Ràng Buộc

Chương 5




Ngày thứ hai tỉnh lại Kỳ Dịch phát hiện Hàn Huyền Phi toàn thân nóng ran, sốt rất cao. Hắn vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ riêng của Kỳ gia tới.

Trần bác sĩ tóc hoa râm xem vết thương trên toàn thân Hàn Huyền Phi, đặc biệt là thảm trạng chỗ hậu đình, cứ lắc đầu, thở dài nói với Kỳ Dịch: “Tiểu Dịch, cậu hạ thủ cũng phải lưu tình một chút chứ, cậu làm hắn đến như thế này , không chết cũng uổng.” Kỳ Dịch đỏ mặt tía tai thành thực nghe bác sĩ nói dông dài, vẫn không lên tiếng.

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, vết thương của Hàn Huyền Phi càng khiến người ta hoảng sợ . Đối mặt với Hàn Huyền Phi như thế này , Kỳ Dịch trong lòng hối hận không kịp , một luồng khí ấm tràn ngập trong tim hắn.

Ngày hôm qua làm tình kịch liệt là mùi vị cao trào Kỳ Dịch trước giờ chưa từng nếm qua , hơn nữa sự ương ngạng của Hàn Huyền Phi càng khiến hắn khâm phục không ngớt . Ý chí hơn người đó cùng sự yếu ớt trong khi hôn mê , toàn bộ đều khiến Kỳ Dịch say lòng mê mẩn . Kỳ Dịch biết con người yếu ớt cùng kiên cường này , đã chiếm lấy trái tim hắn , bản thân đã rơi sâu vào trong lưới tình của hắn rồi , cũng không muốn thoát ra.

Nhìn Hàn Huyền Phi trong khi ngủ cũng lộ ra thần sắc đau khổ như vậy , Kỳ Dịch đau lòng hôn lên tay hắn , nhẹ nhàng vuốt mái tóc đang dần dài ra của Hàn Huyền Phi , để cho hắn trong cơn bất an có thể cảm nhận được sự che chở ấm áp.

Kỳ Dịch dùng nước lạnh lau lên cơ thể nóng hổi của hắn, thay khăn chườm đầu. Kỳ Dịch dùng vải ướt khẽ lau trên đôi môi khô khốc của Hàn Huyền Phi, dùng miệng khẽ mớm nước vào trong miệng hắn. Kỳ Dịch hầu như không ngủ không nghỉ trông nom trước giường Hàn Huyền Phi, mệt thì tựa vào sofa bên cạnh giường, trân mắt nhìn Hàn Huyền Phi vô tri vô giác , ánh mắt lưu luyến nhìn người đó, lại từ từ quay về, lặp lại nhiều lần. Cái gì gọi là thâm tình, sâu rộng như biển, hắn bây giờ đã biết rồi, rung động trong lòng hắn như biển bằng dậy sóng, không ngừng nghỉ vỗ vào lòng hắn. Hắn cứ vậy mà chìm xuống, bị bao phủ trong thâm tình như biển cả …. “Tôi yêu cậu“

Không kiềm nổi sự mê hoặc mà đi gần đến chỗ Hàn Huyền Phi, hôn lên đôi môi hắn, khẽ mút lấy, tô lên những đường cong ưu mỹ, rất lâu không buông.

Khi Kỳ Dương đi vào nhìn thấy chính là một bức tranh rất lãng mạn này:

Gió nhẹ khẽ thổi qua tấm rèm cửa, hoa bách hợp đặt trong bình hoa tuyết trắng, Kỳ Dịch quì trên đất, cẩn thận nghiêm túc hôn người nằm ở trên giường.

Loại đau lòng đó, bộ dạng thâm tình khiến Kỳ Dương nhất thời cảm động. Hắn đứng ở cửa ngơ ngác nhìn, hắn cũng nhìn thấy sự trân ái người này của Kỳ Dịch, đã vượt qua tình dục thông thường.

Kỳ Dịch yêu người nam nhân này, Kỳ Dương tuy rất bất mãn với sự lựa chọn của Kỳ Dịch, nhưng hắn có thể làm gì? Kỳ Dịch là người khi đã nhận định rồi thì sẽ tuyệt không quay đầu, bản thân hắn cũng không ngờ sẽ yêu người này? Kỳ Dương suy nghĩ mờ mịt.

Mãi đến khi chú Trung bưng một chén nước vào, Kỳ Dương mới bừng tỉnh.

Hắn cám ơn chú Trung xong, âm thầm ngồi lên ghế uống trà, một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói với Kỳ Dịch người vẫn còn đang chìm đắm trong thế giới của mình: “Cậu sau này phải làm sao?”

Kỳ Dịch không nỡ buông đôi môi mềm mại kia ra, nhỏ tiếng nói: “Tôi muốn mãi mãi ở cùng hắn.”

“Cậu biết là rất khó mà, hắn không yêu cậu!“ Kỳ Dương nhắc nhở hắn.

“Tôi biết, nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi sẽ dùng toàn bộ để yêu hắn, hắn sẽ yêu tôi mà. Cho dù là bây giờ không yêu, cũng sẽ có một ngày! Cả đời này còn rất dài, tôi có thời gian.” Kỳ Dịch nói rất nhanh, Kỳ Dương nghe thấy trong lời nói nhanh nhẹn của hắn là sự kiên quyết.

“Cậu thật sự yêu hắn? Cả đời?“

“Phải!“ Kỳ Dịch nói xong, liền đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn đám người đang đi tản bộ dưới công viên.

“Chờ khi chúng tôi già đi, tôi và hắn sẽ cùng nhau đi tản bộ trong công viên dưới kia, không có việc gì thì đi phơi nắng.” Ngón tay của hắn trong vô ý lướt qua tấm kính, nói nhỏ như người đang ngủ mê: “Chờ khi chúng tôi già đến đi không nổi nữa, tôi sẽ bồng hắn lên giường, hồi tưởng lại chuyện chúng tôi đã trải qua trong đời. Tôi sẽ mãi hôn hắn ….. A …. Đến khi đó không biết có phải tháo răng giả ra để hôn không.”

Kỳ Dịch vì sự tưởng tượng của mình mà cười lên, đầu hắn cúi trên cửa sổ, xuất thần nửa ngày, mới khẽ nói: “Tôi yêu hắn ….”

Hắn ngừng lại, xoay người đi đến trước mặt Kỳ Dương, ôm Kỳ Dương mà nói: “Anh, hãy mừng cho tôi đi, tôi đã tìm được người yêu thương rồi!”

Kỳ Dương trở người mắt khinh khỉnh, bĩu môi nói: “Đừng vui mừng quá sớm! Theo đuổi loại người này, cậu phải chịu khổ đấy!”

Kỳ Dịch vừa nghe, liền đứng thẳng người lên, khôi phục lại bộ dạng cứng rắn tự tin ngày thường, nói một cách kiên định: “Tôi sẽ quấn lấy hắn, cho đến khi hắn yêu tôi! Hắn chỉ có thể yêu một mình tôi, thuộc về một mình tôi!“ Nói xong, Kỳ Dịch vui vẻ cười lên.

Kỳ Dương ngơ ngác nhìn Kỳ Dịch tràn đầy tự tin, nhưng không cảm thấy một chút vui vẻ nào.

Lúc này, Hàn Huyền Phi động một cái, vì toàn thân đau nhức mà phát ra tiếng rên. Kỳ Dịch lập tức đi tới, dùng khăn ướt lau mồ hôi trên mặt hắn , khẽ kêu lên tên Hàn Huyền Phi.

Hàn Huyền Phi mở mắt, nhìn bốn phía, lát sau nhãn thần mới định lại trên người Kỳ Dịch. Hắn như nhớ đến cảnh tình ái kịch liệt giao hợp đó, mặt bất giác đỏ lên , đôi mắt xấu hổ trĩu xuống. Nhưng lập tức, bộ dạng e thẹn hiếm thấy đó của hắn lập tức bị thay thế, hắn phẫn hận nhìn Kỳ Dịch, lại nhắm mắt.

Kỳ Dịch không để ý đến sự giận dỗi của Hàn Huyền Phi, nhẹ nhàng vuốt tóc Hàn Huyền Phi, dịu dàng nói: “Cậu đói chưa? Tôi đã chuẩn bị cháo rồi, lấy cho cậu ăn.” Hắn nói xong, liền đứng lên đi lấy cháo.

Kỳ Dương thấy Kỳ Dịch vốn không có tâm tư để ý đến mình, bất đắc dĩ nhìn theo Kỳ Dịch đi vào trong bếp, tức cười nhìn Kỳ Dịch trước giờ không xuống bếp lại giống như bà nội trợ đi múc cháo, lắc đầu, trong lòng nghĩ tình yêu có sức mạnh lớn như vậy sao.

“Vậy công việc của cậu tính sao? Hai ngày nay cậu vẫn ngây ngốc ở đây, trong công ty còn có rất nhiều việc chờ cậu làm.”

“Ngày mai tôi sẽ đi làm, nhưng, những việc gì có thể làm ở nhà tôi sẽ mang về nhà làm.” Kỳ Dịch vừa múc cháo vừa nói.

Kỳ Dương nhíu mày, không tán thành: “Ở đây? Chúng tôi còn chưa hiểu hết về hắn, có một số chuyện cẩn thận vẫn tốt hơn.”

“Tôi biết, tôi sẽ cẩn thận, tôi khoá cửa thư phòng rất chặt, không ai mở được đâu. Lại nói tôi sẽ tận lực làm hết mọi việc trên công ty.” Kỳ Dịch bưng bát cháo, bỏ mặc Kỳ Dương vẫn còn muốn nói chuyện mà đi mất.

Kỳ Dương nhún vai, thấy mình ở đây cũng không còn nghĩa lí gì, đành bỏ cuộc rời khỏi.

Đứng trước xe, hắn không để ý thuộc hạ mở cửa xe cho hắn, ngây người nhìn công viên trước mặt, nghĩ đến lời Kỳ Dịch nói ….

Trần Quân Nghị thấy ông chủ của mình nhìn phong cảnh đến thất thần, khó hiểu kêu lên hai tiếng, Kỳ Dương mới tỉnh lại. Hắn canh cánh nhìn trung tâm xung quanh rồi theo thuộc hạ đi, trong lòng nghĩ, Kỳ Dịch đã lạc lối rồi, bản thân mình càng phải cẩn thận làm việc mới được, không thể để đám thuộc hạ bị bất kì nguy hiểm gì.

Hi vọng tất cả đều có thể thuận lọi, đứng xảy ra nhiễu loạn. Kỳ Dương chỉ có thể khẩn cầu trong tâm.

Đặt bát cháo xuống, Kỳ Dịch cẩn thận ôm Hàn Huyền Phi lên, dùng gối lót vào lưng hắn, xác định rằng hắn đã thoải mái, mới cầm bát cháo lên, thổi nhẹ, rồi đưa đến trước miệng Hàn Huyền Phi.

Hàn Huyền Phi kì quái nhìn con người đột nhiên thay đổi này, luôn là một con dã thú thèm khát, sao bây giờ lại dịu dàng như vậy.

Kỳ Dịch thấy ánh mắt nghi hoặc của Hàn Huyền Phi, liền cười với hắn một cái , nói: “Đói chưa? Ăn một chút đi. Đây là cháo hải sản tôi mua từ quán Hải Cảnh, đây là món ăn đêm chủ lực của nhà hàng đó.”

Hàn Huyền Phi nhìn bát cháo trước mặt dường như mùi vị rất ngon, cảm thấy mình thực sự đang đói, đưa tay muốn cầm lấy bát cháo.

Kỳ Dịch né tránh tay hắn, nói: “Không, sức khoẻ cậu còn yếu, tôi đút cho cậu!”

Hàn Huyền Phi nhíu mày nhìn Kỳ Dịch, trong lòng rất không muốn, nhưng nghĩ hai người cũng không cần thiết đấu đá nhau vì một bát cháo, nên mặc hắn.

Kỳ Dịch thấy Hàn Huyền Phi không kiên trì nữa, hài lòng mỉm cười, chuyên tâm đút cháo cho Hàn Huyền Phi.

Hàn Huyền Phi không quen hai người đột nhiên trở nên ấm áp như vầy, rất không tự nhiên ăn cháo Kỳ Dịch đưa đến.

Cháo thật sự rất ngon, không hổ là của nhà hàng hạng nhất, chỉ là hơi nhiều gừng. Hàn Huyền Phi thấy gừng trong muỗng, khẽ nhíu mày cử chỉ khó ai nhận ra, ghét nhất là ăn gừng và hành.

Hắn đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy Kỳ Dịch rút tay về, cầm lấy đôi đũa bên cạnh, tỉ mỉ gắp gừng ra khỏi bát. Hàn Huyền Phi kinh ngạc nhìn động tác của Kỳ Dịch, hắn không ngờ một biểu hiện rất nhỏ đó của mình cũng lạc vào trong mắt Kỳ Dịch.

Nhìn hắn tỉ mỉ gắp hết gừng ra khỏi bát, Hàn Huyền Phi không hiểu Kỳ Dịch rốt cục muốn gì? Sao chỉ trong một giấc ngủ, lại hoàn toàn thay đổi?

Kỳ Dịch vớt hết gừng, cười một cái với Hàn Huyền Phi, lại lẳng lặng đưa cháo đến trước mặt Hàn Huyền Phi.

Im lặng ăn hết cháo, Hàn Huyền Phi cảm thấy hơi mệt. Hắn vừa nhắm mắt thì đã cảm thấy Kỳ Dịch đắp chăn cho mình, đặt lại gối, nhẹ nhàng nói bên tai hắn: “Ngủ thêm một chút đi, tôi sẽ ở bên cạnh với cậu.” Một nụ hôn rất nhẹ rơi trên môi Hàn Huyền Phi, Hàn Huyền Phi mệt mỏi hoang mang chìm vào trong mộng.

Không biết đã ngủ bao lâu, lúc Hàn Huyền Phi tỉnh lại, ngoài cửa sổ màn đêm đã buông xuống. Hắn cử động cơ thể, cảm thấy cơn đau toàn thân đã đỡ hơn nhiều. Hắn thấy khát nước, chậm rãi ngồi dậy, muốn lấy ly nước bên giường.

Còn chưa chạm đến cái ly, đã thấy Kỳ Dịch xuất hiện trước mắt.

“Muốn uống nước? Chờ chút, tôi đi lấy thêm nước nóng.” Nói xong, Kỳ Dịch lại đột nhiên như lúc đến, nhanh chóng biến mất.

Lúc trở lại, trong tay Kỳ Dịch đã cầm ly nước ấm, đưa đến miệng Hàn Huyền Phi, Hàn Huyền Phi cầm lấy, liếc nhìn Kỳ Dịch một cái, vô thức ngẩng nhìn lên đỉnh đầu.

Kỳ Dịch luôn mỉm cười, ngồi cạnh giường, đưa ngón tay đến chỗ người đang nhìn lên một góc nóc nhà không chớp mắt, nói: “Ở đó, tôi đã gắn một cái camera. Cậu rất nhạy cảm ha.”

Hàn Huyền Phi nhìn, không lên tiếng, chỉ uống nước ….

Hắn cảm thấy tay Kỳ Dịch lướt trên mặt mình, sờ vào tóc ….

Trong màn đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ, cả người Kỳ Dịch như giam trong ánh trăng, có một loại dịu dàng như nước. Tay của hắn rất nhẹ, giống như đang vuốt ve một món bảo vật yêu thương.

Tất cả những việc này khiến Hàn Huyền Phi có hơi hoang mang, hắn thuận theo cái ly mà Kỳ Dịch lấy đi, bị ôm vào lòng.

Hắn rất mệt, từ nửa năm trước khi vừa làm cảnh sát chìm, thì cả ngày đều sống trong sự lo lắng sợ bị người ta phát hiện, không có một khắc thoải mái. Không thể dựa vào ai, có mệt mỏi cũng phải giữ vững cảnh giác. Tuỳ ý cười, tuỳ ý ra ngoài chơi với bạn bè, đối với hắn, hình như đã trở thành một chuyện rất lâu rồi, giống như ảo tưởng trong mộng.

Một đêm dịu dàng như vậy, khiến cho hắn thoáng thả lỏng, tìm chỗ dựa một chút đi …..