Quyền Trượng

Quyển 1 - Chương 18




Không gian gương là thuật ngữ chỉ một không gian tách biệt dùng ma lực phân tách ra, tới một mức độ nào đó cũng có thể xem như một ‘vị diện’ được sáng tạo bằng thực lực. Thế nhưng cái ‘vị diện’ này hiển nhiên sẽ không thể so sánh với vị diện chính thức do chư thần sáng tạo, thứ trước tối đa cũng chỉ có thể đem vài người giam cầm bên trong.

Giống như vừa rồi, Yannick cảm thấy cái không gian kia giống hệt bên ngoài lại không nhìn thấy nhóm Chris, vì vậy y mới cho rằng bản thân là bị vây trong mộng cảnh hoặc ảo cảnh.

“Anh có thể tạo ra không gian gương không?” Yannick lại hỏi.

Bởi vì có người khác bên cạnh, y cũng không dùng kính xưng.

Chris: “Năng lực phân cắt không gian có lẽ chỉ có Đại ma đạo sư trở lên mới có thể thực hiện được, thế nhưng đối với ma vật mà nói… cũng không khác biệt lắm, chỉ là không phải mỗi ma vật đều có thể tạo ra không gian gương.”

Thần quan nhíu mày: “Nói như vậy, ma vật ký sinh trên người Azul hẳn là có năng lực rất cường đại sao?”

Chris: “Hoặc là thiên phú của nó có chút đặc thù.”

Từ tình huống cứu lại Yannick từ trong tay ma vật đêm qua mà xem xét, năng lực của con ma vật kia cũng không thấp, vì sao lại đơn giản để xổng con mồi đã vào tay như vậy tạm thời còn là một câu đố.

Hai người đều không nói gì, đồng loạt tự mình suy tư.

Hắc y pháp sư cảm thấy con ma vật kia thật mạnh mẽ và kỳ lạ, Yannick thì lại bị một vấn đề khác quấn lấy.

Kể từ đêm qua, chóp mũi của y giống như vẫn bị một mùi hương nhàn nhạt ngọt ngấy quanh quẩn, không thể dứt ra được. Thế nhưng y tỉ mỉ kiểm tra lại không tìm được nơi xuất xứ, lại nhìn những người khác, rõ ràng bọn họ không ngửi thấy.

Mà cổ mùi hương kỳ dị kia vẫn luôn vây khốn y, tựa như một cái móng vuốt nho nhỏ không ngừng quấy nhiễu dây thần kinh nào đó của y, khiến y cực kỳ buồn ngủ.

Bởi vì biến cố đêm qua, Yannick trước sau vẫn không ngủ thẳng giấc, vì vậy hiện tại có cảm thấy mệt mỏi cũng là bình thường. Thế nhưng trên thực tế, cảm giác uể oải này của y có khả năng rất lớn là do mùi hương kia ảnh hưởng.

“Anh có ngửi được…”

Lời còn chưa dứt, phía trước đã truyền đến tiếng kinh hô của Avra. “Azul!”

Mọi người vừa nghe đến cái tên này lập tức nhớ lại sự kiện ma vật tối qua, Lily cùng D’Antonio thậm chí còn rút ra pháp trượng chuẩn bị sẵn sàng đối phó kẻ địch, mà các kiếm sỹ cũng đồng loạt rút ra bội kiếm.

Azul được tìm thấy ngất xỉu dưới một tàng cây, bộ dạng cũng khá chật vật.

Avra không dám khinh thường, trước hết là thông qua ma pháp truy tung xác nhận thân phận của đối phương, sau đó mới dùng ánh mắt dò hỏi mọi người.

Một kiếm sỹ trước hết nói lời phản đối: “Ai cũng không xác định được cậu ta còn dùng chung thân thể với ma vật hay không, không thể mang theo lên đường!”

Ý kiến của người nọ cơ bản đại biểu cho ý kiến của các kiếm sỹ, Fezel tuy rằng không mở miệng nhưng trên mặt cũng đồng dạng mang theo ý tứ không tán thành.

Avra mím môi, suy xét từ tình cảm bằng hữu nàng không thể bỏ lại Azul, thế nhưng nàng đồng thời cũng không thể tạo áp lực cho người khác mang theo một nhân tố nguy hiểm như vậy, vì thế nội tâm của nàng đang vô cùng khó xử.

Mà ngay cả Lily cũng nói: “Avra, nếu không chúng ta trước hết có thể ếm cho Azul vài chú ngữ bảo hộ, đợi đến khi tìm được Sophia lại trở về tìm cậu ta.”

Trong tiếng thảo luận, cơ thể của Azul hơi giật giật, chậm rãi mở mắt.

“Đây là có chuyện gì…?” Cậu ta ôm cái trán đau đớn kịch liệt, biểu tình mang theo khó chịu mờ mịt.

Mọi người nhìn thấy biểu tình ‘bình thường’ này của Azul cũng không dám thả lỏng cảnh giác.

“Azul?” Avra thử gọi.

“Đương nhiên, còn có thể là ai! Ta nói, chuyện này rốt cuộc là thế nào? … Chết tiệt, đầu của ta đau quá! Ai tới đỡ ta một chút!” Kiểu kêu la này tuyệt đối là phong cách điẻn hình của Azul.

Nhưng không ai tiến lên

Ngay cả Avra cũng đứng yên tại chỗ

Azul rốt cục cũng nhận thấy mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, thật giống như y đã bị nhiễm cái chết đen vậy!

Cậu ta không chịu nổi gầm lên: “Ai có thể nói cho ta biết, đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra?!”

Avra thở dài, đem việc y bị ma vật ký sinh đồng thời thiếu chút nữa ăn tươi Yannick nói ra.

Azul ngây cả người, hoàn toàn không tin lời của nàng: “Không có khả năng, trong cơ thể ta tại sao có thể có ma vật. Ta còn nhớ rõ, tối hôm qua ta chỉ đi ra ngoài uống một chén…”

Vừa nói được phân nửa đột nhiên dừng lại.

Trí nhớ của y còn dừng lại ở đoạn mình nắm cổ áo ông chủ tưởu quán, y cho rằng mình chỉ là say rượu ngủ một giấc, không ngờ tới vừa tỉnh lại đã là trời đất đảo lộn!

Tửu quán, uống rượu, mỹ nữ… đúng, hay là vị pháp sư tóc đỏ xinh đẹp kia!

Azul hít sâu một hơi, “Ta nhớ ra rồi, đêm hôm đó có một mỹ nữ pháp sư tới tìm ta uống rượu, là nàng, nhất định là nàng có vấn đề!”

Avra bất đắc dĩ: “Azul, mặc kệ rốt cuộc là ai biến cậu thành như vậy hiện tại cũng không quan trọng. Mấu chốt là trong cơ thể cậu bây giờ có lẽ đang tồn tại một con ma vật cao cấp. Vì vậy bọn tôi…”

Nửa câu sau đã bị thanh âm bén nhọn của đối phương cắt đứt: “Cậu đang nói bậy! Trong cơ thể ta làm sao có ma vật được! Lẽ nào tự tôi còn không rõ ràng sao?! Nhất định là con ma vật kia đã giả thành hình dạng của tôi, cố ý lừa gạt mọi người!”

“Nghe này Azul, bọn tớ biết cậu nhất thời rất khó tiếp thu việc này, trên thực tế bọn tôi cũng không muốn vứt bỏ cậu!” Lily chen vào, “Hiện tại có một biện pháp, chúng tôi có thể dùng các loại thần chú bảo hộ lập ra vành đai xung quanh cậu, lại để lại cho cậu đủ thức ăn. Hoặc là bây giờ cậu lập tức quay về trấn Tome, ở yên nơi đó chờ bọn tôi hoàn thành nhiệm vụ trở về. Cậu cảm thấy thế nào?”

“Chết tiệt hai cái ta đều không muốn chọn! Hãy để ta lên đường cùng các người!” Azul lại lớn tiếng gầm rống, “Avra, cậu để mặt cho bọn họ bài xích tôi sao? Cậu là bằng hữu của tôi mà! Chúng ta còn phải cùng nhau đến Ma pháp công hội tại Đế quốc Garde lĩnh chứng!”

Avra khổ sở nói: “Tớ cũng không muốn…”

Lily nhẹ nhàng kéo Avra về phía mình: “Azul, cậu không cần lúc nào cũng ép Avra, cậu biết rõ cô ấy thiện lương nhẹ dạ!”

“Kỳ thực còn có một biện pháp.” Pháp sư hắc y vốn chưa hề lên tiếng đột nhiên mơ rmiệng.

Ánh mắt của mọi người đều kinh ngạc tập trung lên người hắn.

“Trói cậu ta lại, hơn nữa ếm thêm thật nhiều cấm chế. Sau đó có thể thử dẫn cậu ta lên đường.”

Không đợi người khác phản đối, Azul trước hết đã lên tiếng: “Còn mơ tưởng trói ta?!”

Hắc y pháp sư thản nhiên nói: “Vậy giết chết là xong, nếu cứ để cậu ta lang thang trong rừng đối với chúng ta tuyệt đối không phải việc tốt gì.”

“Dựa vào cái gì!” Azul nổi trận lôi đình, cấp tốc vung lên pháp trượng, một đạo phong nhận bén nhọn lập tức phóng thẳng về phía pháp sư hắc y, thế tới rào rạt giống như muốn đem cổ của pháp sư hắc y lập tức chém đứt.

Đang lúc mọi người kêu to sợ hãi, phong nhận không chỉ không chạm được một chút chéo áo của pháp sư, ngược lại còn quay đầu hung hăng bay ngược về kẻ khởi xướng. Phong nhận đem quần áo của Azul đều cắt nát, lại để lại một đạo vết máu trên người cậu ta, khiến Azul đau đến không ngừng rên rỉ.

“Ta muốn mang ngươi theo là vì ngươi có giá trị nghiên cứu, ta không phải Avra, sẽ không nhẹ dạ với ngươi. Muốn sống hay muốn chết, tự chọn đi.” Gương mặt của hắc y pháp sư bị thần chú lẫn lộn che giấu, thế nhưng thanh âm lại có vẻ đặc biệt lãnh khốc.

Azul hung hăng nhìn chằm chằm đối phương, giống như muốn trừng ra hai cái lỗ lên người Chris vậy. Y làm sao cũng không ngờ được, đãi ngộ ban đầu của thần quan bây giờ lại trút lên người mình.

Kết quả cuối cùng, hiển nhiên là Azul phải thỏa hiệp, hơn nữa còn chọn con đường thứ nhất, không ai lại không quý trọng cái mạng của mình.

Hai bàn tay y bị trói chặt ở phía trước, nửa người trên bị Avra ếm thần chú hóa đá, ngoại trừ gương mặt có thể biểu tình, ngay cả vùng cổ cũng không thể chuyển động. Mà vì việc này, cậu ta thậm chí còn tuôn ra không ít lời khó nghe với Avra.

Từ lúc mọi người phát hiện Azul thẳng đến lúc khởi hành lần nữa, Yannick vẫn bảo trì trầm mặc, cũng không phải y không muốn lên tiếng mà là đã mệt đến không chịu nổi.

Cái mùi hương ngọt ngào kia một mực quẩn quanh trước mũi y, tựa như một tầng gông xiềng dày nặng ràng buộc lên người, thẳng đến khi đem cả cơ thể y đều bao phủ, chìm trong một loại hoảng hốt mê ly, bước chân dường như nhẹ bỗng.

Bước chân càng lúc càng khó khăn, ngay cả tiếng mắng chửi của Azul tựa hồ cũng đã trở nên xa xôi, Yannick không nhận thức được Azul bởi vì không ngừng chửi bậy mà bị Lily cấm thanh, cũng không nhận ra có người đang nói chuyện với mình, trực tiếp mềm nhũn nẫ xuống mặt đất.

Đợi đến khi pháp sư hắc y nhanh tay lẹ mắt ôm người vào trong lòng mới phát hiện được, thần quan cư nhiên có thể ngủ gục khi đang đi đường.

Nhiệt độ của rừng rậm Hắc Ám vào đêm rất thấp, có đôi khi khiến người ta khó thể vỗ giấc, thế nhưng thần quan lại không gặp phải phiền não này.

Bởi vì bên cạnh y có một lò sưởi thiên nhiên tinh khiết, cho dù là trong giấc mơ y cũng có thể cảm nhận được ấm áp không ngừng truyền đến, khiến ý thức nguyên bản đã nặng nề càng thêm chìm sâu vào giấc ngủ mê man.

Thẳng đến lúc mặt trời lên cao ngày hôm sau y mới trở mình, hài lòng mở mắt ra.

Một giây tiếp theo, thần quan bị kinh sợ đến cả người chấn động, mà điểm động tĩnh ấy đã đủ khiến người bên cạnh tỉnh lại.

Yannick: “Tôi vì sao lại ngủ ở đây?”

Chris: “Vậy cậu muốn ngủ trên mặt đất?”

Yannick: “… Tôi nhớ là tôi đang đi đường.”

Chris: “Sau đó liền ngủ mất.”

Yannick: “???”

Chris: “Cậu bị khí tức trên người ma vật ảnh hưởng, thế nên mới cảm thấy mệt mỏi rã rời.”

Yannick: “Loại tình huống này rất nghiêm trọng?”

Chris: “Không, chỉ là di chứng, tỉnh ngủ liền không sao.”

Yannick nhìn hai người vẫn ngồi trên một cái giường nói chuyện, hơn nữa bởi vì Chris nằm bên ngoài khiến y không thể thất lễ lướt ngang qua đối phương xuống giường, chỉ có thể khô khốc mở miệng: “Được rồi, đạo sư, chúng ta hẳn là nên khởi hành thôi. Nhóm người Lily đâu?”

Chris nhìn y một hồi, mắt lần nữa nhắm lại: “Bọn họ còn chưa dậy.”

Yannick: “…”

Vậy cho nên?

Anh cứ như vậy nhắm mắt lại ngủ tiếp?

Tôi rõ ràng có thể nghe được giọng của Lily đang nói chuyện bên ngoài!