Ràng Buộc - Tiểu Kiều

Chương 4




Tôi nhất quyết cắn môi không nói lời nào, lực tay Đường Duy gia tăng lên vài phần, cổ áo tôi cũng bị kéo đến không còn hình dạng.

"Nói cô không muốn, không muốn dùng thân thể để lấy lòng người khác đi. Lý Như Ngộ, thân thể không phải vũ khí của cô, đôi bàn tay dùng để vẽ tranh này của cô mới chính là vũ khí có hiểu không." Đây là lần đầu tiên Đường Duy gọi tên tôi, "Tôi sẽ không giúp cô, nhưng tôi có thể giúp cô cứu lấy bản thân mình."

"Vì sao? Vì sao phải cứu tôi? Bởi vì tôi giống với Đường Xu sao? Anh luyến tiếc gương mặt này của tôi sẽ tái diễn bi kịch như cô ấy?"

"Không phải, là bởi vì tôi cũng cần em." Hắn siết chặt nấm đấm, khiến cho dây áo của tôi bị nhăn nhúm lại.

Hắn lặp lại câu nói: "Hãy nói em không muốn đi."

Tôi nghĩ thật lâu.

"Tôi không muốn. Đường Duy anh buông tôi ra đi, tôi từ bỏ." Tôi mở miệng, "Đường Duy, anh cứu tôi đi, tôi cũng sẽ cứu anh."

Đây là lần trung thực nhất của chúng tôi tính từ trước đến nay.

Tôi đã từng nghĩ đến cách đơn giản nhất, triệt để nhất chính là dùng đến thân thể này. Đường Duy lại nói với tôi rằng không phải.

"Nên bắt đầu nói từ đâu nhỉ?" Tôi quấn chặt lấy áo khoác của Đường Duy như trốn trong kén, nhưng lại nhịn không được ló đầu ra, "Vậy thì bắt đầu từ lúc Hứa Kính Sơn tìm thấy tôi ở bên ngoài phòng bệnh của ba tôi đi…"

Sau đó tôi nói với Đường Duy về việc Hứa Kính Sơn đã giám sát, giam lỏng tôi như thế nào. Ngay cả chuyện hắn dùng quyền thế của mình cũng như hắn đã có bao nhiêu điên cuồng đối với tôi.

Kế tiếp là đến việc hắn ta ngược đãi tôi, khiến tôi không thể nào thoát khỏi tay hắn ta được.

Thậm chí đến thời điểm hiện tại hắn ta đã không cần phải làm gì cả, chỉ cần để tôi đi ra bên ngoài vậy thì tự nhiên sẽ có người đòi nợ đến tươi sống ăn thịt tôi, không còn sót lại thứ gì.

"Hắn còn xem tôi như thế thân của Đường Xu." Tôi nhìn về phía Đường Duy, "Tôi biết anh đang nghĩ gì. Anh muốn biết về nguyên nhân cái chết của Đường Xu, muốn biết quá khứ của cô ấy cùng với Hứa Kính Sơn, muốn cho kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện phải chịu trách nhiệm cho cái chết của cô ấy. Chỉ có như vậy anh mới có thể được giải thoát, mới có thể thoát ra khỏi việc đấu tranh với cảm giác tội lỗi vì đã không bảo vệ tốt Đường Xu. Đúng không?"

Tôi nhẹ nhàng nở nụ cười: "Nhưng thật đáng tiếc Đường tiên sinh, tôi cũng không biết gì về cái chết của Đường Xu. Tôi chỉ biết trên tay cô ấy có rất nhiều tư liệu của Hứa Kính Sơn, những tư liệu này đã bị hắn ta xóa sạch. Đường Xu đã chết, anh là người duy nhất có thể lấy được những tư liệu này. Có lẽ bên trong đấy cũng cất giấu chân tướng mà anh muốn thì sao."

"Cho nên cô đã dùng bức tranh kia hấp dẫn tôi, muốn tôi chủ động đến tìm cô."

"Đúng." Tôi sảng khoái thừa nhận, "Hứa Kính Sơn đã từng nói qua. Đường Xu rất chán ghét bức tranh kia, chán ghét đến mức đã từng thúc giục Hứa Kính Sơn hãy đốt nó nhưng rồi lại lưu giữ nó trong điện thoại mình, không ngừng nhìn nó. Cho nên tôi đoán anh đã từng nhìn thấy nó từ di vật của Đường Xu, chỉ cần tôi treo nó ở nơi anh có thể nhìn thấy vậy thì anh nhất định sẽ đến phòng tranh tìm tôi."

Hắn trầm mặc, chúng tôi đã nói rõ ràng những điểm mấu chốt với nhau, rõ ràng tường tận.

"Kỳ thật cũng không chỉ là di vật. Trước khi Tiểu Xu mất đã gửi cho tôi một bưu kiện, bên trên một chữ cũng không có, chỉ có mỗi bức tranh kia." Hắn đột nhiên nhìn về phía tôi, đánh giá, "Vấn đề cuối cùng, cô hãy nói sự thật. Cô gái trong bức tranh kia rốt cuộc là ai?"

Tôi không thể nói thật được, tôi nói: "Là Đường Xu."

Kỳ thực không phải vậy.

Người trong bức tranh kia là ai? Tôi biết, Hứa Kính Sơn biết, Đường Xu cũng biết.

Tôi không dám nói, tôi rất yếu đuối.

"Đường tiên sinh." Tôi thử thăm dò, "Cho nên anh sẽ giúp tôi, đúng không? Gia thế nhà anh hiển hách như vậy, có tiền là có thế. Anh có đoàn đội luật sư chuyên nghiệp, anh nhất định sẽ có cách mà đúng không?"

Tôi chậm rãi nói rõ ràng mục đích của mình: "Nhất định phải có cách hủy hoại hắn, hủy hoại Hứa Kính Sơn."

Đường Duy nhìn chằm chằm tôi: "Tôi hiểu cô, cô không có khả năng nói dối."

Vài ngày tiếp theo tôi không đi đến phòng tranh nữa. Hứa Kính Sơn hỏi tôi tại sao lại không còn nhiệt tình như trước, phòng tranh chỉ mới vừa mở không đến một năm tôi lại không còn hứng thú nữa sao.

Hắn nói xong liền đi đến ôm tôi dỗ dành: "Không thích đến đấy nữa cũng được, vốn chỉ để cho em giết thời gian mà thôi. Em còn có sở thích gì mới nữa không? Tôi nhất định sẽ mua cho em."

Trong mắt của Hứa Kính Sơn cho tới bây giờ tôi chỉ là một sủng vật mà không phải một con người. Bốn năm trước là vậy, hiện tại cũng như thế.

Tôi không nên có sự nghiệp và hạnh phúc của riêng mình, tôi chỉ nên chải chuốt đẹp đẽ vẻ ngoài của mình dưới sự che chở của hắn, chỉ cần như vậy là đủ.

Mặt khác, tôi chỉ là một món đồ chơi dùng để tiêu khiển.

"Phòng tranh đã được cho thuê anh đã quên rồi sao, là cho Đường Duy thuê." Tôi cười nói, "Không phải anh đã sớm thấy rõ ràng trên camera rồi sao?"

Hắn thôi không cười nữa, dần dần hạ thấp nhiệt độ xuống.

Tôi cảm nhận được một tia nguy hiểm nên không tự chủ được lui về sau.

"Vậy chắc hẳn là em biết hắn ta sẽ công khai dự án mới của mình tại phòng tranh mà tôi đã mua cho em, đúng không?" Hứa Kính Sơn cắn răng nói, "Cướp đi hạng mục từ trên tay tôi. Hắn ta đang thị uy, đang cho em mượn tay để đánh vào mặt tôi."

Hứa Kính Sơn nói xong liền bước lại đây, từ cao nhìn xuống tôi, gắt gao nắm lấy bàn tay bị thương kia: "Mà em lại còn vội vàng muốn bắt tay với hắn."

Tôi muốn rút tay ra nhưng lại rút không được.

"Như Ngộ em vẫn hận tôi như vậy sao, cứ như vậy muốn hủy hoại tôi?" Hắn ta hổn hển, "Chuyện của bốn năm trước, em mãi vẫn chưa thể bỏ xuống sao?"

"Mãi mãi cũng không bỏ xuống được." Tôi oán hận nhìn thẳng vào hắn, "Trừ phi anh chết đi."

Ánh mắt Hứa Kính Sơn lúc này đột nhiên dịu dàng, hắn ấn đầu tôi vào trong ngực: "Em nói gì vậy Như Ngộ, tôi không thể chết được. Nếu như tôi chết em phải làm sao bây giờ, tôi phải chăm sóc em, muốn dùng cả đời này để bồi thường cho em mà…"

Thực ghê tởm, Hứa Kính Sơn càng bồi thường càng khiến hắn ta nợ tôi nhiều hơn.

Đường Duy sau khi đã dùng xong phòng tranh, buổi chiều ngày hôm đó liền trả lại cho tôi, tôi đi đến để nghiệm thu.

Theo như lời Hứa Kính Sơn nói, Đường Duy chính là muốn mượn phòng tranh này của tôi để đánh vào mặt hắn.

Tôi vừa thu dọn vừa đem những bức tranh cũ dọn ra ngoài, đến thùng rác thì vấp ngã khi đang đổ rác.

Đường Duy đi đến đỡ tôi, tôi như phản xạ có điều kiện hất tay hắn ra, liếc mắt nhìn đến camera nhỏ giọng nói: "Bị hắn thấy tôi liền xong đời đó."

"Vậy thì đập nó đi."

"Cái gì?"

Đường Duy kiên định nhìn tôi: "Tôi nói đập nó đi, đừng để cho hắn nhìn thấy cô."

"Vậy thì đêm nay tôi làm sao về nhà?"

"Nhìn cô sợ như thế thì đành thôi vậy. Trước bảo vệ tốt bản thân một chút." Đường Duy xoay người chuẩn bị rời đi, "Tôi đi trước, nếu như vẫn còn vấn đề chi phí gì đó thì liên hệ với tôi."

"Đường Duy." Khi hắn đi đến cửa phòng tranh, tôi gọi hắn lại.

"Hửm?"

"Anh ôm tôi lên đi, tôi không với đến, không đập nó được."

Hắn ta sửng sốt: "Không cần phải phiền toái như vậy đâu."

Chính xác là không cần phải phiền toái như vậy, Đường Duy cắt dứt dây nối camera chỉ tốn vỏn vẹn hai phút. Hắn phủi phủi tay, bảo tôi hãy chuyển vài lời đến Hứa Kính Sơn, bảo rằng buổi triển lãm và dự án cần thông báo của công ty mình không hy vọng có người không nên đến đến xem.

Tôi mới không chuyển lời đến Hứa Kính Sơn đâu. Sau khi trở về, căn bản tôi còn chưa kịp nói chuyện đã bị Hứa Kính Sơn túm lấy tóc kéo lên giường.

Hắn điên cuồng xé quần áo của tôi, từng mảnh nhỏ rơi đầy đất: "Lý Như Ngộ, là do tôi đã quá nuông chiều em rồi. Tôi đã miễn cưỡng bản thân mình không được chạm vào em, chịu đựng sự ngạo mạn, thị uy của em."

"Hứa Kính Sơn nếu như anh ép tôi…"

"Thế nào?" Hắn cười lạnh, giống như đã nhìn thấu chiêu thức của tôi, "Nếu như tôi ép buộc em, em sẽ giết tôi sao? Em sẽ dùng chiêu thức cũ rích kia có đúng không, lấy mảnh chai rượu đâm vào ngực tôi?"

"Hứa Kính Sơn, nếu như anh ép tôi tôi sẽ chết cho anh xem." Tôi hờ hững nói, "Hơn nữa tôi nhất định sẽ rời khỏi nơi này, chết ở một nơi anh không bao giờ tìm thấy được. Cả phần đời còn lại, ngay cả thi thể của tôi anh cũng sẽ không tìm thấy."

Hứa Kính Sơn ngây ngẩn cả người, hắn dừng lại động tác, sau một lúc lâu lại cười ra tiếng: "Em làm sao vậy, bắt chước những người khác?"

"Không tin anh có thể thử xem. Hứa Kính Sơn, tôi chỉ có hai bàn tay trắng có gì mà không dám làm, tôi hoàn toàn không sợ chết."

Thừa dịp hắn còn đang ngây người, tôi túm lấy chăn bao lấy thân mình tiện thể lui về phía đầu giường kéo dài khoảng cách với hắn: "Không phải anh hỏi tôi có hận anh hay không, có muốn hủy hoại anh hay không sao? Đúng vậy Hứa Kính Sơn, tôi rất hận anh, hận đến thấu xương. Tôi muốn anh phải bị hủy hoại, cực kỳ muốn. Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh. Năm đó là anh cùng với Đường Xu, là các người đã cùng nhau liên thủ hủy đi cuộc đời tôi…"

Hứa Kính Sơn nhìn qua, hung hăng tiến đến nắm lấy cằm tôi: "Em cho rằng mình thông đồng với Đường Duy sẽ khiến tôi không có cách nào giải quyết được đúng không? Như Ngộ em có từng nghĩ qua chưa, nếu như Đường Duy thật sự biết được tất cả chân tướng năm đó thì sẽ ra sao?"

Không phải tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này, tôi biết sớm hay muộn gì Đường Duy cũng sẽ biết được.

Những ngày tháng sau đó, ngoài mặt tôi cùng với Hứa Kính Sơn vẫn duy trì hòa bình, cho nhau một con đường sống.

Tôi biết hắn đã đắc tội với rất nhiều người, cũng biết Đường Duy luôn nhường nhịn cho hắn thể diện.

Hắn ta rất dễ xúc động, cũng khiến tôi ám ảnh.

Hắn nói hắn sợ tôi sẽ chạy mất. Hắn nói thời điểm phải đền tiền cho ông chủ Mã, số tiền đó không hẳn là tiền bồi thường mà là sau này nếu như có một ngày hắn thân bại danh liệt không còn một xu dính túi, không thể bảo vệ tôi, nếu như tôi rời đi hoặc bị người khác làm hại thì hắn phải làm sao.

Cứ như vậy, có một ngày Hứa Kính Sơn chủ động nói với tôi: "Như Ngộ, tôi chuyển cho em một số tiền. Nếu như một ngày nào đó tôi xảy ra chuyện, số tiền đó sẽ đủ để em trả hết nợ, đủ để em áo cơm không phải lo trong mười mấy năm nữa."

"Phi, ai cần thứ tình cảm vờ vịt của anh. Hứa Kính Sơn anh xứng đáng phải chịu điều đó." Tôi không nhận tình cảm của hắn, thậm chí còn mắng, "Anh nên vào tù, nên đi chết đi! Tôi nói như vậy không phải vì người khác cũng không phải vì bản thân mình mà là vì Quý Nhu. Anh nên đi chết đi!"

Hắn trầm mặc sau đó ôm tôi chặt hơn: "Tôi không thể chết, thứ tôi nợ em vẫn chưa thể trả hết, tôi không thể chết."

Tên đàn ông xấu xa, hóa ra anh còn biết bản thân mình đã nợ tôi sao.

Rốt cuộc Hứa Kính Sơn vẫn là tay già đời, chút việc cỏn con này không thể đẩy ngã hắn được, cho dù có bao nhiêu thăng trầm đến cuối cùng hắn vẫn có thể đứng sừng sững không ngã.

Đường Duy nhiều lần ra chiêu nhưng hắn vẫn có thể chống đỡ được.

Ngày ấy tôi đang vẽ trong phòng tranh, Đường Duy đến tìm tôi, hắn nói muốn dẫn tôi rời đi.

"Đi đâu?" Tôi hỏi.

"Đi đâu cũng được miễn là rời khỏi nơi này." Hắn nhìn tôi, như là nhìn thấy Đường Xu của nhiều năm về trước. Dường như khi ấy chỉ cần hắn đưa tay ra cứu giúp thì Đường Xu sẽ không phải chết, tôi cũng sẽ không vạn kiếp bất phục như hiện tại.

"Chỉ có mình tôi sao?"

"Tôi có thể đưa cô đi hoặc là cô sẽ tự rời đi trước, tôi sẽ tìm cơ hội đưa cô trở về." Hắn kiên nhẫn giải thích với tôi, "Hứa Kính Sơn gần đây đã bắt đầu ra tay rồi, tôi sợ hắn ta sẽ làm cô bị thương."

"Tìm cơ hội đón tôi? Khi đó hắn cũng nói như vậy…" Tôi đột nhiên thất thần, không tự giác được lẩm bẩm.

"Hắn là ai?"

"Không… Không có gì."

Còn chưa kịp định thần lại, một giọng nói quỷ dị đã vang lên từ ngoài phía cửa phòng.

"Còn có thể là ai được, đương nhiên là tôi rồi." Là Hứa Kính Sơn, hắn ta thật sự luôn âm hồn bất tán. Hắn làm sao có thể để cho tôi rời đi dễ dàng như vậy được, càng đừng nói đến việc đi cùng với một người đàn ông khác, "Như Ngộ em vẫn luôn như vậy, không thể khiến cho người ta bớt lo. Bốn năm trước như thế, hiện tại cũng như thế."

Nói xong hắn liền chuyển hướng đến Đường Duy: "Anh muốn biết chuyện gì? Là chuyện Đường Xu đã chết như thế nào đúng không? Không cần phải phiền phức như vậy đâu, anh không nên đến tìm cô ấy, người mà anh nên tìm phải là tôi đây này."

Hứa Kính Sơn đưa qua một tập văn kiện đã sớm được chuẩn bị từ trước, Đường Duy xem xét rồi nhìn tôi, như thể đang trưng cầu sự đồng ý từ tôi.

Chậc, điều gì đến rồi cũng sẽ phải đến thôi.

Giống như Hứa Kính Sơn đã từng nói, hắn thật sự đủ ghê tởm cũng đủ ti tiện.

Tôi quay lưng đi, sau một lúc lâu Đường Duy mới do dự tiếp nhận.

Đường Duy mở ra xem, bên trong là tư liệu thẩm mỹ của bệnh viện, nó ghi chép rõ ràng rành mạch Đường Xu đã từng hết lần này đến lần khác đụng dao kéo lên mặt mình.

Mà mỗi một lần như vậy, mỗi hình mẫu để cô ấy phẫu thuật đều không phải là minh tinh trên ảnh chụp…

—— mà nó chỉ là một bức tranh, hiện giờ bức tranh kia được đặt tại phòng trưng bày, hằng ngày được người người đi qua đi lại nhìn thấy.

—— nói một cách chính xác chính là cô gái trong bức tranh kia.

Ngoài điều đó ra còn có bảng báo cáo lần cuối cùng Đường Xu phẫu thuật thất bại, tổn thương nghiêm trọng đến thị lực.

Dưới tình huống như vậy, cô ấy đã tự mình lái xe đến bệnh viện mong muốn có thể phẫu thuật lại nhưng cuối cùng lại xảy ra tai nạn xe cộ, bất hạnh bỏ mình.

"Như vậy đã rõ ràng rồi chứ, đáp án mà anh muốn?" Hứa Kính Sơn trêu tức, đánh giá Đường Duy, "Còn có chuyện này Như Ngộ căn bản không dám nói cho anh biết. Em ấy sợ anh phát hiện, nói theo một cách nào đó thì Đường Xu cũng là bởi vì em ấy mà chết."

Đường Duy hít sâu một hơi, trả lại tập văn kiện.

Hứa Kính Sơn trước nay chưa bao giờ nói nhiều như vậy, "Không phải anh muốn biết chân tướng sao? Chân tướng chính là sáu năm về trước tôi đã quen biết Như Ngộ rồi. Khi đó em ấy chỉ mới mười chín tuổi, sau đó tôi đã để em ấy ở lại bên cạnh mình. Hai năm sau công ty của tôi gặp phải khủng hoảng tài chính, phải đứng bên bờ vực phá sản. Em gái của anh Đường Xu, cô ấy không chỉ giúp tôi tìm được công việc kinh doanh mới mà còn đưa ra một lời đề nghị khác, lừa Như Ngộ đứng tên công ty bắt em ấy phải gánh trên lưng tất cả số nợ của công ty…"

Đúng vậy, Hứa Kinh Sơn không hề nói sai.

Khi đó tôi ngây ngốc ký tên vào bảng thỏa hiệp kia, khi ký xong rồi mới phát hiện ra bản thân đã mắc nợ hơn trăm vạn và hơn nữa còn có nguy cơ phải ngồi tù năm năm.

Sau đó ngoài mặt Hứa Kính Sơn nói đưa tôi sang Pháp du học nhưng thực chất hắn ta tống tôi ra nước ngoài để trốn nợ.

Khi ấy tôi chỉ một thân một mình, không có hộ chiếu, không có thân phận, không thể nhập học thậm chí rất nhanh đã tiêu sạch tiền.

Tôi gọi điện thoại cho Hứa Kính Sơn, đầu dây bên kia là giọng nói của Đường Xu. Cô ấy nói chỉ cần tôi ngoan ngoãn ở lại nước ngoài, cô ấy cam đoan sẽ cho tôi được an toàn và đưa tôi chi phí sinh sống.

Tôi không muốn lấy một phân tiền nào từ cô ấy, mấy năm về sau tôi chủ động cắt đứt liên lạc với Hứa Kính Sơn, dựa vào chính tay mình vẽ tranh ở Paris. Tôi vẫn sống sót, sau đó từ từ có chút danh tiếng.

Mà lúc này đây Hứa Kính Sơn đã ngập trong vàng son. Không biết là do áy náy hay là do bị coi thường, hắn đối xử với Đường Xu hết sức lạnh lùng.

Vì thế Đường Xu - người đã bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc, vì để có được trái tim của Hứa Kính Sơn đã không tiếc cầm lấy tranh của tôi đi đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.

Về phần Hứa Kính Sơn hắn ta cũng vì gia thế và món nợ ân tình với Đường Xu mà luôn bày ra dáng vẻ yêu chiều cô ấy ở trước mặt người khác.

Thế nên tính đến thời điểm hiện tại, trong mắt của mọi người ai cũng đều là thế thân của Đường Xu…

Hứa Kính Sơn hung hăng cường điệu nói: "Tôi không thoát được tội có can hệ đến cái chết của Đường Xu, em ấy cũng như vậy, thoát không được có can hệ."

Đường Duy không để ý đến hắn, lập tức đi đến trước mặt tôi: "Những gì hắn nói là sự thật?"

"Ừm."

Đường Duy nói: "Loại chuyện này hẳn là cô nên nói cho tôi biết chứ không phải để tôi biết được từ trong miệng người khác."

Dứt lời Đường Duy cũng không quay đầu lại, rời khỏi phòng tranh.

Chỉ còn lại Hứa Kính Sơn, hắn ta đắc ý nhìn chằm chằm tôi cười.

Thật đáng thương, đây là lần cuối cùng mà hắn có thể cố gắng và nỗ lực như vậy.

"Hứa Kính Sơn tôi không trách anh đã làm như vậy, vì anh vốn đã ti tiện như thế rồi." Tôi hờ hững mở miệng, ném tập văn kiện lên trời, những trang bên trong rơi đầy đất, "Tôi chỉ thương hại anh, bất lực đến nỗi chỉ có thể dùng cách này để giữ tôi lại."

Đêm đó tôi không quay về "lồng sắt" mà Hứa Kính Sơn đã dùng để nhốt tôi bấy lâu nay.

Điện thoại của tôi đã bị hắn gọi đến cháy máy. Hai năm qua, đây là lần đầu tiên tôi trở nên như vậy.

Hắn gửi rất nhiều tin nhắn đến. Có cầu xin, có uy hiếp và cũng có thương lượng.

Tôi đột nhiên nhớ đến buổi tối ngày hôm ấy khi hắn gọi điện thoại để vứt bỏ Quý Nhu, Quý Nhu cũng như thế. Oan oan tương báo đến cuối cùng cũng báo ứng trên người mình rồi.

Ngày hôm sau tôi vẫn không trở về nơi đó.

Ngày thứ ba tôi đi đến phòng tranh, tháo từng bức tranh của mình xuống sau đó đóng gói chúng gọn gàng.

Chỉ có bức tranh về người con gái kia là tôi không tháo xuống.

Tôi ôm chân ngồi trên bệ cửa, không ngừng nhìn nó.

Hứa Kính Sơn cất giữ bức tranh này đã nhiều năm như vậy, thế nhưng hắn vẫn không hề biết vì sao cô gái trong tranh lại cười một cách phiền muộn.

Bởi vì vào thời điểm kia, khi đó "cô ấy" chỉ mới hai mươi tuổi đã có thể nhìn ra được cái gọi là tình yêu vốn không hề đáng tin cậy, nó có thể phản bội người ta chỉ gần trong gang tấc.

Tôi cứ nhìn nó mãi như vậy, đột nhiên có người đến gõ vào cánh cửa đang khép hờ.

"Có ai không?" Một cô gái mang vành mũ được hạ thấp xuống hỏi.

"Ai đó?"

Cô ấy tháo mũ xuống, lộ ra gương mặt đầy vết bỏng: "Cô có nhận ra tôi không?"

"Quý Nhu." Tôi đương nhiên nhận ra được.

Cô ấy nói mình đã bắt đầu khôi phục tình trạng bệnh tình, vết sẹo trên mặt vẫn còn cơ hội chữa trị, chỉ có điều con đường nghệ thuật của mình từ nay về sau đã chẳng thể đi được nữa.

Khi nói những lời này cô ấy và tôi cùng nhau ngồi trên bệ cửa.

Cô ấy cũng nhìn thấy bức tranh kia, trái nhìn phải nhìn sau đó lơ đãng nói: "Hứa Kính Sơn đã đến tìm tôi vào mấy ngày hôm trước."

"Tìm cô để làm gì?"

"Hắn đã nói hết cho tôi mọi chuyện rồi, tôi nghĩ tất cả đều chỉ là sai lầm. Tôi không nên hận Đường Xu, người tôi nên hận hẳn là cô mới đúng. Hắn nói tôi thật đáng thương, mặt cũng đã bị hủy rồi. Ngay cả tôi cũng không biết trước đây mình đã luôn đuổi theo hình bóng của cô. Hắn còn nói thời điểm ở bên nhau, áo ngủ mà hắn cho tôi mặc cũng là do cô lưu lại, chúng có mùi hương của cô, có như vậy hắn mới có thể ngủ được."

"Hắn thật đê tiện." Tôi phỉ nhổ.

"Đúng là rất đê tiện." Quý Nhu phụ họa, "Tôi liền hỏi hắn nói cho tôi biết những chuyện này để làm gì chứ. Hắn không nói gì nhưng tôi đoán hắn chính là muốn tôi phát cuồng lên, muốn tôi làm hại cô, muốn tôi đi nói cho người khác biết chuyện này."

Tôi trầm mặc.

"Tôi sẽ không làm như vậy đâu." Quý Nhu ném mũ xuống đất, "Nếu như tôi làm vậy thì tôi có khác gì hắn ta đâu chứ, một con người ti tiện đến tột cùng. Huống chi tên đàn ông cặn bã này phạm lỗi, vì sao lại phải trút giận lên phụ nữ chúng ta chứ?"

Chúng tôi đồng loạt nhìn về phía cô gái trong bức tranh.

Đúng vậy, "cô ấy" chỉ mới mười chín tuổi khờ dại, tốt đẹp và đầy mơ mộng, "cô ấy" nên được người khác che chở. "Cô ấy" không làm sai gì cả cớ sao lại bị một số thứ hủy hoại đi chính mình, hơn nữa còn kéo theo hệ lụy khiến nhiều cô gái khác cũng bị như vậy chứ.

Tôi càng nhìn càng phẫn uất, tôi nhảy xuống từ trên bệ cửa, cầm lấy dao trang trí trên bàn.

"Cô làm gì vậy?" Quý Nhu hỏi.

"Hủy nó đi." Tôi cũng đưa qua cho cô ấy một con dao, "Cùng nhau hủy nó đi."

"Được."

Một nhát, đôi môi của tôi bị tách ra.

Lại một nhát, hai mắt vỡ vụn.

Nhát thứ ba, xẹt ngang qua khuôn mặt hoàn mỹ của tôi.

Giống như lúc này đây chỉ có hủy hoại nó đi mới có thể sống còn được.

Không biết đã rạch được bao nhiêu nhát dao, "rầm" một tiếng khung tranh rơi xuống đất. Một tờ giấy cùng với ảnh chụp rơi ra, là một bản thảo giấy trắng mực đen được viết tay.

Tôi không biết phải làm sao, sửng sốt nửa ngày mới nhặt lên mở ra. Ba chữ "Thư tố cáo" hiện lên rõ ràng.

Bản ghi chép được ghi rõ ràng rành mạch Hứa Kính Sơn đã làm thế nào để dời đi tư cách pháp nhân của mình, làm thế nào để mưu hại vu oan cho tôi. Đây toàn bộ đều là tài liệu chi tiết về hành vi phạm tội của hắn.

Phía dưới chỉ vỏn vẹn hai chữ "Đường Xu".

Mà một bức thư khác ghi lại hành trình bốn năm tôi ở Pháp, Đường Xu vì chuộc tội và cũng như để tôi được sống tốt hơn nên đã một mực dùng tài khoản gửi tiền cho tôi, bên cạnh đó luôn cho người tìm kiếm tung tích của tôi.

Trong số những người đó có Đường Duy.

Chỉ là ngay cả bản thân Đường Xu cũng không biết, Đường Duy căn bản không hề tìm được tôi - người vốn đã mai danh ẩn tích. Thế nhưng hắn ta lại có thể gặp được tôi ở bên ngoài, hơn nữa còn mua lại bức tranh của tôi, mà nhiều năm về sau nó sẽ được xuất hiện trên màn hình lớn ở tòa nhà cao chọc trời.

Một câu cuối cùng trong bức thư kia là ——"Hứa Kính Sơn vĩnh viễn sẽ không biết được, thứ hắn không muốn thiêu hủy đi chính là tội ác của mình, cũng chính là cuộc đời của một người con gái."

Ngoại trừ những điều đó ra bên trong đều là tư liệu và chứng cứ phạm tội của Hứa Kính Sơn, bằng chứng có thể giúp tôi thoát khỏi món nợ đã chất chồng như núi.

Đường Xu vì những tư liệu này mà đã chuẩn bị tốt cho mình hai kết cục, đến cuối cùng cũng có thể chuộc lỗi của mình.

Hôm sau tôi đóng cửa phòng tranh, tôi cần một khoảng thời gian để trốn tránh những chuyện vừa qua, hơn nữa tôi cũng cần sửa sang lại tư liệu mà Đường Xu đã lưu lại.

Trong lúc này Hứa Kính Sơn không ngừng gọi điện thoại cho tôi, Đường Duy cũng gọi đến.

"Tôi đã sớm biết." Ngữ khí của Đường Duy vẫn không chút sợ hãi gì như trước, "Cô cho rằng mình có thể gạt tôi chuyện này sao. Lý tiểu thư, tôi không phải kẻ ngốc."

"Vậy ngày hôm đó vì sao anh phải rời đi?"

"Cho cô một chút thời gian và không gian để giải quyết chuyện của cô và hắn ta, để cô lựa chọn và đối mặt." Ngữ khí của hắn thế nhưng lại có vài phần xin lỗi, "Ngày đó khi nhìn thấy ánh mắt kiên định và thái độ kiên quyết của cô, đột nhiên tôi phát hiện có thể là mình đã sai rồi. Bản thân tôi ích kỷ còn muốn bảo vệ cô, nhưng sự thật là chẳng có người con gái nào muốn như vậy cả."

Tôi không biết mình đang cười vì điều gì, chỉ là đột nhiên muốn cười mà thôi.

Sau một lúc lâu tôi nói: "Sau này tôi muốn mở một phòng tranh cho riêng mình, là tự mình mở."

"Được."

"Đối diện cửa ra vào sẽ đặt một bức tranh, là tôi của năm hai mươi lăm tuổi."

"Được."

"Nếu như có người hỏi thì tôi sẽ thoải mái nói với họ rắng, người trong bức tranh kia chính là tôi."

"Được."

"Đường Duy." Tôi gọi tên hắn, ủ rũ nói, "Bởi vì sai lầm của tuổi trẻ và là một người yêu tiền, tôi thật sự phạm phải tội ác tày trời rồi sao? Tôi cảm thấy mình không phải, nhưng vì sao tôi lại phải trả giá đắt như thế. Cho dù mọi chuyện đã quay về đúng quỹ đạo nhưng tại sao tôi lại cảm thấy mình đã đánh mất đi rất nhiều thứ…"

Hắn không trả lời cũng không định trả lời tôi, dường như cũng giống như tôi, không có cách nào để trả lời bản thân mình.

Có thể, thứ đã ràng buộc tôi vốn không phải Hứa Kính Sơn cũng không phải cái chết của Đường Xu, lại càng không phải bốn năm trời ở lại Paris.

Mà nó là sự sợ hãi rụt rè, là tự hạ thấp mình, là cảnh giác quá mức, là nỗi thất vọng đã xâm nhập tận xương tủy. Thế cho nên tôi đã không thể nhúc nhích, cũng không thể thoát ra được.

Cuối cùng tôi cũng nhận điện thoại của Hứa Kính Sơn, tôi không biết bản thân mình đang ôm tâm lý gì, là diễu võ dương oai hay là đang niệm tình cũ.

Thời điểm nghe thấy giọng nói của hắn, trong tay tôi đang cầm chứng cứ phạm tội hoàn toàn có thể hủy hoại hắn.

Hắn ở đầu dây bên kia van xin tôi hãy gặp mặt mình một lần.

Tôi không chút do dự đáp: "Không thể."

"Làm sao cũng không thể ư?"

Tôi chắc như đinh đóng cột: "Làm sao cũng không thể."

"Tôi yêu em." Hắn nói một cách chân thành, vô cùng dịu dàng.

"Tôi hận anh."

"Em đang ở đâu?"

"Ở Paris." Tôi bịa đặt.

"Tôi đi đến Paris tìm em."

"Anh không tìm được tôi đâu, tôi không muốn gặp anh."

Hắn trầm mặc trong chốc lát, như cố lấy dũng khí và cầu xin nói: "Như Ngộ, để cho tôi được nhìn thấy em một lần thôi. Chuyện gì tôi cũng đồng ý, tôi có thể trả giá vì bất kì điều gì."

Tôi khinh thường nở nụ cười: "Yêu tôi đến vậy sao? Bằng mọi giá?"

"Đúng, bằng mọi giá."

"Nhưng tôi lại không cần." Tôi như ph@t tiết cho những phẫn uất nhiều năm qua của mình, hung hăng nói, "Hứa Kính Sơn, đời này kiếp này khi tôi còn sống chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại. Không đúng, đến chết cũng sẽ không, cho dù có hóa thành tro cũng sẽ không."

"Như Ngộ, em đừng nói những lời tuyệt tình như vậy." Hắn cười, thế nhưng lại tràn đầy bi thương, "Tôi có cách, nhất định có thể gặp lại em."

"Tuyệt đối sẽ không."

"Vậy em đợi tôi." Hắn bày ra dáng vẻ như khi chúng tôi vẫn còn ở bên nhau, giống bốn năm trước, giống như chỉ mới ngày hôm qua thôi, "Như Ngộ, tôi thật sự nhớ em vô cùng."

Ba ngày sau, tôi nhận được điện thoại của công tố viên.

Hứa Kính Sơn tố cáo tôi ngầm chiếm đoạt tài sản công ty của hắn, muốn được thẩm vấn cùng với tôi.

Thật sự là ti tiện, cho đến chết hắn vẫn ti tiện như vậy.

Như hắn mong muốn, trước cáo trạng của hắn tôi và hắn đã gặp lại nhau.

Hắn cười với tôi, một cái liếc mắt dường như đã trôi qua một đời.

Không đợi tôi đem bằng chứng đã được chuẩn bị tỉ mỉ ra, Hứa Kính Sơn đã chủ động khoác tay: "Tôi có tội, là tôi đã xâm phạm vào quyền lợi của Lý Như Ngộ, tôi hại cô ấy gánh cho mình món nợ hơn trăm vạn. Tôi đã hủy đi những năm tháng tuổi trẻ của Lý Như Ngộ, thậm chí đến chết tôi cũng không hối cải có mưu đồ muốn giam giữ và cưỡng bức cô ấy. Tôi nhận tội, tôi thực sự xin lỗi Lý Như Ngộ. Tôi tội ác tày trời, không thể nào trả hết lỗi lầm của mình. Hôm nay, tôi tự mình đầu thú…"

Vì để gặp lại tôi hắn đã tự thú.

Tôi nhìn Hứa Kính Sơn, nghe thấy giọng nói dễ nghe của hắn vẫn như trước, cảm thấy hắn xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc.

Đã từng, Hứa Kính Sơn đã từng vì lợi ích của mình mà không tiếc hủy hoại cả đời tôi; ngày hôm nay, hắn lại vì một câu "Tôi yêu em" mà không tiếc chịu trói.

Con người, thật sự là vừa buồn cười lại vừa phức tạp.

Nhưng tôi vẫn sẽ không tha thứ cho hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không.

Lần tiếp theo nhìn thấy Đường Duy là lúc tôi ngồi trước cửa phòng tranh.

Tôi ngây ngốc, hai mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước.

Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi: "Cô có muốn biết Hứa Kính Sơn bị phán bao nhiêu năm tù không?"

Tôi lắc đầu: "Không muốn."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, ánh mặt trời chói mắt như vậy nhưng tôi lại không muốn rời khỏi nó.

Tôi cảm thấy mình đã rất lâu, rất lâu rồi không có dáng vẻ như hiện tại, có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực sống dưới ánh mặt trời.

"Đường tiên sinh." Tôi bỗng dưng nhớ lại, lần đầu tiên tôi và Đường Duy gặp nhau cũng là ở nơi này. Khi đó tôi ôm một bó hoa, nhưng trong lòng tôi lại trống rỗng, "Tôi không phải người tử tế, việc chúng ta quen biết nhau thật sự là điều không thể nào. Vốn dĩ tôi không nên khiêu khích anh, nhưng rốt cuộc vẫn là đã khiêu khích rồi. Tôi không biết phải biểu đạt như thế nào cho đúng, nếu như về sau có duyên gặp lại tôi sẽ vẽ cho anh một bức tranh."

Tôi thay hắn nói ra lời muốn nói rồi lại thôi: "Hứa Kính Sơn quả thật rất ti tiện, tôi thì lại thô tục. Tôi không xứng với anh, tôi cũng tự mình biết thân biết phận. Đường tiên sinh, chúng ta cũng nên dừng lại ở đây đi. Nếu có duyên sẽ có ngày gặp lại, tiện thể sẽ làm quen lại một lần nữa, một cách đường đường chính chính và công bằng."

Tôi đang từ chối, từ chối những chuyện mà hắn có thể sẽ không cần đến.

Về sau đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Hứa Kính Sơn đã bị pháp luật chế tài, hắn không còn đưa ra yêu cầu muốn gặp tôi nữa. Có thể, cái liếc mắt cuối cùng kia thật sự đã được xem như cả đời này.

Tuy rằng vết thương trên mặt Quý Nhu khó có thể khỏi hẳn nhưng cô ấy đã nhận được sự giúp đỡ từ một người bạn khác, nhận được lời mời vào vai diễn đặc biệt, cô ấy lại có thể xuất hiện trở lại trước mặt công chúng.

Tôi phải tốn thời gian thật lâu mới có thể có được một phòng tranh của riêng mình, một nơi treo đầy tranh của tôi.

Rất nhiều năm về sau, một lần nữa tôi lại đi đến Paris để tham gia một buổi triển lãm tranh.

Trước cửa phòng triển lãm, tôi ôm bó hoa của người đứng ra tổ chức sự kiện tặng, một bó hoa thật to, cao hơn cả nửa người tôi.

"Tiểu thư, bức tranh của cô bao nhiêu tiền?" Chủ nhân giọng nói có khẩu âm của người Trung Quốc, thanh lịch mà khiêm tốn.

Tôi cố ngẩng đầu, vô cùng vất vả mới có thể nhìn được người đối diện.

Vâng, chỉ cần một ánh mắt.

Có lẽ đây chính là cuộc gặp gỡ tuyệt vời nhất mà tôi có thể nghĩ đến.

"Nếu như là bức tranh của anh vậy thì không cần tiền." Tôi cười đến mắt cũng cong lên...

TOÀN VĂN HOÀN