Rất Mềm Cũng Rất Ngọt - Ngận Nhuyễn Ngận Điềm

Chương 18




39°4C

Triệu Đông Sanh thả kẹp nhiệt độ xuống, dìu Nguyễn Điềm ngồi dậy, vỗ vỗ mặt hắn, ” Đừng ngủ, đứng lên mặc quần áo.”

Mặt Nguyễn Điềm đỏ rực, hai mắt sưng vù, cả người mềm nhũn, ” Làm gì….”

” Đi bệnh viện, em phát sốt.”

” Em biết.”

Triệu Đông Sanh cầm quần áo ra, đã thấy Nguyễn Điềm nằm trở lại, y liền quỳ một gối xuống giường, cầm quần áo mặc lên cho hắn, ” Biết mà vẫn chưa chịu dậy!”

Nguyễn Điềm hai tay ôm ngực, không phối hợp, ” Không đi bệnh viện, uống mấy viên thuốc là khỏi….”

” Không đi vậy dậy mặc quần áo.” Triệu Đông Sanh nắm cánh tay nhỏ nhắn xỏ vào ống tay áo, mặc xong áo rồi mặc quần, thấy eo hắn cùng đùi toàn vết xanh xanh tím tím, không biết chắc còn nghĩ hôm qua hắn bị ngược đãi dã man. Triệu Đông Sanh nhíu mày, lúc mở miệng giọng nói cũng ôn nhu hơn rất nhiều, ” Nằm, anh lấy thuốc cho em uống.”

Nguyễn Điềm được bọc trong chăn nhẹ nhàng gật đầu, chờ Triệu Đông Sanh cầm thuốc cùng nước tiến vào, hắn dịch dịch vào trong nằm, nhỏ giọng nói, ” Anh cho em mặc cái quần này, có phải là cái quần anh mặc mấy năm trước không?”

Trước tiên Triệu Đông Sanh cho Nguyễn Điềm uống nửa cốc nước, rồi uy thuốc hạ sốt, cuối cùng lưu loát lau miệng hắn, ” Mua từ hồi cấp ba, mặc mấy năm rồi, sao, ngại cũ à?”

Triệu Đông Sanh không lấy quần áo mới mua hôm qua cho Nguyễn Điềm, mà lấy quần áo cũ trước đây của y cho hắn mặc, đều là loại vải mềm mại, rất thoải mái. Quần là loại dây thun, ống quần chiết một chút là được, chính là ống tay áo và cổ áo hơi lớn, Triệu Đông Sanh kéo chăn bao lấy Nguyễn Điềm, hiếm khi thấy y được một lần áy náy, ” Ừm, tối hôm qua là anh lỗ mãng.”

Nói chưa dứt lời, chân Nguyễn Điềm đã lại cảm thấy đau, rũ mắt xuống, giấu tay trong chăn lặng lẽ ấn ấn bắp đùi, ” Không chê, em rất thích mặc quần áo cũ của anh,.”

Triệu Đông Sanh sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng Nguyễn Điềm đang trả lời vấn đề trước, im lặng, nghĩ thầm tên này miệng thật là ngọt, lời này nghe rất thoải mái.

Miệng dẻo, thân mềm.

Vừa mềm vừa ngọt.

Tâm thần Triệu Đông Sanh dập dờn, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa: ” Anh đây xin lỗi, em có thể nghiêm túc được không.”

Thân thể Nguyễn Điềm rất nóng.

Cũng không hẳn là do sinh bệnh.

Triệu Đông Sanh tựa hồ rất thích cái quần này, đã nhiều năm như vậy mà còn giữ.

Thời điểm tiểu Điềm Điềm vẫn còn là Đậu Phộng, ở trong công viên Nguyễn Điềm đã gặp Triệu Đông Sanh ba lần, lúc ấy y đều mặc cái quần này.

Hắn nghĩ đến thời gian lúc ấy, sẽ không nhận sai, chính là nó.

Triệu Đông Sanh thấy Nguyễn Điềm cúi đầu cắn môi, biểu tình muốn khóc lên, nói, ” Chỉ đùa một chút thôi mà, chưa nói em cái gì, sao đã thế này rồi.”

Nguyễn Điềm ai oán lườm y một cái, ” Khó chịu.”

Triệu Đông Sanh dở khóc dở cười, này là phản xạ hình cung, tuyệt!

” Được, biết em khó chịu, ngủ đi, ngủ dậy sẽ khống thấy khó chịu nữa.”

Nguyễn Điềm biết Triệu Đông Sanh đang hiểu nhầm, cũng lười nói lại, vươn tay từ trong chăn ra, lôi kéo tay Triệu Đông Sanh ấn xuống dưới quần.

Nguyễn Điềm nói, ” Anh giúp em.”

Triệu Đông Sanh: “……”

” Ai bảo anh lấy cái quần này cho em mặc.” Giọng Nguyễn Điềm nho nhỏ:” Em khó chịu.”

Khó chịu liền ngạnh? Là muốn lão tử giúp?

Logic ăn hết mất rồi à!

Triệu Đông Sanh hít một hơi thật sâu, rút tay về, mỉm cười: ” Được voi đòi tiên.”

Nguyễn Điềm được voi đòi tiên nói: ” Không động thủ thì động khẩu cũng được.”

Không nên nói lý lẽ tính toán với một người bệnh a.

Triệu Đông Sanh do dự vài giây, cuối cùng vẫn động thủ.

Không quá năm phút Nguyễn Điềm liền bắn, thoải mái đến mức nước mắt đều chảy ra, ôm Triệu Đông Sanh dùng sức hôn cổ y, sau đó ngủ say.

Triệu Đông Sanh cảm thấy chả hiểu ra sao, cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ coi như bị bệnh thì tính cách sẽ kỳ quái một chút.

Chờ hết sốt là tốt rồi.

Rửa sạch tay đi ra, lấy khăn ấm lau sạch sẽ hạ thân Nguyễn Điềm, giúp hắn đổi một cái quần khác, rồi vào bếp nấu cháo.

Giữa đường nghe thấy tiếng chuông cửa, Triệu Đông Sanh đi đến, nhìn máy theo dõi thấy Triệu Phùng, lông mày y hơi nhăn lại, mở cửa: ” Sao em lại tới đây?”

” Ngày hôm nay Nguyễn Điềm không đến chỗ em.” Triệu Phùng đổi giày vào nhà, mặt không vui: ” Không biết đi đâu nữa, gọi điện cũng không tiếp, anh, anh nói có phải hay không hắn chạy trốn rồi.”

” Không biết.” Triệu Đông Sanh đi vào nhà bếp: ” Ngày hôm qua làm việc mệt mỏi, ngã bệnh, đang ở trên lầu đấy.”

Triệu Phùng nhảy dựng lên: ” Anh nói cái gì? Nguyễn Điềm đang ở trên lầu?!”

” Ừm.” Triệu Đông Sanh đứng trước bếp ga, tiếp tục rán trứng: ” Điểm tâm em còn chưa có ăn đi? Đợi một lát, sắp xong rồi.”

Mắt Triệu Phùng đỏ lên vì tức: ” Ốm thì cho hắn về nhà a, làm gì mà lại mang hắn đến đây? Anh thích hắn phải không!”

Triệu Đông Sanh nhàn nhạt nói: ” Anh có người thích rồi.”

” Vậy thì càng phải giữ khoảng cách với hắn! Anh cũng không biết Nguyễn Điềm là đồng tính luyến ái, hắn thích nam nhân!” Nói xong hận không thể cắn đứt lưỡi mình, Triệu Phùng giẫm chân che mặt, nhanh chóng nói thêm một câu: ” Nhưng hắn cũng không có thích anh!”

” Có phải không?” Triệu Đông Sanh cầm xẻng đem trứng rán để vào trong đĩa nhỏ: ” Nếu không thích anh thì không cần thiết phải giữ khoảng cách, ở bên chỗ em làm việc ở chỗ anh cũng làm việc, sẽ không để hắn nhàn rỗi.”

Triệu Phùng cảm thấy không đúng lắm, nhưng lại không phản bác được, anh trai cậu cũng sẽ không lừa cậu.

” Anh, anh đừng động, toàn khói dầu, em đi gọi Nguyễn Điềm xuống.”

Triệu Đông Sanh gọi Triệu Phùng lại, chỉ chỉ nồi cháo: ” Ba phút nữa thì tắt bếp.” Cởi tạp dề xuống xoa xoa đầu cậu: ” Anh đi gọi.”

Bé ngoan Triệu Phùng nhìn chằm chằm nồi cháo: ” Được.”

Quay lại phòng ngủ, thấy Nguyễn Điềm ngủ ra một đầu đầy mồ hôi, Triệu Đông Sanh vắt khăn lông lau cho hắn, đứng trước giường nhìn một lát, lặng ngắt không tiếng động rời khỏi phòng. Mấy phút sau bưng một bát cháo nhỏ lên, đặt trên tủ đầu giường, nhìn chằm chằm người một hồi lâu rồi xuống lầu.

Thấy Triệu Đông Sanh xuống một mình, Triệu Phùng uống hớp cháo hỏi: ” Nguyễn Điềm sao không xuống?”

Triệu Đông Sanh nói: ” Hắn đang ngủ, chúng ta ăn trước.”

Triệu Phùng bĩu môi: ” Còn đang ngủ, vậy thì ai rửa bát.”

” Anh rửa.”

Triệu Phùng không vui: ” Anh, anh làm sao có thể rửa bát, toàn là việc của giúp việc.”

Triệu Đông Sanh cười cười, không tỏ ý kiến.

Ăn điểm tâm xong, Triệu Phùng cương quyết muốn đi lên lầu gọi Nguyễn Điềm, Triệu Đông Sanh lôi kéo cậu xuống phòng khách, mở TV. Triệu Phùng thấy Triệu Đông Sanh có lời muốn nói, liền yên tĩnh ngồi một bên.

Quả nhiên xem xong một cái quảng cáo, Triệu Đông Sanh mở miệng: ” Em không thích Nguyễn Điềm?”

Triệu Phùng cau mày: ” Em đương nhiên không thích hắn, hắn hại em thành như vậy, em chán ghét hắn!”

Triệu Đông Sanh xoa xoa đỉnh đầu cậu, dùng ngữ khí dỗ trẻ con nói: ” Tại sao lại ghét hắn?”

” Này còn phải hỏi! Đương nhiên là do hắn đẩy em a! Hại em lăn xuống cầu thang rồi nằm viện lâu như vậy! Em bây giờ còn không thể đá bóng!”

Triệu Đông Sanh lột một quả quýt đưa cho Triệu Phùng, nhìn cậu ăn, rồi lại xoa xoa đầu: ” Đó chỉ là do sơ ý thôi không phải sao?”

Tay Triệu Phùng run một cái, quýt rơi xuống đất, ùng ục lăn vào dưới gầm bàn, Triệu Phùng vùi đầu tìm kiếm, Triệu Đông Sanh lại kéo bả vai cậu, nhìn vào mắt cậu: ” Tiểu Phùng, em cùng anh nói thật đi, thật sự là Nguyễn Điềm đẩy sao?”

Cơ thể Triệu Phùng phát run: ” Anh là anh trai của em, anh nên hướng về phía em mới đúng.”

” Anh muốn biết rõ chân tướng.”

” Anh biết rồi còn hỏi em.” Triệu Phùng cúi đầu trầm mặc một hồi, không quá tình nguyện nói: ” Hắn đẩy em một chút, em nghĩ đánh hắn, là em chính mình đứng không vững….. Nhưng nếu trước đấy hắn không đẩy em, em sẽ không ngã sấp xuống! Đều là lỗi của hắn!”

Triệu Phùng nói xong rồi khóc, lấy điện thoại ra muốn gọi điện. Triệu Đông Sanh nắm lấy tay cậu, hỏi muốn gọi cho ai, Triệu Phùng hất tay y ra: ” Gọi cho Hứa Thành! Khốn khiếp! Hắn đã đáp ứng em không nói cho người khác biết! Em muốn mắng hắn!”

Triệu Đông Sanh cướp điện thoain ném sang một bên, ôm Triệu Phùng vào ngực, vỗ nhẹ lưng cậu: ” Hứa Thành không có nói với anh, là lúc em cùng hắn nói chuyện anh nghe được, ngoan a, không cho lộn xộn.”

Bỏ ra hơn nửa giờ hống Triệu Phùng.

Triệu Đông Sanh gọi cho Hứa Thành, bảo gã đến đón Triệu Phùng, đi đến đâu đó chơi. Lúc đầu Triệu Phùng không vui, chờ Hứa Thành đến cầm theo thức ăn mình thích, tâm tình mới tốt lên một chút, lôi kéo tay Hứa Thành hướng ra bên ngoài đi, tới cửa lại chạy về, nhỏ giọng nói với Triệu Đông Sanh: ” Anh, việc này anh không được nói cho Nguyễn Điềm biết. ” Thấy Triệu Đông Sanh không nói gì, giọng cậu càng nhỏ hơn: ” Tuy rằng tất cả không phải là trách nhiệm của hắn, nhưng hắn trộm đồ là thật, hắn đẩy em cũng là thật, lại nói trước đây hắn ỷ vào nhà có tiền, làm bao việc xấu xa thế nào anh cũng không phải là không biết, bị trừng phạt cũng đáng.”

Em trước đây cũng đâu có ngoan a. Triệu Đông Sanh ở trong lòng thở dài, cười nói: ” Được, anh không nói cho hắn biết, đi chơi đi.”

” Anh, anh là tốt nhất!” Triệu Phùng dùng sức ôm Triệu Đông Sanh một cái rồi quay người chạy.

Triệu Đông Sanh ngồi trên ghế sofa, cau mày, yên lặng hút thuốc.

Buổi tối hôm đó, y vô tình nghe trộm được Triệu Phùng với Hứa Thành nói chuyện với nhau, y liền lái xe đến tiểu khu cũ kĩ của Nguyễn Điềm. Đứng đợi một lúc lâu, y mới thấy Nguyễn Điềm từ xa xa đi tới. Mặc áo ngủ, đi dép lê, trên mặt còn hằn dấu tay, nếu không phải nhìn dáng dấp kia quá đáng thương, đêm đó Triệu Đông Sanh liền trực tiếp làm.

Đồ vật cũng chuẩn bị xong, y nghĩ muốn hắn.

Muốn đem hắn chiếm giữ rồi hảo hảo bảo vệ hắn.

Hút xong sáu điếu thuốc, Triệu Đông Sanh lấy điện thoại ra, mở album có mã khóa, trong đấy có một tấm hình.

Bối cảnh bức ảnh là một cái công viên nào đó, một thiếu niên mặc đồng phục học sinh đưa lưng về phía ống kính, ngồi trên ghế dài, xoa đầu con chó. Con chó kia nhìn rất bẩn, nhưng có vẻ biết điều, trên người thiếu niên cũng rất bẩn, đồng phục dính toàn bụi bặm và dấu giày, tóc tai ngổn ngang, trên tay còn dính máu, tựa hồ vừa mới đánh nhau với người ta.

Tại tình huống như vậy còn không quên mang thức ăn cho con chó hoang, một điểm cũng không giống tiểu thiếu gia dẫn người hống hách phá quán của chú y.

Trong lòng Triệu Đông Sanh lúc đó tràn đầy nghi hoặc mà chụp tấm hình này.