Rất Thật

Chương 7: Ước định




Sau khi Lâm Thành quay về phòng, anh lại lấy sổ ghi chép và kịch bản ra xem lại.

Anh không phải là một diễn viên có năng khiếu, cũng không có kinh nghiệm xuất thân chính quy. Tuy đã quay phim truyền hình trong nhiều năm, nhưng vai diễn toàn là vai siêu phụ, hơn nữa yêu cầu của phim truyền hình đối với diễn viên cũng không cao, thứ anh học hỏi được cũng có hạn. Anh từng học khóa bồi dưỡng diễn xuất bài bản, nhưng để diễn được một cách chân thực thì vẫn là chưa đủ.

Anh cũng không biết trước máy quay, mình rốt cuộc có thể thể hiện ra được bao nhiêu phần. Chỉ có thể tiếp tục nỗ lực mà thôi.

Vương Trạch Văn sẵn lòng chỉ bảo cho anh cẩn thận như vậy, anh rất biết ơn. Đặc biệt là sau khi đã hiểu được trong giới này, tình người quá bạc, người ta sẵn lòng nâng cao đạp thấp, không ai cho không nhau cái gì, anh lại càng thêm cảm kích.

Lâm Thành nhắm mắt lại, bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh khi quay chính thức, biến phòng ngủ trở thành phim trường, để bản thân đắm chìm vào đó.

Thần trí từ từ trở nên mơ hồ, mà hình ảnh trong đầu lại càng trở nên rõ ràng.

Anh cảm thấy bản thân chính là Bắc Cố.

Hắn mặc một chiếc ngoại bào màu đen, đứng giữa đất trời lạnh giá, quay đầu lại nhìn, khung cảnh xơ xác tiêu điều.

Phùng Trọng Quang lại đặt tay lên lưng anh, thúc giục: "Đi mau!"

Lâm Thành bắt đầu hồi tưởng.

Cảnh này, là cảnh Bắc Cố một đường đi theo Phùng Trọng Quang về phương Bắc, lại gặp một đội thiết kỵ không rõ là phe địch hay phe ta.

Bắc Cố bị thương, nhưng vẫn kiên trì đưa Phùng Trọng Quang đi theo mình. Hai người chật vật chạy trốn.

Đêm đông giá rét, y phục của Bắc Cố mỏng manh, hắn chợp mắt trong căn miếu trên núi.

Miệng vết thương của hắn đã không còn chảy máu, chỉ là cơn đau vẫn còn đó, hơn nữa gió lạnh ùa vào qua cửa sổ lọt, làm toàn thân hắn không thể kìm được mà run lên bần bật.

Một đời này của hắn, đã nhiều lần trải qua sinh tử, sớm đã không còn để tâm, lúc này cũng chỉ còn là tâm lặng như nước, chờ bình minh lên.

Cơn đau có thể chịu được, nhưng nỗi khổ thì lại không thể.

Phùng Trọng Quang nằm ngủ bên cạnh hắn, nửa đêm y tỉnh dậy, lặng lẽ lại gần hắn.

Bắc Cố bình tĩnh nắm chặt lấy thanh trường kiếm của mình, im lặng nghe tiếng bước chân của y. Ngay lúc hắn chuẩn bị ra tay trước, một tấm ngoại bào lại phủ xuống, bao bọc lấy tứ chi lõa lồ đã đông lạnh tới sưng đỏ lên của hắn.

Bắc Cố kiềm chế, không hành động, chỉ là mí mắt giật giật và tứ chi chợt cứng đờ đã làm lộ ra sự thật hắn không ngủ.

Phùng Trọng Quang lại khẽ cười hỏi: "Dậy rồi à?"

Tiếng cười của y rất có mị lực, có thể làm người ta thả lỏng cảnh giác.

Bắc Cố không nói gì.

Phùng Trọng Quang ngồi xuống, lát sau lại bảo: "Thực ra ta muốn nhìn thử mặt ngươi một chút."

Bắc Cố rốt cuộc cũng lên tiếng: "Có quan trọng sao?"

Phùng Trọng Quang nói: "Quan trọng chứ. Sau này gặp lại, ta mới có thể nhận ra được ngươi."

Bắc Cố nặng nề thở ra hai hơi, lại mở miệng suy yếu phun khí: "Có quan trọng sao?"

Phùng Trọng Quang ngẩng đầu lên.

"Ngươi là Bắc Cố, Bắc Cố là ngươi. Trên đời có ngàn vạn người, chỉ có một Bắc Cố. Trên đời có thể có ngàn vạn người tên Bắc Cố, lại chỉ có một người là ngươi." Phùng Trọng Quang nói, "Ở bên ta, cùng ta vượt gian khó, cứu ta hai lần, cũng chỉ có mình ngươi. Ta có nhận ra ngươi hay không, đương nhiên rất quan trọng."

Bắc Cố mở mắt, lại khó mà nhìn rõ được. Tay hắn hơi động, kéo chiếc ngoại bào trên người lên cao hơn một chút.

Trong chiếc áo còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Phùng Trọng Quang, hình như có thể cản hơi lạnh thấu xương này lại cho hắn.

Một lúc sau không còn nghe tiếng nói chuyện nữa.

Phùng Trọng Quang ôm lấy tay mình, run rẩy ngồi bên đống lửa, lạnh tới mức khó đi vào giấc ngủ.

Ngọn lửa mỏng manh kia, không thể nào sưởi ấm được cho họ. Nó không ngừng mạo hiểm nhảy nhót lên, tựa như ngay cả chính nó cũng chẳng thể nào cản được khí lạnh đêm nay.

Tiếng hít thở nặng nề của hai người giao hòa vào nhau trong đêm khuya. Ngay lúc Bắc Cố không khỏi nghĩ tới chuyện phải chăng mình sẽ chết vì rét, thì rốt cuộc họ cũng chờ được tới hừng đông. Ánh sáng rọi qua cửa sổ, mang đến chút hơi ấm như có như không.

Phùng Trọng Quang run lập cập, gian nan đứng dậy, chuẩn bị lên đường tiếp.

Bắc Cố đã không thể nhúc nhích.

Người hắn bắt đầu nóng lên. Đêm qua chảy quá nhiều máu, giờ phút này thần trí hắn không còn tỉnh táo.

Phùng Trọng Quang gọi hắn hai tiếng, Bắc Cố đều không trả lời, Phùng Trọng Quang do dự một lát, rồi cõng người lên lưng, muốn đưa hắn ra khỏi miếu.

Bắc Cố mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên lưng Phùng Trọng Quang. Đôi tay nổi đầy gân xanh của hắn đè xuống vai đối phương, hắn nói: "Ngươi có thể ném ta lại đây."

Phùng Trọng Quang lại cố chấp nói: "Không."

Bắc Cố cảm thấy khó hiểu từ tận đáy lòng: "Vì sao?"

Phùng Trọng Quang chỉ nói: "Đi tiếp về phía trước, chính là nơi ta và thân tín đã hẹn gặp mặt. Tới lúc đó ngươi và ta sẽ an toàn. Ngươi có chịu đựng được không?"

Bàn tay Bắc Cố càng tăng thêm sức, bóp chặt lấy vai y.

"Ta với ngươi thì có quan hệ gì?" Bắc Cố ghé bên tai y, giọng nói đã khẽ tới mức khó nghe rõ được, "Ngươi chưa từng nghe tới tên của ta sao? Không biết ta là ai?"

Phùng Trọng Quang hơi giật giật cơ mặt đã cứng đờ, cười nói: "Ngươi dù có là đi nữa, thì vẫn là thần dân của ta. Chỉ cần ngươi không phản bội ta, ta sẽ không vứt bỏ ngươi lại."

Ánh mắt Bắc Cố lóe lên.

Tới lúc này, hình ảnh đã trở lại bình thường, Lâm Thành chìm sâu trong đó, vẫn còn có thể phân ra chút tâm trí để nghĩ, mình biết nên diễn thế nào rồi.

Chỉ là tiếp đó, cảnh trong mơ lại bắt đầu trở nên kì quái.

Có lẽ do anh là gay, từ khi biết được tính hướng của mình, anh vẫn luôn kìm nén, mà tối nay, anh lại hàn huyên với Vương Trạch Văn rất lâu, nghĩ quá nhiều tới chuyện đó, mới có thể trở nên như vậy.

Tình tiết trong bộ phim điện ảnh hiện lên trong tâm trí anh không ngừng giao hòa với hiện thực, cuối cùng trở thành loại giấc mơ làm người khó mở miệng, màu đỏ và trắng đan xen với nhau tới mĩ lệ.

Giọng nói của Vương Trạch Văn trầm thấp, đầy từ tính, có tính mê hoặc cực cao, Lâm Thành suýt nữa sa vào, không thể phân biệt rõ hắn là ai.

Phùng Trọng Quang thực sự, hẳn sẽ không cười tới dịu dàng như thế, bởi Quách Dịch Thế diễn vai Thái tử, tính tình lại càng cứng rắn hơn một chút. Ngữ khí của cậu ta cũng sẽ không cẩn thận như vậy, nói ra lời ước định như dỗ dành. Quách Dịch Thế chỉ biết đọc lời thoại như đang đọc bản tuyên ngôn, thể hiện khí khái nam nhi đỉnh thiên lập địa của mình.

Lâm Thành không nhịn được mà tin vào lời ước định ấy.

Có lẽ người anh tin không phải là Phùng Trọng Quang, mà là Vương Trạch Văn.

Anh có phần không bình tĩnh lại được, cảm giác không bình tĩnh này tăng lên gấp trăm lần khi ở trong mơ, cảnh tượng đã hoàn toàn không chịu sự khống chế của anh.

Chờ tới khi chuông báo thức buổi sáng vang lên, làm anh tỉnh giấc từ trong giấc mộng, anh đã không còn nhớ rõ giấc mơ đêm qua. Chỉ có cảm xúc xao động mãnh liệt là cứ quẩn quanh mãi trong lòng.

Lâm Thành bò dậy, chạy vào WC, tạt nước lên mặt hai lần, mới áp được sắc đỏ bừng trên mặt kia xuống.

Anh cảm thấy như thế này rất không ổn. Nói không rõ được đây là cảm giác gì.

Anh và Bắc Cố có hơi giống nhau, nhận được ý tốt của người khác thì không biết nên phản ứng thế nào. Cũng giống như Vương Trạch Văn nói, anh ở trong giới này đã lâu, đã quen với những sự quan tâm giả dối, những chiêu trò tính kế ngấm ngầm, lần đầu tiên anh nhận được sự săn sóc thẳng thắn, thành khẩn, lại rõ ràng như của Vương Trạch Văn, mới có thể sinh ra ảo giác như vậy.

Anh mặc niệm trong lòng hai câu, bình tĩnh lại, lại đi lấy kịch bản tới.

Anh không thể nào chỉ bởi một giấc mơ mà đi thích người ta, dù rằng cảm xúc buồn bã mất mát này thực sự rất chân thực.

Chỉ hai ngày nữa là hết, có biết bao nhiêu người cũng đều như vậy cả.

Không cần biết là đọc kịch bản hay tiểu thuyết, có hình dung trước cực kì quan trọng, khi nhập tâm vào nhân vật sẽ trở nên rất dễ dàng.

Lâm Thành nghỉ ngơi một ngày, vẫn không thể điều chỉnh lại được bản thân.

Anh sợ chuyện này ảnh hưởng tới trạng thái của mình, lẳng lặng bỏ qua buổi hẹn gặp Vương Trạch Văn vào buổi tối để tập diễn, Vương Trạch Văn cũng không chủ động tới tìm anh.

Vì vậy một ngày trôi qua, lại đến ngày có cảnh diễn của anh.

Quách Dịch Thế mặc áo bông đứng trong góc đối đáp với Lâm Thành, diễn thử vài lần, đảm bảo cho ánh sáng và vị trí trên màn hình được chính xác. Vương Trạch Văn ngồi cách đó không xa, hoàn toàn không thể nhìn ra được cảm xúc trên mặt hắn.

Khuôn mặt Lâm Thành rất lạnh, nhưng đúng lúc thời tiết lạnh lẽo thế này có thể giúp cho cái đầu anh bình tĩnh lại, không suy nghĩ quá nhiều.

Chỉ là khi thực sự diễn với Quách Dịch Thế, trong lòng anh lại có rất nhiều cảm xúc, thậm chí còn thấy hơi bất ngờ, cảm thấy Phùng Trọng Quang đáng lẽ không nên có những hành động như thế này. Cũng may cảnh này Lâm Thành đã tưởng tượng nhiều lần, anh đứng đó, lời thoại và cảm xúc đều đã vào đúng chỗ, làm mọi người không thể nhìn ra được suy nghĩ thực trong lòng anh.

Nhân viên công tác trong đoàn phim kinh ngạc, không ngờ trình độ nghiệp vụ khi diễn của anh cũng xuất sắc tới vậy. Họ châu đầu ghé tai bàn tán vài câu rồi lại nghiêm túc làm việc.

Chỉ có Vương Trạch Văn là nhướng mày, cười khen ngợi anh: "Tối về có luyện tập?"

Trước đó khi giảng giải kịch bản, trạng thái của Lâm Thành rõ ràng kém hơn chút. Bây giờ diễn lại rất sát với nhân vật.

Lưu Phong đứng cạnh Lâm Thành cũng khen anh, tỏ ý tán dương vì anh đã có cống hiến rất kiệt xuất.

Tâm trạng của đạo diễn Vương tốt, đoàn phim chính là thiên đường!

Lâm Thành nở một nụ cười, khoác áo đứng một bên.

Nhưng khi chính thức quay, cảnh này lại không qua được.

Biểu hiện của Quách Dịch Thế không ổn, bị Vương Trạch Văn bắt quay lại liên tục, Lâm Thành cũng chỉ có thể NG nhiều lần theo cậu ta.

Trình độ diễn xuất của Quách Dịch Thế, ở nhiều đoàn làm phim, đạo diễn sẽ không bắt phải quay lại, cũng không muốn chỉnh sửa lại cho cậu ta. Nhưng hiển nhiên Vương Trạch Văn là một người muốn đã tốt còn phải tốt hơn nữa.

Cả buổi sáng đều chỉ quay cảnh Quách Dịch Thế cõng Bắc Cố hành tẩu, cameraman và người phụ trách chiếu đèn đều đã thấy mỏi mệt, Quách Dịch Thế cũng đã run lên.

Ngày mùa đông quay phim ở bên ngoài, thực sự không phải là chuyện dễ chịu, Lâm Thành và Quách Dịch Thế đều rất căng thẳng.

Cũng may là hôm nay trạng thái của Lâm Thành tốt, cho dù có phải diễn đi diễn lại với Quách Dịch Thế thì cũng không có nhầm lẫn gì thái quá, thành công tránh cho Vương Trạch Văn lại lên cơn quạu.

Một cảnh như vậy, quay tới lần thứ hai mươi, rốt cuộc cũng kết thúc công việc.

Khi qua được cảnh, trên dưới đoàn phim đều nhẹ nhàng thở ra. Quách Dịch Thế nhìn trông có vẻ hơi nản lòng, nặng nề thở một hơi khói trắng ra với Lâm Thành, cũng không muốn nói gì, chỉ vẫy vẫy tay tỏ ý cảm ơn, rồi đi mất.

Mí mắt Lâm Thành trĩu xuống, anh đi tới bên cạnh nghỉ ngơi.

Vương Trạch Văn đi tới, vỗ lên vai anh.

Hắn ngồi xuống đối diện Lâm Thành, móc điếu thuốc ra, đang định châm, thì hình như hắn nhớ ra Lâm Thành không hút thuốc, lại chỉ ngậm trong miệng.

Vương Trạch Văn hỏi: "Sao hôm qua cậu không tới chỗ tôi?"

Lâm Thành đáp: "Hôm qua kết thúc công việc muộn quá, mọi người đều đã mệt."

Vương Trạch Văn: "Vậy nếu như mấy ngày sau đó đều mệt như thế thì sao?"

Lâm Thành khựng lại, cầm cốc nước ấm trong tay xoay vài vòng, chần chừ nói: "Tôi..."

Vương Trạch Văn đặt tay lên lưng anh, ngay vị trí tim, tự cho rằng mình đã đoán được suy nghĩ trong lòng anh, bày bộ dáng người lớn rộng lượng hào phóng ra, nói: "Bản thân suy xét không thể nào sánh bằng hai người thảo luận với nhau. Tôi không hề cảm thấy bị cậu làm phiền. Da mặt dày một chút cũng tốt, tôi thích dẫn dắt người trẻ tuổi có năng khiếu và nỗ lực. Hôm nay có lẽ quay xong cũng muộn rồi, ngày mai sau khi xong việc, cậu tới phòng tôi. Đúng lúc mấy ngày nữa lại tổ chức tập hợp mọi người cùng tập đọc lời thoại, cậu cũng cần chuẩn bị trước."

Hắn nói rất lấn át, khiến Lâm Thành không có cơ hội từ chối.

Lâm Thành gật đầu đồng ý.

Vương Trạch Văn lấy điện thoại di động ra: "Cho tôi WeChat của cậu. Chờ tôi bàn bạc với họ xong, sẽ gọi cậu tới. Phải tới đúng giờ, nhớ chưa?"

Lâm Thành lục lọi trong túi, moi điện thoại ra.

Sau khi hai người thêm bạn tốt xong, Lâm Thành mới phát hiện, đây hẳn là nick cá nhân của Vương Trạch Văn.

Avatar WeChat của hắn là một con nhím biển tròn vo đáng yêu đang phẫn nộ, toàn thân mình đầy gai, người nó đen sì, chỉ có đôi mắt tròn xoe là đang trợn trừng, tròng mắt trắng chiếm một nửa đôi mắt.

Lâm Thành nhìn thoáng qua, lại không nhịn được nhìn thêm lần nữa, không hiểu sao anh cảm thấy sự hồn nhiên vốn có của con nhím này thật giống hắn, lại có phần đáng yêu.

... Đây hẳn là cái gọi là kiếp trước kiếp này.