Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 41: Nấm chiên muối tiêu (4)




Cố Thanh và Mạc Thanh Thành đang trong thời kỳ mặn nồng, nhưng trên internet, hai người không hẹn mà cùng chọn cách ẩn nick triệt để. Vì hẹn hò với Thương Thanh Từ nên Thanh Thanh Mạn bỗng dưng biến mất, không công khai, không bộc lộ tình cảm… Nói chính xác thì từ đầu chí cuối, cô chưa từng bộc lộ cảm xúc gì, ngoại trừ lần cô thốt lên lời cảm thán: “Vui quá!” rồi bị quảng đại quần chúng xúm lại vây xem. Cô gần như mất hút, chỉ xuất hiện để repost lại bài hát của bạn bè hoặc post bài hát của mình, cô biến Weibo của mình chẳng khác gì trang bán hàng…

Kín tiếng hay thật! Kín tiếng chẳng bao giờ sợ lộ sai sót.

Nếu là người bình thường thì có khi đã nhảy nhót suốt ngày khắp các trang mạng để thể hiện tình cảm rồi. Nên một bộ phận fan của đại nhân dần cảm thấy con mắt của thần tượng quả không tồi. Đương nhiên, một bộ phận khác vẫn xem cô như không tồn tại…

Núi không chuyển thì nước phải rời, lỡ ngày nào đó chia tay nhau thì sao? Đại nhân là người của công chúng. Đương nhiên nơi nào có người, nơi ấy sẽ có thị phi.

Không biết thành viên mới nào của nhóm Perfect truyền ra thông tin Thương Thanh Từ sẽ lui khỏi giới sau lễ kỷ niệm thành lập của Perfect, trong nháy mắt, đủ loại tin đồn lập tức ồ ạt xuất hiện trên mạng. Tuy đã lâu anh không xuất hiện nhưng hằng năm đều góp vui mấy vai lặt vặt trong các vở kịch của nhóm Perfect. Những vở kịch có anh tham gia luôn là những vở kịch được chú ý nhiều nhất trong năm dẫu anh không đảm nhiệm vai chính. Nếu anh rời khỏi giới thật thì các fan chỉ có thể nghe được sản phẩm lồng tiếng thương mại của anh mà thôi. Vì thế mọi người sục sôi cho rằng Thanh Thanh Mạn quá ghen tuông làm ảnh hưởng đến đại nhân, khiến đại nhân quyết định lui giới. Lời đồn đại của giang hồ thật đáng sợ…

Cố Thanh tắt QQ, quyết định không xem luôn mấy bài của Tẩu Điều Nhi và nhóm trưởng gửi đến. Thực ra cô chẳng sao cả, đại nhân lại càng chẳng hề gì, cô chỉ sợ việc Linh Lung Tích Thấu nhờ cô soạn nhạc, khi bài hát được đăng lên sẽ gây sóng to gió lớn….

Cô đeo tai nghe, quyết định làm xong rồi tính, những việc còn lại… để sau hẵng hay.

Trong điện thoại lưu rất nhiều bài hát cổ phong, cô vừa xem ca từ viết sẵn vừa tìm cảm hứng. Làn gió nhẹ thoang thoảng thổi vào qua ô cửa, thoáng chốc đã sang hạ… Vì công việc của đại nhân rất bận rộn nên chuyện hẹn hò của cô và anh nhanh chóng đi vào quỹ đạo.

Mỗi tuần, cô đến nhà anh ăn cơm hai lần, tục gọi là hết tuần chay. Sau đó, anh sẽ lái xe đưa cô về trường, đương nhiên đó là lúc anh không bận, còn gặp lúc bận thì cô cứ thong thả đón xe buýt mà về. Sau đó, đợi khi anh có nửa ngày rảnh rỗi hiếm hoi, hai người cùng đi… ừm… đi loăng quăng tìm đồ ăn ngon.

(⊙o⊙)

Đời sống hẹn hò quả là hài hoà!

Cố Thanh đến nhà anh, cô nhấn chuông cửa theo thói quen nhưng đợi thật lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa, lúc ấy cô mới nhớ ra Mạc Thanh Thành đã làm cho cô một chiếc chìa khoá dự phòng. Lấy chìa khoá ra, vừa tra vào ổ, cửa liền bật mở. Bỗng dưng cô có cảm giác như mình đang đi ăn trộm, dẫu sao Tuyệt Mỹ cũng đang ở chung với anh…

Ai ngờ vừa đẩy cửa ra, Cố Thanh đã thấy Tuyệt Mỹ cười tủm tỉm đưa cho cô cốc nước chanh. “Át chủ bài đại nhân không cho anh mở cửa, cậu ấy bảo em chẳng bao giờ chịu dùng chìa khoá nên phải tập cho quen.”

Được rồi! Trong bếp có tiếng dầu văng lép bép. Cô cầm cốc nước chanh, cười với Tuyệt Mỹ rồi lập tức ngoan ngoãn chạy vào bếp.

Lúc cô vào rửa tay, đại nhân đang dùng nước lạnh ngâm nấm đã nấu chín, anh quay sang nói: “Làm nấm chiên muối tiêu cho em ăn này!” Giọng anh điềm nhiên, phiêu lãng bay vào tai cô.

Cố Thanh “dạ” một tiếng, càng nghe lời hơn. Sao mỗi lần nghe giọng anh nói, cô đều có cảm giác muốn vẫy đuôi vậy nhỉ?! T.T… Chẳng lẽ cả đời đều thế sao?

Cô đứng cạnh anh, nhìn anh vắt nấm thái sợi, sau đó trộn trứng và bột mì trong bát sứ, quấy đều với nấm. “Em thích thêm bột ngũ vị hương không?”

“Thích ạ!” Cô tiếp tục vẫy đuôi rồi nhìn đại nhân đổ bột ngũ vị hương, sau đó nguấy đều…

Lửa bùng lên “phừng” một tiếng. Dầu đã nóng, anh cho nấm vào chảo. Nấm nhanh chóng được chiên chín, trút ra đĩa, anh mở tủ kính, lấy lọ muối tiêu trong số hơn mười lọ gia vị, rắc đều lên nấm.

Ok! Xong!

Cố Thanh vô cùng hài lòng, cô bưng đĩa lên hít hà. Thơm quá đi mất! Cô cười híp mí, vui vẻ xoay người định rời khỏi bếp, bỗng nhiên bị đại nhân ở phía sau giữ lại, giọng anh trầm trầm bảo cô: “Cho phép em ăn vụng hai miếng! Nấm ngon nhất là lúc vừa chiên xong đấy!”

Ui… Anh tâm lý quá! Tuyệt Mỹ đáng thương…

Cô còn chưa kịp cảm khái thì đại nhân đã vươn tay gắp một miếng nấm bằng ngón giữa và ngón áp út, đưa thẳng tới miệng cô. Cô hơi chột dạ, lập tức đón lấy.

“Ngon không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

“Ngon!” Cô cười híp mắt, tỏ vẻ muốn ăn nữa…

Quả nhiên, đại nhân liền đút thêm miếng nữa. Ngon thật!

Cô liếm môi, không ngờ nấm cũng có thể chế biến ngon đến mức này. Chợt cô thấy Mặc Thanh Thành đưa tay lên miệng, liếm muối tiêu, gật gù tự khen: “Đúng là ngon thật!”

Cô cũng có thói quen liếm ngón tay dính gia vị…

Anh nhìn đĩa nấm, dường như cảm thấy mình liếm tay rồi thì không tiện bốc tiếp. Cố Thanh bị anh nhìn đắm đuối, tim cô muốn tan chảy liền nhón tay bốc một miếng, bón cho anh. Thấy nấm đã cho vào miệng anh, cô rút tay ra, nhìn muối tiêu trên tay mình.

Còn đang do dự thì tay cô bị anh nắm lấy, kéo về phía miệng mình, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi đảo qua ngón tay cô. “Vị rất ngon! Không nên lãng phí!”

Giọng anh thật nhẹ, vô cùng hút hồn. Ngón tay cô như bị điện giật, tê tê… Tim cô cũng tê tê…

“Nhớ anh không?” Mạc Thanh Thành tiếp tục thì thầm hỏi cô.

“Có…”

Anh nhíu mày, ý bảo cô đáp không chính xác.

“Ừm! Nhớ…”

“Nhớ đến mức nào?” Anh tiếp tục hướng dẫn.

Thôi rồi! Tất cả từ ngữ đều trốn đi đâu hết rồi. “Rất nhớ, rất nhớ…”

Anh mỉm cười. “Nhớ ai?”

“Anh…”

“Nối liền lại xem nào!” Anh cố tình hạ thấp giọng, cả âm cuối cũng uốn cong…

“… Rất nhớ, rất nhớ anh!”

T.T… Đồ xấu xa… Làm gì có ai ép người khác phải nói lời đường mật cơ chứ?

Dường như Mạc Thanh Thành vô cùng hài lòng với thành quả “hướng dẫn” của mình. Anh bắt đầu làm món khác, để cô bưng đĩa nấm chiên muối tiêu ra ngoài. Mãi đến khi ăn cơm xong, cô vẫn đau đáu tự vấn một câu hỏi: “Tại sao trước mặt mọi người và sau lưng mọi người, con người đại nhân lại khác nhau đến vậy nhỉ???”