Ra Tường Ký

Chương 2: Đêm động phòng gặp hái hoa tặc




Cận Liễu Liễu khóc đến mệt liền dùng mảnh vải trên đầu ( ta nghĩ đây là khăn trùm đầu của cô dâu) lau mặt sạch sẽ, sau đó trèo lên giường lớn ngủ.

Ngoài đại sảnh, tiệc rượu vẫn tiếp tục đến tận khuya. Lý thị bị vài tân khách quen biết chuốc rượu mấy lần vì thế lúc tan tiệc, cảm thấy có chút say liền trực tiếp kêu nha hoàn đưa về phòng nghỉ ngơi. Thiếu phu nhân đã đi nghỉ, tự nhiên cũng không có ai để ý đến tam thiếu phu nhân trẻ người non dạ này. Cũng vì thế mà Cận Liễu Liễu có được một giấc ngủ thật ngon.

Nàng ngủ đến tận khi cảm thấy đói bụng.

Nến đỏ trong phòng đã sớm tắt, Ánh trăng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng. Cận Liễu Liễu từ nhỏ ở nhà vốn không quen thắp đèn nên theo thói quen đứng lên, nương theo ánh trăng xem xét khắp phòng.

Cổ gia dù sao cũng là nhà giàu, Cận Liễu Liễu tuy rằng xuất thân nghèo hèn được người ta cưới vào cửa làm tam thiếu phu nhân nên phòng vẫn được dựa theo cấp bậc mà bố trí. Đồ đạc trong phòng không ít lại còn có một bàn ăn với đầy đủ rượu thịt.

Mũi Cận Liễu Liễu so với mắt còn tinh hơn. Không mất quá nhiều công sức nàng đã tìm được vị trí phát ra mùi thơm. Đặt mông ngồi xuống ghếm nàng không chút suy nghĩ, tóm lấy con gì đó to to đưa vào miệng.

A! Thì ra là gà nướng!

Cận Liễu Liễu quá đỗi vui mừng. Nàng vào thời điểm lễ mừng năm mới đến nhà trưởng thôn chúc tết, lão thái thái nhà trưởng thôn có thiện tâm cho nàng một cái đùi gà nướng, mùi vị đó đến bây giờ nàng vẫn nhớ rõ.

Có phải vào Cổ gia, chỉ cần nàng thành thật nghe lời, là có thể mỗi ngày đều được ăn gà nướng? Nếu là như vậy, đừng nói kêu nàng nghe lời, kêu nàng làm cái gì, nàng đều nguyện ý!

Nàng từng miếng từng miếng cắn gà nướng, chỉ cảm thấy trên đời này chưa từng hạnh phúc như vậy.

Thình lình, phía sau phát ra tiếng cười “haha”, đồng thời vang lên tiếng một người nói chuyện: “Khẩu vị của Tam thiếu phu nhân thật sự là tốt nha”.

Cận Liễu Liễu bị dọa sợ đến vỡ mật, nhanh tay đem gà nướng trả lại chỗ cũ, tội nghiệp cầu xin tha thứ nói: “Thiếu phu nhân, muội không dám , muội về sau cũng không dám trộm ăn gà nướng nữa.”

Lại thấy người kia cười lớn hơn, một ngọn đèn cũng đột nhiên sáng, người nọ nói “Nàng xem lại cho kỹ một chút, ta có phải hay không là thiếu phu nhân của nàng?”

Cận Liễu Liễu nghe thanh âm cùng giọng điệu đều khác Lý thị vì thế đánh bạo ngẩng đầu lên, liền thấy giữa phòng có một nam nhân trẻ tuổi đang đứng phe phẩy chiếc quạt trước ngực.

Vừa thấy không phải Lý thị, Cận Liễu Liễu yên lòng, vì thế cầm lại gà nướng, một bên cắn một bên hàm hàm hồ hồ hỏi hắn: “Huynh là ai?”

“Tam thiếu phu nhân trăm ngàn lần đừng sợ. Ta chính là đạo tặc hái hoa Vân Thượng Phi, người mà trong phạm vi ngàn dặm ai nge thấy cũng phải biến sắc.” Nam tử nói xong đắc ý dào dạt, chờ Cận Liễu Liễu có phản ứng giống nhóm tiểu nương tử khác bị hắn “ghé thăm” vào ban đêm. Hoặc là kêu to hoặc là lập tức té xỉu.

Khả hắn đợi một hồi lâu, Cận Liễu Liễu cũng không có một chút phản ứng lại. Toàn bộ sự chú ý của nàng đều đặt ở con gà đang cầm trên tay, đem toàn bộ gà nướng ăn sạch sẽ, sau đó còn uống một ngụm trà lớn mới hồi phục lại tinh thần tiếp tục nhìn về phía Vân Thượng Phi.

“Đạo tặc hái hoa là cái gì? Huynh là kẻ trộm hoa à? Bên kia có mấy bồn hoa, ta cũng không biết tên, dù sao cũng không phải của ta, huynh chuyển đi cũng được.” Cận Liễu Liễu hào phóng nói.

Vân Thượng Phi cứng họng, tiểu nương tử này, không phải là ngốc tử chứ? Nhưng là xem vẻ mặt của nàng cũng không giống a.

Đúng như lời hắn nói, hắn quả thật là đạo tặc hái hoa làm cho trong vòng mười dặm quanh đây mỗi người nghe thấy đều biến sắc. Bởi vì hắn dáng vẻ đường đường, phong độ bất phàm, lại am hiểu lời ngon tiếng ngọt, nên rất nhiều tiểu thư cùng hắn ôn tồn một đêm, thậm chí sẽ vì bảo vệ hắn, mà dấu diếm chuyện này.

Chính là vì Vân Thượng Phi thủ đoạn rất cao, các tiểu thư bị phá hủy danh dự cũng sẽ không tiếc, cho nên rất nhiều nhà giàu đều thuê hộ vệ riêng, ngày đêm canh giữ dưới lầu thêu của các tiểu thư.

Cũng bởi Vân Thượng Phi trừ bỏ tướng mạo bất phàm ở ngoài, còn có một thân võ công cái thế, nhất là khinh công xuất quỷ nhập thần, biệt hiệu là “Vân Thượng Phi”. Hắn có thể dễ dàng vòng qua cửa hộ vệ đi vào lầu thêu, lại thần không biết quỷ không hay lặng lẽ rời đi.

Nha môn đã sớm treo giải thưởng tróc nã hắn, tuy nhiên bởi vì hắn hành động thật mơ hồ, có lúc vài ngày lại hành động một lần, có khi cả tháng không thấy động tĩnh nên không đoán được thời điểm gây án, lại cũng không thể phái ra lượng nha dịch lớn ngày đêm canh giữ tại những nhà giàu có khả năng phát sinh vụ án, cuối cùng cũng không có cách nào bắt hắn về quy án.

Bởi vậy có thể thấy được Vân Thượng Phi này có bao nhiêu lợi hại. Lần này, hắn nghe nói ma ốm Cổ Vưu Chấn muốn nạp một tiểu nữ mới mười lăm tuổi làm tam thiếu phu nhân vì thế đặc biệt tới xem náo nhiệt. Trong lòng hắn nghĩ, Cổ Vưu Chấn này nằm liệt giường đã nhiều năm, cho dù nạp tam thiếu phu nhân mỹ mạo trẻ tuổi cũng không có phúc hưởng thụ. Không bằng Vân Thượng Phi hắn chịu khổ một chút, hảo hảo thương yêu tiểu cô nương này.

Vì thế đợi đêm dài yên tĩnh, khách khứa đều về hết, hạ nhân từ trên xuống dưới cũng đều ngủ, hắn liền giở trò cũ, nghênh ngang đi vào tân phòng.

Trong phòng tối đen, ngay cả nến cũng không thắp, Vân Thượng Phi lắc đầu, xem ra tương lai của vị tam thiếu phu nhân này thật không tốt.

Vân Thượng Phi công lực thâm hậu có thể nhìn rõ cả trong bóng tối. Chỉ nhìn lướt qua liền có thể thấy gian phòng này bố trí thật qua loa. Chỉ có thể bằng phòng ngủ của một nha hoàn nhất đẳng. Còn tam thiếu phu nhân kia chính là đang mặc hỉ y, gục bên giường lớn ngủ say sưa.

Mặt nàng hướng vào bên trong nên không nhìn thấy rõ diện mạo. Bất quá Vân thượng Phi cũng không nóng nảy, tùy ý ngồi xuống, chờ một hồi nàng ngủ đủ sẽ thắp đèn, rồi mới đánh thức nàng mà hảo hảo dạy nàng chuyện khoái hoạt.

Có điều không như hắn tưởng, tam thiếu phu nhân bỗng nhiên tỉnh dậy. Vân Thượng Phi còn có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ bụng nàng.

Hắn nhếch miệng cười. Hẳn là đã đói bụng. Hắn chờ nàng tự mình châm đèn để cho hắn có thể xem diện mạo tiểu nương tử này một chút. Ai ngờ, nàng không hề chạm đến ngọn đèn, rất nhanh đi xuyên qua phòng đến thẳng bàn ăn, ngồi xuống chuẩn xác cầm gà nướng lên ăn.

Vân Thượng Phi có chút kinh ngạc. Không lẽ vị tam thiếu phu nhân này cũng có thể nhìn rõ trong bóng tối? Nhìn nàng thân mình gầy tong teo, không giống đã luyện võ công a. Kế tiếp hắn càng giật mình.

Đừng xem cô nương này dáng người nhỏ bé, nhưng khẩu vị của nàng thực không tồi. Nàng cầm gà nướng không ngừng cắn, trong phòng chỉ nghe thấy thanh âm nhỏ vụn cắn nuốt cùng tiếng than thở “Ăn ngon” mơ hồ.

Mắt xem xét nàng ăn một hồi, Vân Thượng Phi không nhịn được cười ta tiếng, rồi mới đốt đèn lên đánh giá diện mạo tân nương tử.

Quả nhiên là Cổ gia nạp thiếp, tuy nói rằng tiểu nương tử xuất thân bần hàn nhưng bộ dạng thật sự tốt. Một đôi mắt ôn nhuận sáng ngời, mặt trái xoan, hàng mi liễu diệp, cái miệng anh đào nhỏ nhắn bởi vì vừa ăn gà nướng béo ngậy nên thoạt nhìn càng mê người. Tiếc là tuổi còn hơi nhỏ, hơn nữa, do từ nhỏ không được ăn ngon nên vóc người có chút gày gò. Nếu đợi hai năm nữa, nàng có thể trổ mã càng đẹp mắt.

Vì thế Vân Thượng Phi khẩn cấp báo danh hào chính mình. Nhưng ai biết tiểu nương tử lại trấn định tự nhiên, tựa như hắn không tồn tại tiếp tục ăn gà nướng. Đến tận khi ăn hết toàn bộ con gà nàng mới rảnh tâm nhìn hắn một chút.

Vân thượng Phi luôn tự hào tên tuổi của mình, hôm nay lại gặp Cận Liễu Liễu hoàn toàn không có chút phản ứng, ít nhiều làm tổn thương lòng tự trọng của hắn. Chưa từng có nữ nhân nào gặp hắn mà không bị mê hoặc. Nay Cận Liễu Liễu không thèm để hắn vào trong mắt, gà nướng so với hắn còn hứng thú hơn khiến tự tin của hắn hút chốc giảm đi môt nửa.

Kỳ thật Vân Thượng Phi lo lắng cũng bằng thừa, hắn chỉ luôn xuyên qua phòng các tiểu thư khuê các cùng thiếu phụ nhà giàu, không biết đến người xuất thân hàn vi như Cận Liễu Liễu mỗi ngày chỉ quan tâm đến việc lấp đầy bụng, hoàn toàn không biết cái gì là hái hoa tặc.

Về phần nói đến cái gì mỹ nam tử linh tinh. Phụ thân Cận Liễu Liễu tuy rằng mi thanh mục tú, nhưng lại gầy yếu không dậy nổi, vì thế từ nhỏ nàng đã cho rằng chỉ có người thân đầy thịt như tiểu thợ rèn ở đầu thôn mới xứng đáng được xưng là mỹ nam tử. Cho nên nhìn Thượng Vân Phi trước mắt, tuy được thế nhân khen ngợi bộ dáng tuyệt hảo, nhưng trong mắt Cận Liễu Liễu căn bản còn kém đệ đệ A Bảo nhà nàng.

Đương nhiên, Cận Liễu Liễu cũng không phải là đứa ngốc, nếu không Cổ gia sẽ không dễ dàng cưới nàng vào cửa. Nàng trước đi theo phụ thân đọc không ít kinh thư. Phụ thân nàng bởi vì thân thể không tốt, vài năm trước còn có thể ngồi dựa vào đầu giường, lạc thú duy nhất là dạy Cận Liễu Liễu đọc sách, viết chữ. Cho nên Cận Liễu Liễu tuy rằng là con nhà nghèo nhưng so với một số tiểu thư còn biết nhiều văn hơn. Chính là nàng quanh năm chỉ ở trong thôn lo lấp đày cái bụng nên chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua sự đời.

Vân Thượng Phi thu hồi cây quạt, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu: “Tam thiếu phu nhân thật không biết cái gì gọi là đạo tặc hái hoa sao?”

Cận Liễu Liễu gật đầu: “Ta lần đầu mới nghe qua, thì ra còn có người chuyên môn trộm hoa. Nhìn huynh y phục cũng không tồi, không khác gì thiếu gia nhà giàu, như thế nào không biết quân tử có cái nên làm, có việc không nên làm sao, sao lại giống đầu trộm đuôi cướp vậy?”

Vân Thượng Phi mắt sáng lên: “Nàng có đọc sách?”

“A”. Cận Liễu Liễu lười nói lại với hắn, ăn no xong, con sâu ngủ liền trở lại.

Nàng chạy đến bên giường ngồi xuống, nói với Vân Thượng Phi: “Huynh đến lấy hoa đi, không cần ầm ĩ khi ta ngủ.” Nói xong nàng lại hướng bên giường tiếp tục ngủ.

Vân Thượng Phi nghe được trên giường truyền ra tiếng ngáy nho nhỏ mà toát mồ hôi. Hắn hôm nay xem như gặp được chuyện lạ ngàn năm.

Bất quá gần đây hắn cũng chưa gặp chuyện gì cổ quái như vây. Xem ra tam thiếu phu nhân của Cổ gia này có thể cùng hắn tiêu khiển một thời gian. Trước cứ lưu trữ tình huống này, về sau chậm rãi hưởng dụng cũng không muộn a. Vì thế hắn nghênh ngang mở cửa phòng, tiêu sái biến mất dưới ánh trăng.