Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1088




Chương 1088

Nhìn thấy võ hồn của Hà Trường Xuân xuất hiện, ông ta cũng gọi ra võ hồn, cả cơ thể tăng vọt, đỉnh đầu chạm đến trần nhà giống như một người khổng lồ.

Xung quanh vang lên rất nhiều tiếng hô kinh ngạc.

“Võ hồn! Liễu Tông Sư cũng có võ hồn!”

Võ hồn giống như người khổng lồ của Liễu Kim Sinh, ở hiệu quả thị giác và khí thế đương nhiên đã vượt xa Hà Trường Xuân, nhưng trong lòng Liễu Kim Sinh cũng hiểu được võ hồn của mình có thiếu hụt, Hà Trường Xuân ung dung đi lại như dạo chơi, chắc chắn là cao siêu hơn ông ta một chút.

Nhưng chỉ có hai người bọn họ biết điều này, người khác, cho dù là Tông Sư cũng không nhìn ra.

Liễu Kim Sinh tin chắc mặc dù võ hồn không thể viên mãn bằng Hà Trường Xuân, nhưng luận võ là so sức chiến đấu, nếu đánh nhau thật, thắng thua là ai còn chưa biết được đâu.

Khi võ hồn của Hà Trường Xuân tới gần, võ hồn của Liễu Kim Sinh cũng tăng vọt, bầu không khí trên sân trở nên cực kỳ ngột ngạt kinh khủng.

Loại áp lực này khiến đám võ giả trăm trận trăm thắng cũng không thở nổi, thậm chí muốn cử động một chút cũng khó khăn.

Đã không còn ai kêu lên nữa, chỉ còn lại ánh mắt khiếp sợ cùng với sự sợ hãi âm thầm dâng lên từ sâu trong lòng.

Dù là ai cũng không có cách nào đoán trước được hai vị Tông Sư Tiên Thiên này ra tay, liệu có thể trực tiếp lật tung cả trung tâm hội nghị cỡ lớn này lên không.

Ngay lúc mọi người đều đang chờ đợi giây phút đáng sợ kia xảy ra, trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên một tiếng cười ngông cuồng:

“Ha ha ha ha… mấy người này, tỷ thí còn lằng nhà lằng nhằng, thật sự là làm trái với cổ huấn của võ giả!”

Chỉ thấy ở góc đông bắc đại sảnh có bóng người lóe lên, một người đã đi đến trong đại sảnh.

Không ai thấy rõ ông ta đi tới như thế nào, là nhảy, là chạy hay là bay.

Cho đến khi tiếng cười ngông cuồng của ông ta vang lên lần nữa, mọi người mới nhìn rõ đó là một người đàn ông nhỏ con để râu cá trê.

Trên lưng người đàn ông còn đeo một cuộn vải dài, nhìn giống như đang quấn lấy một thanh kiếm.

“Ha ha ha ha…”, người đàn ông râu cá trê cười: “Hai võ hồn! Không uổng công tôi đến Tiền Đường, Hoa Hạ quả nhiên vẫn có ít người mới. Vậy để tôi đến thử sức võ công của hai vị Tông Sư Tiên Thiên xem sao. Để xem là võ đạo Hoa Hạ mấy người lợi hại, hay là võ sĩ đạo chính tông của Đông Doanh tôi!”

Nghe thấy vậy, mọi người mới hiểu được đây là người Đông Doanh.

“Ông là ai?”, Liễu Kim Sinh hỏi.

“Tôi tên là Itazura Kazuyoshi”, râu cá trê đáp.

Tiền Khôn lập tức đứng bật dậy, chỉ vào Itazura Kazuyoshi nói: “Ông! Ông là Itazura Kazuyoshi của Thiên Nhẫn Tông?”

“Đúng vậy”, Itazura Kazuyoshi nhìn thoáng qua Tiền Khôn: “Là nhà họ Tiền Tiền Đường sao? Ông là một người đáng tôn kính. Đáng tiếc, trên võ đạo, ông còn chưa xứng làm đối thủ của tôi”.

Tiền Khôn đang muốn xông lên, Trí Nhẫn bên cạnh đột nhiên đưa tay kéo ông ta lại, ra hiệu ông ta không nên làm gì.

Thiên Nhẫn Tông của Đông Doanh có quá nhiều lần xung đột với giới võ đạo của Hoa Hạ, bởi vậy phần lớn người trong võ lâm đều đã từng nghe nói đến tên tuổi của Itazura Kazuyoshi.

“Ông ta chính là tông chủ Thiên Nhẫn Tông – Itazura Kazuyoshi!”

“Hừ, một tên ninja mà thôi, cũng dám tới khiêu chiến Tông Sư Hoa Hạ sao!”

“Ông cũng đừng khinh thường nhẫn thuật của Đông Doanh, tôi nghe nói ninja phân ra ba cấp là thượng trung hạ, hơn nữa ở trên ba cấp đó còn có Đột Nhẫn, luyện đến Đột Nhẫn thì tương đương với Tông Sư võ đạo của chúng ta”.

“Thì tính sao? Cho dù ông ta là Đột Nhẫn, hôm nay ông ta sẽ phải đối mặt với hai vị đại Tông Sư Tiên Thiên đã luyện được võ hồn!”

“Hừ! Tên Đông Doanh này đúng là không biết sống chết, cứ để ông ta mở mang kiến thức về sự lợi hại của Tông Sư Hoa Hạ đi!”