Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1059




Chương 1059

“Lý Dục Thần?”, Hà Trường Xuân chậm rãi xoay người, có chút kinh ngạc: “Chính là người trẻ tuổi lần trước đại náo Viên phủ sao?”

“Chính là cậu ta!”, Viên Thọ Sơn cắn răng nghiến lợi nói: “Không chém cậu ta thành muôn mảnh, em thề không làm người!”

Hà Trường Xuân nhẹ nhàng lắc đầu: “Chú không phải là đối thủ của cậu ta!”

“Em biết”, Viên Thọ Sơn cúi đầu xuống, trên mặt là vẻ oán hận và không cam lòng: “Tên nhóc này cực kỳ tà môn, ngay cả Thiên Lãng cũng không phải là đối thủ của cậu ta. Thiên Lãng bái dưới môn hạ của Hà Tông Sư, công phu không hề thua kém em. Ông ta không phải là đối thủ của cậu ta, đương nhiên em cũng không phải. Nhưng em không cam tâm!”

“Tôi cũng không nhìn nông sâu của người trẻ tuổi này”, Hà Trường Xuân nói.

“Anh cũng không nhìn thấu?”, Viên Thọ Sơn lấy làm kinh hãi.

“Cậu ta không phải người trong võ đạo, cho nên không thể dùng tiêu chuẩn võ đạo để cân nhắc”, Hà Trường Xuân nói.

Trong lòng Viên Thọ Sơn chấn động, trên mặt lại không thể hiện ra, qua một hồi lâu mới nói: “Cho dù nghĩ như thế nào thì cậu ta cũng không có khả năng vượt qua Tông Sư được. Ngày đó anh lấy võ hồn xuất hiện, dọa lui cậu ta, có thể thấy được tu vi của cậu ta còn kém xa anh lắm”.

Đối với phán đoán này của Viên Thọ Sơn, Hà Trường Xuân cũng tán thành. Dù sao Lý Dục Thần còn quá trẻ tuổi, cho dù xuất sư danh môn, cho dù là đạo môn tiên phái trong truyền thuyết, bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ lại được bao nhiêu năm?

“Chú muốn tôi ra tay?”, Hà Trường Xuân hỏi.

Viên Thọ Sơn đột nhiên quỳ xuống với Hà Trường Xuân: “Hà Tông Sư, nể mặt tình chị em của bà xã đã chết của em và tôn phu nhân, lần này, anh nhất định phải mau cứu nhà họ Viên!”

Hà Trường Xuân nhẹ nhàng khoát tay, một lực lượng lớn nâng Viên Thọ Sơn lên.

“Chú và tôi là anh em tốt, cũng coi như anh em ruột. Trong mấy chục năm này tôi có thể an tâm luyện công cũng có công lao của nhà họ Viên. Nhà họ Viên gặp nạn, lẽ ra tôi nên giúp đỡ”.

Viên Thọ Sơn vô cùng mừng rỡ: “Cảm ơn Hà Tông Sư!”

“Nhưng mà”, Hà Trường Xuân chuyển lời: “Đại hội võ lâm đang ở trước mắt, lần này giữa tôi và Liễu Kim Sinh cũng nên có kết quả. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không phân tâm vào việc khác”.

Viên Thọ Sơn bắt đầu lo lắng, đại hội võ lâm chỉ còn mấy ngày nữa là bắt đầu, nếu như lúc này, tập đoàn Kinh Lý dùng uy lực hôm nay, cộng thêm sự ủng hộ của nhà họ Tiền và nhà họ Cao, trực tiếp ra tay với nhà họ Viên, mặc dù nhà họ Viên không đến mức thất bại trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng nhất định sẽ tổn thất rất lớn.

Nhưng nếu chỉ như thế thì thôi đi, dù sao nhà họ Viên có cơ nghiệp trăm năm, sợ nhất vẫn là vũ lực của Lý Dục Thần.

“Tông Sư, nếu như trong thời gian này, tên nhóc Lý Dục Thần kia nhân lúc anh không thể phân tâm mà dùng vũ lực đối phó với bọn em…”

“Cho nên lần trước tôi mới mời cậu ta tham gia đại hội tông môn”.

“Nhỡ may tên nhóc kia không đi thì sao?”

“Ừm…”, Hà Trường Xuân trầm ngâm nói: “Như vậy đi, tôi đồng ý với chú trước, chờ tôi tiến vào Tiên Thiên, sẽ giúp chú đột phá đến cảnh giới Tông Sư”.

Viên Thọ Sơn vô cùng mừng rỡ nói: “Em thật sự có thể đột phá Tông Sư?”

Hà Trường Xuân nói: “Thiên phú võ đạo của chú không thấp, thậm chí còn mạnh hơn Thiên Lãng, đáng tiếc ngươi thân là chủ nhân một gia tộc, không thể chuyên tâm luyện võ. Mười mấy năm trước, chú đã đến Hóa Kình đỉnh phong, chỉ còn cách Tông Sư một tầng giấy mà thôi. Tầng giấy này, tự chú muốn chọc thủng là muôn vàn khó khăn, nhưng nếu tôi giúp chú, lại là đâm một cái liền rách”.

“Cảm ơn Hà Tông Sư!”, Viên Thọ Sơn quỳ rạp xuống đất lần nữa.

Lần này Hà Trường Xuân không ngăn cản, mà nhận cái cúi đầu của ông ta.