Mộ Tử Duyệt quát một tiếng, Mộ Thập Bát hoảng sợ, ủy khuất lui ra phía sau.

Thẩm Nhược Thần có chút buồn cười: "Đa tạ Tử Duyệt, chẳng qua ta nên đặt tâm tư như thế nào?"

"Đơn giản thôi." Mộ Tử Duyệt ôm ngực, thở dài một tiếng nói, "Ta đối với sở thích của các cô nương cũng có chút am hiểu. Ngươi văn tài xuất chúng, viết nhiều thư tình đưa cho Dư tiểu thư, nhất định có thể làm nàng cảm động lấy thân báo đáp."

"Tử Duyệt am hiểu như vậy, chi bằng cũng cho ta biết làm thế nào để lấy lòng cô nương đi?" Mộ Tử Duyệt nhìn qua, thấy Hạ Diệc Hiên nghiêng người dựa vào cột sa trướng, bình tĩnh nghiêng mặt nói.

"Sao ngươi lại tới nữa!" Mộ Tử Duyệt thốt lên.

"Ta tất nhiên là đến thỉnh giáo Nghiễm An vương phong lưu tiêu sái cách nào mới có thể có được trái tim một cô nương." Hạ Diệc Hiên vừa nói vừa cố ý liếc mắt về Thẩm Nhược Thần.

Mộ Tử Duyệt rất sợ hắn nói ra cái gì không hay, lập tức cười nói: "Diệc Hiên huynh cần gì ra tay. Ngoắc ngoắc ngón tay là có một đám người quỳ gối dưới chân ngươi."

Hạ Diệc Hiên hừ một tiếng: "Tử Duyệt đây là không chịu cho ta biết sao? Vì sao đối với Thẩm đại nhân dốc lòng truyền thụ, đối với ta lại từ chối như thế?"

Mộ Tử Duyệt cảm thấy người này nhất định có vấn đề. Nàng năm lần bảy lượt ngáng chân hắn, còn hắn lúc nào cũng tìm nàng gây sự, trong lời nói còn có vị chua như dấm.

"Diệc Hiên huynh anh vũ hiên ngang, nếu muốn giành được lòng mỹ nhân chẳng phải là đơn giản lắm sao? An bài một vụ cướp rồi anh hùng cứu mỹ nhân, bảo đảm mỹ nhân từ nay về sau đối với ngươi rễ tình đâm sâu." Mộ Tử Duyệt cười hì hì nói, "Không bằng như vầy đi, ngày nào Diệc Hiên huynh có người trong lòng, ta nhất định giúp huynh dàn xếp một vụ như vậy, được không?"

Hạ Diệc Hiên nhíu mày: "Vậy không phải cũng giống như đêm qua sao? Sao ta không thấy Thẩm đại nhân đối với ngươi rễ tình đâm sâu, cũng không thấy ngươi đối với ta rễ tình đâm sâu?"

Những ai có mặt trong lều đều ngây ngẩn, Thẩm Nhược Thần khẽ cau mày. Mộ Tử Duyệt tức muốn hộc máu, là hắn nói đưa đại lễ, lễ đưa không thành còn chưa nói, bây giờ ngược lại còn đem chân tướng sự việc nói ra, muốn làm cho nàng mất hết mặt mũi phải không?!

"Diệc Hiên huynh đêm qua bị thương nên hồ đồ rồi? Chúng ta đều là đường đường nam nhi bảy thước, nói cái gì rễ tình đâm sâu, không sợ bị chê cười sao?"

"Gì, chẳng lẽ là ta nghĩ sai?" Hạ Diệc Hiên tỏ ra kinh ngạc, "Tử Duyệt ngươi không phải là đoạn tụ sao? Không phải trong phủ đã có tám vị công tử, nghe nói còn muốn mười lần hồi môn sao?"

Mộ Thập Bát ở một bên xen vào nói: "Thụy vương điện hạ xin đừng nghe người khác nói hươu nói vượn. Vương gia nói gần đây trong phủ chi tiêu nhiều, tám vị công tử là đủ rồi."

Mộ Tử Duyệt hận không thể một cước đá bay tên nô tài kia, đanh giọng nói: "Thập Bát, ta thấy ngươi làm người hầu rượu rất tốt, miệng toàn lời bậy bạ của kẻ say."

Mộ Thập Bát sợ tới mức lập tức kính cẩn lui sang một bên, không dám ho he nữa.

Hạ Diệc Hiên ngạc nhiên nói: "Tử Duyệt, thị vệ này của ngươi thật thú vị, chưa gì đã bị ngươi dọa. Thị vệ của ta lại rất đáng ghét, tối hôm qua quấy rầy ta cả buổi tối, nói là muốn tới Nghiễm An vương phủ lĩnh thưởng, làm ta rất phiền. Ngươi khi nào thì cho hắn đến lĩnh thưởng đây?"

Mộ Tử Duyệt cả răng cấm cũng suýt nghiến nát, thẳng thừng nói: "Ngươi muốn gì cứ việc nói thẳng đi, đừng giống như đàn bà vậy, rất khó coi."

"Ta đêm xem tinh tượng, thấy hai ngày này về đêm trăng rất đẹp, đặc biệt mê người, muốn cùng Tử Duyệt uống rượu ngắm trăng, không biết ý ngươi thế nào?".

"Uống rượu ngắm trăng?" Mộ Tử Duyệt lập lại, không khỏi hoài nghi, "Ta không có nghe lầm chứ? Ngươi như vậy mà cũng thích uống rượu ngắm trăng?"

"Đêm qua thấy Thẩm đại nhân cùng ngươi dùng bữa rất vui vẻ, nói vậy cùng ngươi dùng bữa nhất định đặc sắc."

Lời Hạ Diệc Hiên nồng đậm vị chua, sắc mặt cũng dị thường, Mộ Thập Bát kinh ngạc kêu lên: "Thụy vương gia, tai ngài sao đỏ... đỏ..."

Ngay lập tức Hạ Diệc Hiên dừng ánh mắt trên cổ hắn, Mộ Thập Bát thầm cười mỉa.

Mộ Tử Duyệt thở phào nhẹ nhõm: "Việc nhỏ như thế cũng úp mở? Ngươi với ta huynh đệ cùng ăn bữa cơm còn phải khách khí? Ngươi định khi nào?"

"Huynh đệ?" Hạ Diệc Hiên thì thào lập lại, bỗng nhiên có chút kích động, "Tốt, rèn sắt lúc còn nóng, quyết định đêm mai đi, đêm mai chúng ta không gặp không về, không say không về."

Đang lúc nói chuyện, bên ngoài sa trướng truyền vào từng đợt vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Con gái Lỗ tả tướng đang hiến nghệ, nàng vừa ca vừa múa, hồng trù bay lên, tiếng trống trào dâng, xướng một khúc tướng quân ca hùng hồn.

Tắc thượng Trường Phong,

Đại Mạc Lạc Nhật,

Ngày đêm nghe Đà Linh,

Trong tay ba thước thanh phong kiếm,

Trảm thủ cấp,

Càn Khôn định!

...

Trong sa trướng ba người đều nghe, sắc mặt khẽ động. Khúc xướng xong, Mộ Tử Duyệt vỗ tay kêu lên: "Hay! Diệc Hiên huynh, hay đến như vậy, nếu ngươi còn không thích chỉ sợ có lỗi với lão thiên gia."

"Ngươi thích, đợi lát nữa ngươi đưa hoa cho nàng là được." Hạ Diệc Hiên rầu rĩ nói.

"Đưa hoa?" Thẩm Nhược Thần có chút kỳ quái.

"Chính là vì cô nương mình thích mà tặng một đóa hoa tươi bày tỏ tâm ý, Nhược Thần ngươi thích người nào..."

"Thẩm đại nhân tự nhiên nên vì Dư tiểu thư tặng một đóa, việc này Tử Duyệt ngươi không phải lo nhiều." Hạ Diệc Hiên chen ngang.

Thẩm Nhược Thần vừa định nói chuyện, ngoài trướng có người kêu lên: "Thụy vương điện hạ! Thẩm đại nhân! Bệ hạ cho gọi các ngài trở về, bắt đầu phần thi kỵ xạ (*)!"

(*) kỵ xạ: cưỡi ngựa bắn cung

Mục đích của thưởng xuân yến lần này là để phô diễn. Cả trai lẫn gái dự tiệc đều đi lên một đài cao, cấm vệ quân cưỡi ngựa xếp thành hàng, đều nhịp đi thẳng đến trường nuôi ngựa, tùy theo tín hiệu từ cờ lệnh mà dàn thành các loại đội hình biến hóa, mũi thương trên lưng lòe lòe làm người ta kinh sợ.

Theo từng trận trống, các tướng sĩ rống to một tiếng tê tai, từng đôi tiến lên chém giết, làm người ta nhiệt huyết sôi trào.

Mộ Tử Duyệt nhìn kỹ trận pháp đội ngũ cấm vệ quân, càng xem càng có chút kinh hãi. Nàng muốn tìm hiểu thực lực cấm vệ quân nên đã đặt ra tiết mục này, thống lĩnh cấm vệ quân không nói hai lời, để nàng tùy tiện chọn một đội kỵ binh. Hôm nay xem ra, cấm vệ quân dưới sự thống lĩnh của Hạ Diệc Hiên xác thực không gì so sánh nổi, cho dù là quân Chinh Tây tinh nhuệ cũng không thể vượt qua.

Hạ Vân Khâm xem rồi rất hài lòng, hạ chỉ: "Làm rất tốt, thưởng! Trong các vị ái khanh hẳn là cũng không thiếu võ tướng, cũng nên xuất ra tư thế oai hùng!"

Đầy tớ tự nhiên không dám yếu thế, Binh bộ thị lang, thế tử Định Viễn hầu đều bước ra khỏi hàng, nhiều người muốn thử võ cũng xung phong cầm cờ đi trước, ai nấy tiễn pháp xuất chúng, kỹ năng cưỡi ngựa cao siêu, làm cho các nữ quyến trên đài cao kinh hô từng đợt.

Hạ Diệc Hiên dưới sự thúc giục nhiều lần của Lễ bộ, rốt cuộc lạnh mặt thúc ngựa ra. Mộ Tử Duyệt ở trên đài cao thấy vậy thập phần kích động, hô lên: "Thụy vương điện hạ! Nhất định phải ba phát liên tiếp đều trúng hồng tâm, bắn trúng bệ hạ nhất định có thưởng!"

Hạ Vân Khâm cảm thấy không thoải mái lắm, nhỏ giọng thì thầm với nàng: "Tử Duyệt, sao nghe qua giống như làm xiếc vậy?"

"Còn không phải vậy..." Mộ Tử Duyệt đang đắc ý, chợt lại chính sắc nói, "Không đúng, bệ hạ, Thụy vương hiện tại chính là món thịt ngon nhất, nhiều người như vậy đến đây chính là để mua thịt, chúng ta tất nhiên phải bày ra khối thịt trắng nộn ngon mắt, bằng không ai tới mua!"