Quỳnh Thương

Quyển 2 - Chương 3: Sức phi toại quá (Vì che giấu sai lầm mà tạo nên sai lầm lớn hơn)




Trong lúc mơ mơ hồ hồ, ta dường như nghe thấy có người đang gọi tên mình: “Ôn công tử, ngươi tỉnh lại đi.” Thanh âm này nhẹ nhàng vui tai, làm cho người ta không khỏi muốn nghe thêm một lúc, ta mở mắt, day day huyệt thái dương, nhìn thấy người ngồi trước mặt, Tiểu Huân. Thấy ta tỉnh, gã lập tức chạy đến ngồi xổm trước mặt ta, mừng đến cười tít mắt: “Ngươi rốt cuộc tỉnh rồi. Phù… Ta cũng chờ ngươi hai canh giờ rồi.” Vừa nói, còn vừa làm bộ thở phào một hơi, nhìn cực kỳ hồn nhiên, chẳng qua lông tơ toàn thân ta lại dựng hết lên.

Thấy ta dùng ánh mắt phòng bị nhìn mình, gã dường như cũng không để ý nhiều, chỉ ôn nhu nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không động thủ đánh ngươi. Ngươi khẳng định cho rằng người cáo trạng với giáo chủ là ta… Trên thực tế không phải như vậy, người cáo trạng là nha hoàn trước cửa nhà ngươi, ta chỉ là theo giáo chủ đến xem tình huống mà thôi. Ta cũng biết, ngươi và nam nhân kia khẳng định là trong sạch, đúng không?” Ta cũng chẳng biết có phải là mình đã đần ra hay không, nghe gã nói như vậy, nhất thời lại có chút cảm động, còn theo ý gã mà gật đầu.

Gã dùng hai tay kéo má, rất giống một hài tử chưa trải sự đời: “Ta chỉ không hiểu lắm, vì sao họ phải chỉnh ngươi như vậy? Giáo chủ ức hiếp ngươi như thế, họ còn bỏ đá xuống giếng, thật là không hiểu nổi.” Nghe gã nói như vậy, ta mới nhớ tới gã cũng từng chỉnh ta, không biết xấu hổ mà nói người khác nữa chứ. Tiểu Huân giống như biết ta đang nghĩ gì, lập tức bổ sung một câu: “Đúng rồi, ta quát ngươi trước mặt giáo chủ, là bởi vì khi đó tâm tình không tốt, y lại cứ kéo ta bồi y… Ngươi giận sao?” Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lại đỏ lên.

Đây là điều ta không sao ngờ được, gã lại thừa nhận sai lầm với ta. Xem ra ta trách lầm gã rồi, thấy dáng vẻ áy náy đó, nhất thời không đành lòng, nói: “Vốn tức giận, nhưng hiện tại không còn. Huân thiếu gia, ngươi là người tốt… quá khác Lộng Ngọc.” Tiểu Huân nghe ta đáp lời, hưng phấn đến cơ hồ phải khoa chân múa tay: “Ta nghe giáo chủ gọi ngươi là Thái nhi, cảm thấy rất dễ nghe, nhưng ta là thuộc hạ của giáo chủ, không thể xưng hô giống y được. Ta thấy ngươi tuổi tác cũng xấp xỉ ta, ta gọi ngươi một tiếng ‘Tiểu Thái’, ngươi gọi lại ta là ‘Tiểu Huân’, ngươi nói được chứ?”

Ta cười gật đầu, không nói nữa. Gã nhìn nhìn thân thể ngâm trong nước máu thịt mơ hồ của ta, đôi mày mảnh không khỏi nhíu lại: “Thái, thương thế của ngươi thật nghiêm trọng. Ta, ta lại không cách nào cứu ngươi, ta…” Ta nhìn theo ánh mắt gã, mới phát hiện người mình thật sự không cách nào nhìn, vết thương chồng chất, vết roi đan xen, cả hồ nước đều bị nhuộm thành màu đỏ của máu, mùi máu tươi cứ thế phiêu tán ra. Bản thân ta cũng cảm thấy ghê tởm tột cùng, nói với Tiểu Huân: “Không sao, ta quen rồi. Ngươi nên mau mau rời khỏi đi, nơi này ghê tởm lắm.”

Tiểu Huân vươn bàn tay nhỏ nhắn nhẵn nhụi trắng như tuyết, vuốt ve thương trên vai ta: “Sao lại tàn nhẫn như vậy… ta… ta chưa bao giờ thấy người khác bị thương nặng như vậy. Giáo chủ y nỡ lòng nào đánh một mỹ nhân sống sờ sờ thành thế này…” Vết thương bị chạm đến, toàn thân ta không khỏi run lên, Tiểu Huân lập tức rụt tay: “Xin lỗi, xin lỗi… ta quên mất là ngươi sẽ đau.” Ta lắc đầu: “Không có việc gì.” Ánh mắt Tiểu Huân vẫn dừng trên vết thương, trong mắt lại có nước mắt: “Tiểu Thái, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra.”

Ta hai mắt thất thần nhìn một hồ máu tươi kia, cúi đầu nói: “Cảm ơn ngươi. Nhưng mà… ta nghĩ ta khả năng vĩnh viễn đều không ra được, trừ phi Lộng Ngọc chính miệng đáp ứng.” Tiểu Huân lại kiên định nói: “Ta đi thỉnh giáo chủ, y nhất định sẽ đáp ứng! Ta đi ngay bây giờ, ngươi chờ ta!” Nói xong liền đứng dậy chạy ra ngoài.

Trên thực tế lúc ấy ta không hề ôm hy vọng quá lớn, chuyện Lộng Ngọc quyết định làm, không có bất cứ ai có thể khiến y dao động. Nhưng ta không sao ngờ được, còn chưa quá một canh giờ, đã có người đến thả ta.

Ta không dám tin tưởng Lộng Ngọc lại đáp ứng thả ta như vậy, hoặc là bởi vì Tiểu Huân, y mới dễ dàng thả ta như thế. Khi ta được đưa đến một gian khách phòng sạch sẽ, trong lòng lại trống rỗng, cũng chẳng biết là vì sao. Sau đó, một cô nương mặc xiêm y hồng nhạt, đầu đeo trâm thúy ngọc đi đến, bộ dáng tiên tư ngọc mạo, lại nói cho ta biết nàng là nha hoàn của ta. Ta nghi ngờ nhìn nàng, hỏi: “Ai kêu ngươi tới?”

Nha hoàn hơi uốn gối, nói: “Là Huân thiếu gia kêu nô tỳ tới.” Ta nghe nàng nói lễ ngộ như thế, nhất thời còn hơi không quen, lại hỏi: “Ngươi tên là gì?” Nha hoàn nhẹ giọng đáp: “Hồi Ôn công tử, nô tỳ tên là Tứ Tử.” Ta gật đầu, nhìn nhìn vết máu trên người mình, thầm nghĩ nha đầu này nhìn thấy ta đức hạnh này cư nhiên không kinh ngạc chút nào, quả thật là người của Minh Thần giáo. Ta thuận miệng hỏi: “Cái đó… Tiểu Huân đi đâu rồi?” Tứ Tử đáp: “Huân thiếu gia hiện tại đang ở trong phòng giáo chủ.”

Ta cười gật đầu, nói: “Ơ, ngươi giúp ta tìm kiện y phục được chứ?” Tứ Tử lại uốn gối nói: “Vâng” Sau đó liền đi ra. Sau khi nàng ra ngoài, ta đứng ở cửa, nhìn hoa văn trên cánh cửa gỗ lim kia mà xuất thần. Thương toàn thân đột nhiên trở nên đau đớn kịch liệt, ta nhắm mắt hít sâu rất nhiều lần, nhưng vẫn không cách nào bình tĩnh trở lại. Đây là trạng huống gì? Mạng của ta, là người khác lên giường với người ta yêu, cầu y thả ta mới đổi lấy.

Một lát sau, ta thay quần áo, liền kêu Tứ Tử lui xuống nghỉ ngơi. Ta ngồi trước cửa, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ dần dần trở nên âm trầm, mây đen dường như sẽ vùi lấp cả thế giới. Không bao lâu, mưa thu tí tách rơi xuống đất. Cả thế giới mông lung một phiến, trong viện không người, mùi thoang thoảng của hoa cúc mùa thu pha lẫn với nước mưa phiêu tán ra. Ta còn đi ra sân, ngửa đầu tắm mình trong mưa thu tầm tã này. Mưa xuyên qua thân thể ta, thương của ta, dường như cứ thế theo những vết toác trên người, róc rách chảy vào tim ta.

Trong mưa bụi, một người cổ tay quấn mảnh vải màu đen, xòe chiếc ô giấy dầu màu chàm, bước đến chỗ ta. Ta híp đôi mắt bị mưa giội đau buốt, không hề nhúc nhích mà nhìn y. Cho đến khi ô che trên đầu ta, cho đến khi nước mưa không chảy vào xiêm y nữa. Ngẩng đầu, gặp phải một đôi cô mâu đen kịt tịch mịch.

“Vào nhà thôi.” Y chỉ nhàn nhạt nói mấy câu này, nhưng trong lòng ta lại như là nháy mắt dòng nước ấm tuôn vào. Ta khẽ cười nói: “Thiên tả sứ, một ngày không gặp, như cách ba thu. Ta mới đến đây chưa được mấy hôm, thấy ngươi đã như thấy cố nhân.” Thiên Nhai nhìn ta, mặt không biểu cảm nói: “Ta không ngờ giáo chủ trở về chính là tính toán đối đãi ngươi như vậy.” Tuy rằng lời này y nói không rõ ràng, nhưng ta biết, y cảm thấy áy náy. Ta cúi đầu, vẫn khẽ mỉm cười: “Tuy rằng ngươi bình thường không thích nói chuyện, nhưng ta biết lòng dạ ngươi không hề xấu. Cảm ơn ngươi.” Khóe miệng y hơi nhếch, không nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện y đang cười. Ta chỉnh lại áo, quay người đi vào phòng.

Ta vừa mới vào, liền nhìn thấy Tiểu Huân ngồi trên giường của ta. Gã dường như vừa tới chưa bao lâu, trên mặt vẫn lộ vẻ mệt mỏi. Thấy ta đến, gã miễn cưỡng nở nụ cười: “Tiểu Thái.” Sau đó đứng dậy, lấy khăn mặt từ trên giá xuống, đi đến trước mặt ta, đưa tay cẩn thận lau nước mưa trên mặt: “Bên ngoài đang mưa, sao ngươi lại ra ngoài? Vết thương sẽ xấu đi đấy.” Ta nuốt nước bọt, lại như hóc xương. Tiểu Huân nhìn mắt ta, bờ vai gầy guộc nhìn đặc biệt yếu ớt, môi trắng đến mức không có mảy may huyết sắc. Gã dùng thanh âm tiều tụy nói với ta: “Tiểu Thái, ngươi từng thích ai chưa?”

Ta hơi sửng sốt, trong đầu lại bắt đầu vang ong ong. Xuất hiện trong đầu ta đầu tiên, lại là khuôn mặt xinh đẹp tà khí kia, lại nhìn nhìn Tiểu Huân, lòng ta lạnh đi rất nhiều: “Từng có.” Tiểu Huân lại hỏi: “Ngươi và y từng làm chưa?” Ta cúi mắt, thấp giọng đáp: “Từng làm.” Gã đặt tay lên vai ta, đầu vô lực tựa lên ngực ta, thanh âm nhẹ đến mức phảng phất tùy thời sẽ biến mất: “Ta thật sự không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, ta nguyên tưởng rằng sẽ rất hạnh phúc, không ngờ lại thống khổ như vậy.” Ta tự nhiên biết gã nói là ai, ta cũng biết gã muốn biểu đạt là cảm thụ gì. Bởi vì cảm giác đó từ nhỏ đã đi theo ta.

Thời điểm mất đi y, ngươi sẽ cảm thấy chung quanh mình rất trống vắng, ngay cả lòng cũng trống rỗng. Khi y ôm ngươi, cho dù giữa hai người đã không còn thứ gì cách trở nữa, cho dù thân thể ngươi được y lấp đầy, lại sẽ cảm thấy lòng mình giống như một cái động không đáy, vĩnh viễn đều không thể thỏa mãn. Thân thể ngươi rõ ràng rất đau, ngươi rõ ràng cảm thấy rất ủy khuất, muốn tìm người làm nũng, nhưng vừa nghĩ đến, người làm đau ngươi lại là y, là người cưng chiều ngươi nhất kia, dù rằng trên thân thể có khoái cảm, lòng ngươi sẽ đau hơn cả thân thể, nhưng mà, ngươi sẽ hy vọng loại đau đớn này tiếp tục kéo dài không ngừng không kết.

Tiểu Huân dựa lên người ta, hàm hồ không rõ mà nói: “Tiểu Hạc chết rồi…” Tên này rất quen, nhưng ta hồi tưởng rất lâu cũng chưa nhớ được. Tiểu Huân lại tiếp tục nói: “Lúc trước khi giáo chủ mỗi ngày ở bên y, ta rất ghen tị. Nhưng y chết rồi, ta vừa buồn vừa sợ… Tiểu Thái, ngươi nói ta liệu có biến thành Tiểu Hạc thứ hai hay không?” Ta lúc này mới nhớ Tiểu Hạc chính là luyến đồng bị Lộng Ngọc giết chết khi ta vừa tới Minh Thần giáo kia. Ta lắc đầu, tận lực dùng ngữ khí sẽ không thương tổn gã mà nhẹ nhàng nói: “Sẽ không đâu.” Tiểu Huân ngẩng đầu, ngấn lệ nhíu mày nhìn ta: “Vậy ngươi nói… y sẽ thích ta chứ?”

Thích. Ha ha, thích. Ta khẽ cười nói: “Lộng Ngọc y rất sủng ái ngươi.” Chỉ là sủng ái, không phải yêu. Ta cười khổ một chút, với Lộng Ngọc, ngươi còn muốn nói thích gì đó. Y không thích người khác nói chuyện tình cảm với y, vậy thì ngươi đừng nói. Ngươi có mỹ mạo, có thân thể có thể cho y cảm thấy vui sướng, có tính cách làm cho y có thể sủng ái ngươi gấp bội, thế chẳng phải là đủ rồi. Y có thể cho ngươi bất cứ thứ gì, trừ tâm của y.

Sau đó Tiểu Huân đi, ta ngồi một mình trên giường. Cuồng phong thổi giấy dán cửa sổ vang sột soạt, mưa ngoài cửa sổ như tơ nhện dính dấp màu xám bạc, dệt thành một tấm lưới nhẹ nhàng, bao lấy cả thế giới mùa thu. Ta lẳng lặng nghe tiếng rít của gió, tiếng đập của mưa, bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh, vì thế đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, đốt ngọn nến trên bàn, sáp nến lâm lâm li li chảy xuống, chảy đầy đĩa phù điêu của giá nến đồng cổ.

Ta thất thần nhìn ngọn lửa màu xanh nhạt nọ, nhìn từng làn khói màu trắng ngà kia vấn vít bay lên, đột nhiên nhớ tới khuôn mặt ôn nhu ấy, còn có những lời người kia từng nói với ta. Trước giờ chưa từng thấy ai ngốc như vậy, cư nhiên ngay cả tình yêu cũng chẳng hiểu, đã nói mình yêu người khác rồi. Không tự chủ được mà cười một chút, lại hoàn toàn không phát giác có người đến.

Cửa ầm một tiếng bị đá văng ra, ta kinh ngạc quay đầu nhìn người đứng trước cửa. Đó là hai đệ tử. Đệ tử áo xám tay ôm một cái hộp, đi tới, mặt không biểu cảm nói với ta: “Ôn công tử, đồ giáo chủ tặng cho ngươi.” Ta nghi ngờ nhìn họ, Lộng Ngọc có bao giờ tặng đồ cho ai. Hắn mở hộp, lấy ra một kiện quần áo bó màu bạc cùng một đôi giày màu sắc đồng dạng. Ta hỏi: “Đây là ý gì?”

Hai người kia không nói gì, đệ tử áo lam khác tay cầm một cái ấm đồng, hắn mở ấm, bên trên lập tức bốc ra sương mù màu trắng. Ta đang cảm thấy kỳ quái, lại nhìn thấy đệ tử áo lam múc thứ trong ấm vào giày. Những chất lỏng màu vàng đó dường như là vừa đun, nhìn kỹ, mới phát hiện đó là dầu nóng hôi hổi.

Lòng ta lập tức lạnh mất một nửa.